Ban đầu, tôi rất oán hận anh ta, bây giờ càng oán hận gấp đôi.

Từ chỗ ô lão bà đi ra, theo dọc đường tôi cũng không nói với anh ta một lời, nói chuyện với anh ta còn bị người đi đường nói bị bệnh tâm thần, vậy tội gì phải nói.

Gần đường văn hoá, có một công viên lớn, lòng buồn bực, tôi muốn tới công viên thư giãn

Tôi dừng lại ở rìa hồ nhỏ, nhìn tảng băng trên hồ mà phát ngốc

Tôi nên phản kháng thế nào? Cùng anh ta cãi nhau một hồi, sau đó lại bị anh ta dơ tay lên trói, qua một tháng sau, tôi nên làm gì và làm thế nào? Hoặc mỗi ngày khóc lóc cầu xin anh ta buông tha đứa trẻ, không quan tân đến cái pháp trận kia nữa….. Nhưng khi pháp trận hỏng, nhưng người đứng đầu trong giới âm dương phải gánh chịu, bởi vì mỗi ngày chúng tôi dường như đều gặp quỷ, người nhà tôi cùng đứa trẻ cũng không thể trốn thoát.

Đây là ngõ cụt, tôi như con kiến, không có đường thứ hai, huống chi giang khởi vân dùng phương pháp này, cũng muốn đem pháp lực của mình, giao cho người ở dương gian, cho nên mới phá tà khí tụ tập trong âm phủ

Pháp lực bẩm sinh so với pháp lực tu luyện, thuần túy hơn nhiều, cường đại hơn nhiều, đây là pháp lực mà rất nhiều pháp sư bỏ lực ra cũng không thể bằng được.

Tâm trí tôi rối bời, nhìn vào dòng nước lấp lánh cũng không thể tĩnh tâm.

“…..cô nương, cô đứng ở đây làm gì?” Một ông gìa mang theo một ghế gấp cùng dụng cụ câu cá, nhìn tôi với vẻ cảnh giác.

“….tôi không thể đứng ở đây sao?” Tôi nghi ngờ nhíu mày, xung quanh không có biển cấm.

Ông già bước lên hai bước, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, lắc đầu nói:” cô nương xinh đẹp như vậy, trong lòng đừng nghĩ quẩn, chuyện tình cảm đã là quá khứ, tĩnh tâm suy nghĩ sẽ thông suốt”.

Cái gì?

Tôi ngây ngốc một chút, ngay sau đó phản ứng lại —- ông già này không phải cho rằng tôi muốn nhảy hồ chