Tỉnh lại lần nữa, Đường Ngọc phát hiện người bên cạnh chẳng biết đã đi đâu, cô cầm áo ngủ bên cạnh lên mặc vào, chân không tử đi ra ngoài, cô đi tới cửa cầu thang, liền nhìn thấy Ngô Hạo Thiên đang đưa lưng về phía cô nói điện thoại.

Cô núp thân thể ở trong góc, nghe anh nói chuyện ở dưới lầu: "Vô luận là ai, tôi cũng sẽ không yêu người thứ hai . . . ."

Đường Ngọc cắn cặp môi đỏ mọng, không để cho mình khóc lên, ý của anh nói là, anh cũng sẽ không yêu cô sao? "Ừ, hôm nay anh tới đây giúp tôi xử lý chuyện hợp đồng hôn nhân, thời hạn một năm đã đến, tất cả đều nên kết thúc, tôi thật sự không cách nào nhịn được quan hệ như bây giờ. . . ."

Đã đến lúc, cô nên đi, hợp đồng kết thúc, bọn họ cuối cùng sẽ là người đi đường.

Ngô Hạo Thiên trở lại phòng ngủ, Đường Ngọc đưa lưng về phía anh còn đang trong giấc mộng, anh lặng lẽ đến bên người cô, cúi đầu hôn trán cô một cái.

Đường Ngọc ưm, thoáng như mộng đẹp bị quấy tỉnh, nũng nịu nhìn anh.

Nhìn vào con ngươi trong suốt như nước của Đường Ngọc, Ngô Hạo Thiên dịu dàng nói: "Đường Đường, đã đến giờ, anh phải đi làm, em ngủ thêm lát đi."

"Ừ." lỗ mũi Đường Ngọc đau xót, thanh âm buồn buồn, gật đầu.

Ngô Hạo Thiên kéo góc chăn cho cô, xoay người rời đi.

"Hạo Thiên. . . ." Đường Ngọc chợt gọi anh lại, Ngô Hạo Thiên quay đầu lại.

"Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Thời gian hợp đồng một năm đã đến, tất cả tất cả đều nên kết thúc.

Nhìn bóng dáng của Ngô Hạo Thiên biến mất ở ngoài cửa, Đường Ngọc đứng dậy bắt đầu dọn dẹp hành lý, đồ thuộc vềa cô cũng không nhiều, chỉ có mấy bộ y phục lúc đầu mang đến nhà họ Ngô, y phục, đồ trang sức Ngô Hạo Thiên mua cho cô, cô đều không đem theo, hiện tại chỉ còn lại chiếc nhẫn trên tay thôi.

Đường Ngọc chịu đựng bi thống cực kỳ trong lòng đi vào thư phòng, không chút lưu luyến gở xuống chiếc nhẫn, đặt ở trên bàn của Ngô Hạo Thiên, xoay người rời đi.

Chỗ này cô đã sống một năm nay, có cười vui, có thỏa mãn, có hương vị của anh, nhưng tất cả đều là giả, cô cũng chỉ là người vợ trong hợp đồng, cũng chỉ là một nhân vật trong vở kịch.

Anh không chỉ đoạt lấy người của cô, còn thắng được trái tim của cô. . . . Quay đầu lại, cô cũng chỉ là đối tượng bị chơi mà thôi, không có gì để lưu luyến cả.

Đường Ngọc xách túi da đi ra biệt thự nhà họ Hô. . . .

Vậy mà, Đường Ngọc mất hồn lạc phách không có chú ý tới, sau lưng là một chiếc xe chạy như bay đến, đột nhiên cô bị chiếc xe đụng bay ra ngoài, máu nhiễm đỏ mặt của cô. . . .

****

Năm năm sau.

Lại là một đêm giáng sinh, sóng người trên đường bắt đầu khởi động.

Ngày lễ như vậy, trên đường có đôi có cặp, đều là một vài đôi tình nhân trẻ tuổi; vậy mà cũng có ngoại lệ, ở trong một góc đường, có một đôi mẹ con, có vẻ cực kỳ chọc người nhìn chăm chú.

Cũng không phải bởi vì bọn họ mặc y phục mẹ con trên người, cũng không phải bởi vì vị nữ sĩ trẻ tuổi này không giống người có 1 đứa con trai 4, 5 tuổi, mà là bé trai bên cạnh cô, đáng yêu đến mức khiến người đi đường không nhịn được nhìn cậu thêm chút.

Một đôi mắt to đen lúng liếng, ở trên mặt tròn phúng phính, cậu có sự trầm ổn không hợp tuổi, thấy người đi đường tò mò quan sát, cậu luôn mím nhẹ môi đỏ, làm cho người ta không nhịn được muốn gần cậu.

Lúc này, bé trai lầm bầm bằng giọng trẻ con: "Mẹ, tại sao mọi người cứ nhìn con vậy?"

Mẹ bé trai giống như là không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào TV lớn trên tường; trên TV đang phát kênh tài chính, người chủ trì đang đối thoại với khách mời.

"Ngô tổng, phát triển tập đoàn Ngô thị gần năm năm, làm cho người ta thấy được thành công của anh, mặc dù đây là tin tức tài chính, nhưng thân là người chủ trì, có thể đại biểu đông đảo người xem thích anh, hỏi một vấn đề riêng ở cuối tiết mục được không?"

Ngô Hạo Thiên trầm ổn gật đầu trên TV.

"Xin hỏi, Ngô tổng chuẩn bị bao giờ kết hôn?" Người chủ trì hưng phấn nhiều chuyện.

Ngô Hạo Thiên lãnh đạm nhìn người chủ trì, thói quen nhấp nhẹ môi mỏng, "Tôi đã kết hôn sáu năm rồi."

Bé trai không hiểu nhìn mẹ mình, cậu cảm nhận được mẹ càng lúc càng nắm chặt tay cậu, cậu cau mày kháng nghị: "Mẹ, mẹ bóp con đau quá."

Đường Ngọc từ trong cơn chấn kinh quay đầu lại, thấy tay của con trai bị mình bóp đỏ, ngượng ngùng ngồi xổm người xuống, vuốt vuốt tay của cậu, "Thật xin lỗi, Khang Khang, mẹ không phải cố ý."

Đường Khang Khang đảo mắt, chỉ vào Ngô Hạo Thiên trên màn hình hỏi: "Mẹ, mẹ có biết người kia không?"

Đường Ngọc lạnh lùng lắc đầu, "Không biết!"

"Thế à." Đường Khang Khang gật đầu một cái, lôi kéo tay của cô nói: "Mẹ, chú Trần còn chờ chúng ta ở nhà hàng! Chúng ta đi nhanh đi."

Đường Ngọc gật đầu một cái, hồi tưởng lời Ngô Hạo Thiên nói trên TV vừa rồi, anh nói anh đã kết hôn sáu năm rồi. . . . Vậy ý của anh là, vợ của anh là cô sao?

Ý thức được ý tưởng hoang đường của mình, Đường Ngọc cười khổ, năm năm rồi, thời gian trôi qua thực vui vẻ! Ngày cô rời đi nhà họ Ngô thì bị xe đụng, sau khi tỉnh lại cô đang nằm ở trên giường, Trần Tư Vĩ đứng bên cạnh.

Khi đó, Đường Ngọc cũng không biết mình mang thai, sau khi cô tỉnh lại, Trần Tư Vĩ nói cho cô biết, trong bụng của cô đã có baby, hơn nữa rất may mắn, tai nạn xe cộ cũng không tạo thành ảnh hưởng với đứa bé.

Khi Đường Ngọc biết mình mang thai, cô cũng không biết phản ứng của mình là gì? Vui sướng? Mất mác? Khổ sở? Hay là bàng hoàng?

Đường Ngọc cho rằng rời đi biệt thự nhà họ Ngô, chính là đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Ngô Hạo Thiên, bọn họ sẽ không còn thiếu nợ nhau, có lẽ đời này sẽ không còn có cơ hội gặp mặt nữa, cô sẽ chôn sâu tình yêu dành cho anh ở đáy lòng, nhưng cô không ngờ mình mang thai.

Trái tim bị thương của cô, bởi vì sinh mệnh nhỏ đột nhiên xuất hiện này mà tỉnh lại, tro tàn của tình cảm mà cô chôn giấu lại cháy lên, cô quyết định đặt hết tình yêu của mình vào đứa nhỏ này. Mặc dù không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh, nhưng cô sẽ cho nó toàn bộ tình yêu.

Đường Ngọc khi đó, cũng không có bất kỳ ý định so đo, rốt cuộc là ai đụng cô, lại càng không chú ý sự phản đối của mọi người, cố ý giữ lại đứa nhỏ trong bụng, cô đã mất đi tất cả, bao gồm tình yêu chết non, chỉ có còn dư lại em bé trong bụng, đó là tất cả của cô, thứ duy nhất để ký thác tinh thần, ai cũng không thể cướp đi.

Bởi vì Khang Khang đến, nên cô luôn biết ơn tất cả có được hiện tại, cảm ơn ông trời sau khi khiến cô mất đi tình yêu, rồi gặp phải tai nạn xe cộ, lại trả cho cô một sinh mệnh mới.

Năm năm cực nhanh, Ngô Hạo Thiên tựa hồ không có gì thay đổi, anh như mặt trời ban trưa ở thương giới, người đàn ông như vậy, đã cách cô rất xa, rất xa, bây giờ cô đã không còn đi hy vọng xa vời cái gì, cô chỉ hi vọng mình và con trai sống hạnh phúc.

Mặc dù trong lòng cô vẫn có chỗ bị trống rỗng, nhưng con người sinh ra có ai không có tiếc nuối? Huống chi, hôm nay cô còn có con trai, cô sẽ giao phó toàn bộ tình yêu dành cho Ngô Hạo Thiên vào con trai anh.

***

Kết thúc phỏng vấn của đài truyền hình, Ngô Hạo Thiên liền bị một người phụ nữ quấn lấy, cô là một trong những nữ minh tinh nổi tiếng nhất giới nghệ sĩ hiện nay, Ngả Khả khanh; bởi vì sản phẩm điện tử của tập đoàn Ngô thị đều do Ngả Khả Khanh phát ngôn, Ngô Hạo Thiên cũng đành phải mời cô ăn cơm.

Đêm Noel, những chỗ trong nhà hàng hầu như được đặt trước, bởi vì Ngô Hạo Thiên là hội viên cao cấp, cho nên có vị trí dành riêng trong nhà hàng, hai người tay nắm tay đi qua từng bàn ăn, khiến không ít người nhìn chăm chú.

Đường Khang Khang nhìn thấy người đang đi tới hơi quen, cậu ngồi ở đối diện Đường Ngọc nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ xem, là chú lên TV lúc nãy!"

Đường Ngọc không hiểu nghiêng đầu, thấy Ngô Hạo Thiên mặc tây trang màu đen, kéo một mỹ nữ đi tới, lập tức rút đầu giống như con rùa đen.

Khang Khang thấy thế, cũng phát hiện mẹ của mình, không chỉ không muốn bàn về chuyện có liên quan với chú này, còn không muốn nhìn thấy hắn ta.

Nhưng có một số việc không phải không muốn gặp thì có thể tránh khỏi, trốn được mùng một, cũng không thể tránh được mười lăm.

Ngô Hạo Thiên đi tới thì ánh mắt trong lúc vô tình quét qua bé trai đang ngồi ở đằng kia nhìn thẳng anh, bộ dạng đứa bé trai kia lại có 7, 8 phần giống mình. Giống như là trong nháy mắt hiểu được chuyện gì, anh dừng bước lại, nhìn sang bé trai đối diện, khi anh thấy người phụ nữ kia cúi đầu, bộ dáng như con rùa đen rút đầu, trong lòng vừa mừng vừa tức, "Đường Đường, em không ngẩng đầu nhìn anh chút sao?"

Đường Ngọc nghe được thanh âm quen thuộc, lỗ mũi không nhịn được ê ẩm, thanh âm này, cô cho là cô đã sớm quên, nhưng khi cô nghe được thanh âm quen thuộc này, lại muốn đứng lên ôm lấy anh, nhưng, cô lại chỉ nói: "Tiên sinh, anh nhận lầm người."

Ngả Khả Khanh bất mãn lôi kéo cánh tay Ngô Hạo Thiên, "Hạo Thiên, nếu nhận lầm người, chúng ta đi đi."

Ngô Hạo Thiên không để ý tới cô, hừ lạnh nhìn tiểu tử đối diện, hỏi: "Người bạn nhỏ, cháu tên là gì?"

Đường Khang Khang nhíu mày, nhìn dángv ẻ trốn tránh của mẹ, xem ra mẹ cũng không có biện pháp đáp lại chú này.

Cậu đảo mắt to đen lúng liếng, mặt không đỏ, tim không đập bịa chuyện: "Chú, cháu tên là Trần Khang Khang."

"Trần. . . . . . Khang Khang?"

Không chỉ có Ngô Hạo Thiên kinh hãi, Đường Ngọc cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc nào thì tiểu tử này họ Trần rồi hả? Nhưng cô nhìn bộ dạng thành thật của con trai, mẹ con đồng tâm chợt hiểu, bảo bối nhỏ này, bình thường học được không ít mấy thứ quỷ quái linh tinh từ phim truyền hình.

Đường Ngọc len lén liếc nhìn Ngô Hạo Thiên đứng bên cạnh, nhịp tim càng thêm mạnh mẽ, hơi thở của anh đang ở bên cạnh mình, thật quen thuộc, cái loại rung động đó, giống như năm năm trước, khiến cô không cách nào tự kềm chế.

Ngô Hạo Thiên lại hỏi Khang Khang: "Khang Khang con bao nhiêu tuổi rồi hả ?"

Khang Khang không chút nghĩ ngợi đưa ra ba ngón tay trả lời: "Chú, con ba tuổi rồi."

Ngô Hạo Thiên hoàn toàn không phản đối, anh không dám tin tưởng quay đầu lại nhìn về phía Đường Ngọc, thì ra những năm này, cô không chỉ triệt triệt để để rời xa anh, còn sinh con trai với người khác, nhưng tại sao. . . . dáng dấp Khang Khang lại giống như chính mình? Trong này nhất định có ẩn tình.

"Ngô Hạo Thiên!" Có người kêu lên sau lưng, Ngô Hạo Thiên quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Tư Vĩ mệt mỏi đi tới.

Khang Khang cơ trí nhảy xuống ghế, ôm lấy bắp đùi Trần Tư Vĩ, ngọt ngào hô một tiếng: "Ba, sao bây giờ ba mới đến!"

"A. . . ." Trần Tư Vĩ nhìn Khang Khang dí dỏm nháy mắt, lại nhìn Ngô Hạo Thiên mặt tối tăm, và Đường Ngọc đang rụt đầu, trong lòng hiểu được, anh nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Ngô Hạo Thiên, tâm tình chưa bao giờ tự hào như lúc này, anh ôm lấy Khang Khang, hôn lên mặt cậu một cái, "Con trai ngoan."

Ha ha ha. . . . Đường Ngọc nghẹn đến mức sắp bị nội thương.

"Ngô tiên sinh, anh có chuyện gì không?" Trần Tư Vĩ cố ý hỏi Ngô Hạo Thiên.

Ngô Hạo Thiên nhìn một nhà ba người vui vẻ hòa thuận này, trong lòng phẫn hận, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, cuối cùng anh liếc mắt nhìn Đường Ngọc đang cúi đầu, kéo Ngả Khả Khanh, từ bên người cô lướt qua.

Trong hoảng hốt Đường Ngọc tựa hồ nghe anh nói: "Đường Đường, lần này em chạy không thoát."

Cô run rẩy, ngẩng đầu lên, Ngô Hạo Thiên đã đi xa.

Trần Tư Vĩ ôm Khang Khang, thả vào chỗ ngồi bên cạnh cô, anh ngồi vào đối diện cô, lo âu nhìn Đường Ngọc, "Đường Đường, không bằng chúng ta đổi nhà hàng khác?"

"Không cần, đêm giáng sinh có thể được một nhà hàng đã rất không dễ dàng." Đường Ngọc khoát tay.

Trần Tư Vĩ há miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói, anh vốn muốn cầu hôn Đường Ngọc vào đêm nay, năm năm qua, anh luôn thủ hộ bên cạnh Đường Ngọc, mặc dù cô và Ngô Hạo Thiên từng có quá một cuộc hôn nhân, vô luận cuộc hôn nhân đó là thật hay giả, cũng đã là quá khứ rồi.

Năm năm qua, anh dùng toàn bộ tình yêu của anh quan tâm hai mẹ con này, anh xem Khang Khang là con trai của mình, hỏi han ân cần đối với cuộc sống của mẹ con hai người.

Trên thực tế, Trần Tư Vĩ đối với Đường Ngọc không chỉ có tình yêu, anh còn có lòng riêng.

Năm năm trước Đường Ngọc bị tai nạn xe cộ, là do Trần Tư Dư chỉ điểm, khi anh chạy tới hiện trường, Đường Ngọc đã bị đụng bị thương rồi, anh không để ý sự phản đối của Trần Tư Dư, mang theo Đường Ngọc vào bệnh viện, một mặt là chuộc tội vì em gái mình, một mặt là không hy vọng Đường Ngọc có chuyện.

Cũng may mẹ con bọn họ bình an. . . . Trần Tư Vĩ cười nhìn Khang Khang hoạt bát bên cạnh. . . . Tên này là do anh đặt, tên như ý nghĩa, anh hi vọng tiểu tử này có thể khỏe mạnh lớn lên.

Khi anh cho rằng anh đã giữ vững năm năm, tình yêu mà anh bảo vệ sẽ ra hoa kết quả, Ngô Hạo Thiên lại xuất hiện trong sinh hoạt của bọn họ một lần nữa.

Trần Tư Vĩ nhìn dáng vẻ Đường Ngọc lâm vào trầm tư, anh biết, có vài người nhất định là có duyên không phận, cũng không phải tất cả tình yêu được tạo ra đều sẽ nở hoa kết quả; anh là một người đàn ông rất ít nhận thua, cho dù ở trên thương trường, anh cũng chưa từng nhận thua Ngô Hạo Thiên, duy chỉ có đối với Đường Ngọc, anh không thể không thừa nhận, anh bại bởi Ngô Hạo Thiên rồi.

Ngày đó, Ngô Hạo Thiên gọi điện thoại đến, muốn tra thân phận của bé trai tên "Khang Khang", anh có một cảm giác, đứa bé kia nhất định là con anh!

Không nghĩ tới, năm năm không gặp, Đường Ngọc càng trở nên đầy đặn, quyến rũ hơn trước.

Mấy năm qua, anh cũng không phải không tìm cô, anh thậm chí tự mình đến Singapore, tìm được cha mẹ của Đường Ngọc. Anh nói đơn giản với hai người về chuyện của anh và Đường Ngọc, cũng bàyt ỏ xin lỗi vì những việc ba anh làm với nhà họ Đường trước kia.

Hai người nhà họ Đường là cha mẹ sáng suốt, bọn họ cũng không đổ toàn bộ trách nhiệm lên tập đoàn Ngô thị, cũng uyển chuyển cự tuyệt số tiền mà Ngô Hạo Thiên cho, dù sao món nợ ba chục triệu cũng là anh trả, thứ nên trả đã trả rồi, giữa bọn họ cũng thanh toán xong rồi.

Mà về phần hướng đi của Đường Ngọc, hai người nhà họ Đường cũng không đề cập tới, mẹ Đường tỏ ra bất đắc dĩ khi Ngô Hạo Thiên nhiều lần đến cửa viếng thăm, cuối cùng nói cho anh biết: "Nếu như hai người có duyên, trời cao tự nhiên an bài hai người gặp mặt."

Chỉ là thời gian đó, lại đến tận năm năm. . . . Người phụ nữ kia có biết, năm năm này, anh nhớ cô cỡ nào? Năm đó cô rời khỏi anh không nói một tiếng, chẳng lẽ cô thật chưa từng yêu anh?

Suy nghĩ của Ngô Hạo Thiên không khỏi bay trở về năm năm trước, đến nay anh còn nhớ rõ mỗi một động tác, mỗi một nụ cười của Đường Ngọc. . . . Cô thật kiên cường và quật cường, thỉnh thoảng giống như con mèo hoang cay cú, nhưng có khi lại ôn thuận đến động lòng người.

Vô luận khuyết điểm hay là ưu điểm của Đường Ngọc, trong mắt anh, đều là những bóng dáng xinh đẹp, cô không chút kiêng kỵ xông vào trái tim của anh, khi anh chuẩn bị bắt được cô thì lại mạnh mẽ vứt bỏ anh. . . . .

Chợt một hồi tiếng chuông phiền lòng, cắt đứt sự nhớ lại của Ngô Hạo Thiên, Ngô Hạo Thiên nghe cũng không nói lời nào, anh chỉ lẳng lặng nghe đối phương báo cáo. Qua một hồi lâu, anh cúp điện thoại, trái tim nghẹn ở cổ họng nhất thời để xuống.

Tiểu quỷ đó quả nhiên là con anh! Như vậy, tiểu quỷ Khang Khang, ba thật muốn xem một chút, rốt cuộc là người làm ba như ba thủ đoạn cao minh, hay là con phúc hắc. . . .

Trời bên ngoài tựa hồ sáng, hôm nay, nhất định sẽ không như vầy.

***

Đường Khang Khang từ trong vườn trẻ ra ngoài, liếc mắt liền thấy chú mà mẹ sợ, đứng ở cửa cười như không cười nhìn mình, cậu biết lời nói dối hôm qua không gạt được.

Cậu đi tới trước mặt Ngô Hạo Thiên, lễ phép chào hỏi: "Chú, chú muốn tìm cháu sao?"

Ngô Hạo Thiên nửa ngồi xuống, cẩn thận nhìn tiểu quỷ trước mắt, càng nhìn càng giống mình, càng nhìn càng thích, dĩ nhiên nguyên nhân chủ yếu, vẫn là bởi vì mẹ tiểu quỷ này là Đường Ngọc.

Anh quyết định tốc chiến tốc tanhg, bằng phương thức trực tiếp, đứng chung một chiến tuyến với con trai mình.

Ngô Hạo Thiên nói: "Đúng, Khang Khang, chú có việc tìm cháu."

Đường Khang Khang nghiêng nghiêng đầu, nhìn chung quanh, vẫn chưa thấy bóng dáng của Đường Ngọc, gật đầu đáp ứng: "Được, nhưng khoảng năm phút nữa mẽ sẽ đến đón cháu!"

"OK, thời gian đủ rồi."

Ngô Hạo Thiên ôm Đường Khang Khang ngồi vào trong xe của mình, nghiêm túc nói với cậu: "Khang Khang, cháu là tiểu nam tử hán, có một số việc, chú phải nói cho cháu biết chân tướng."

Đường Khang Khang giương đôi mắt đen lúng liếng, đầu nhỏ cũng xoay tới, xem ra chú muốn ngả bài.

Quả nhiên, Ngô Hạo Thiên nói tiếp: "Thật ra thì ba là ba của con!"

Ngô Hạo Thiên đợi một hồi, nhìn Đường Khang Khang trước mắt, cậu lại vô tội nháy mắt, giống như anh chỉ mới nói một chuyện rất bình thường.

"Con. . . ." Lúc này đến phiên Ngô Hạo Thiên không hiểu, "Con không giật mình?"

Đường Khang Khang ôm cánh tay lắc đầu như một đại nhân, "Thật ra thì con đã sớm đoán được, mẹ có một bản cắt dán, phía trên đều là tin tức của ba, mẹ cho rằng mẹ đã giấu đi không cho con nhìn thấy, thật ra thì con đã sớm phát hiện bí mật của mẹ; thấy những hình kia, con đoán, ba chính là ba con, nếu không sao mẹ lại không cho con biết rõ. . . ."

Ngô Hạo Thiên nghe được lời này của con trai mình, giật mình đến cằm đều muốn rớt xuống, đây. . . . Là lời một đứa bé năm tuổi nói sao? Vậy mà nghĩ lại, liền cảm thấy tự hào, quả nhiên là con anh.

"Như vậy, con trai ngoan. . . ."

Đường Khang Khang cau khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cũng không phản đối cách anh gọi.

"Chúng ta bắt đầu từ hôm nay, hai cha con cùng nhau cố gắng để cho mẹ con trở lại bên cạnh ba, có được hay không? Con cũng cần một gia đình hoàn chỉnh, đúng không?"

Đường Khang Khang bĩu môi, "Nhưng chỉ có hai mẹ con con cũng rất vui vẻ nha."

Ngô Hạo Thiên bị nghẹn, càng thêm ra sức khuyên: "Khang Khang, con cũng không hi vọng mẹ chỉ có một mình, khổ cực chăm sóc con như thế chứ? Cô ấy cần một người đàn ông yêu cô ấy. . . ."

"Có chú Trần!"

Ngô Hạo Thiên cảm thấy, mình thật thất bại ở trước mặt con trai, nhưng anh cũng không nổi giận, vì đoạt bà xã về, hiện tại phải đứng chung một trận tuyến với con trai, "Nhưng con cũng nói, mẹ có thu thập tin tức của ba cắt dán lại, vậy đã nói rõ mẹ con còn yêu ba, ba cũng rất yêu mẹ con. . . ."

"Vậy tại sao ban đầu hai người phải tách ra?"

Ngô Hạo Thiên sờ sờ lỗ mũi than thở, "Ba cũng không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, nhưng mà ba thật yêu mẹ con, rất yêu, rất yêu. Ba tin tưởng cô ấy cũng yêu ba, ông trời để cho chúng ta gặp lại, ba nhất định phải nắm chặt cơ hội, tái hợp với cô ấy, chẳng lẽ con thật muốn gọi Trần Tư Vĩ là ‘ ba ’?"

Ngô Hạo Thiên lo lắng nhìn con trai của mình, một người lớn như anh, nói về tình yêu với một người bạn nhỏ năm tuổi, anh không biết tiểu tử này có thể nghe hiểu hay không.

Đường Khang Khang rất nghiêm túc nghĩ một lát, mặc dù cậu thích chú Trần, nhưng ba mẹ đương nhiên vẫn tốt hơn, nếu như mẹ gả cho chú Trần, sẽ sinh những em trai, em gái khác, cậu và bọn họ không có cùng một người ba, sẽ có khả năng bị bài xích. . . .

Nhìn ba mình vì phối hợp chiều cao của mình, mà ngồi chồm hổm xuống nhìn, cậu biết mẹ đương nhiên vẫn là thích ba, ai. . . . Vì mẹ, cậu chỉ có thể bắt tay giảng hòa với người cha chợt nhô ra này thôi.

Ngô Hạo Thiên lấy được sự đồng ý của con trai mình, thiếu chút nữa mừng rỡ cười không ngậm miệng được, việc này không nên chậm trễ, hiện tại liền bắt đầu tiến hành kế hoạch dụ vợ của anh! Hừ hừ, Đường Ngọc em còn không ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói!

Mà lúc này Đường Ngọc nhìn quanh ở vườn trẻ cửa nửa ngày, cũng không đợi được Khang Khang, dĩ nhiên cô càng không thấy con trai bảo bối của cô, đang ngồi trên một chiếc màu đen xe, từ phía sau cô đi mất.

Giáo viên vườn trẻ nói với Đường Ngọc, mới vừa có một người đàn ông đón Khang Khang đi, Đường Ngọc còn tưởng rằng là Trần Tư Vĩ, lập tức gọi điện thoại cho anh, kết quả Trần Tư Vĩ còn mờ mịt hơn cô.

Đường Ngọc gấp đến độ xoay quanh, đi tới phòng làm việc của Trần Tư Vĩ, trong lúc nhất thời hoàn toàn hoảng hồn, cô đã sớm không phải Đường Ngọc tỉnh táo lạnh nhạt năm năm trước, bây giờ cô là một người mẹ của đứa bé, mà đứa bé kia là nhược điểm của cô, là toàn bộ của cô, cô thật hốt hoảng vì không có đầu mối.

Trần Tư Vĩ nghe được Đường Ngọc nói lại một lần chuyện đã xảy ra, trong lòng đại khái đoán được ai dẫn Khang Khang đi, anh vỗ bả vai Đường Ngọc an ủi: "Đường Đường, yên tâm đi! Khang Khang không có việc gì."

"Nhất định là có người bắt cóc Khang Khang. . . ." Đường Ngọc gãi đầu thương tâm muốn chết, "Em muốn đi báo cảnh sát!"

Cô nắm túi xách đứng dậy, bị Trần Tư Vĩ kéo lại, "Đường Đường, anh dám khẳng định Khang Khang nhất định không có sao."

"Nó không phải con trai của anh, anh đâu có biết lo!" Đường Ngọc kích động đẩy anh ra.

Trần Tư Vĩ sửng sốt, mặc dù anh biết lời nói vừa rồi của Đường Ngọc là nhất thời gấp gáp, nhưng lời của cô cũng là sự thật.

"Đường Đường, người bị mất tích, phải qua 24h mới có thể báo cảnh sát, bây giờ em về nhà nghỉ ngơi trước, anh đi tìm Khang Khang giúp em, được không?"

Đường Ngọc đã khóc, cô giống như nhiều năm trước, nằm ở trên đầu vai Trần Tư Vĩ thút thít, "Thật xin lỗi, Tư Vĩ, em quá nóng nảy, em không thể nhìn thấy Khang Khang có chuyện."

Cảnh tượng này thoáng như ngày hôm qua, Trần Tư Vĩ dịu dàng vỗ đầu vai Đường Ngọc, xem ra, anh phải tìm họ Ngô đó nói chuyện rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện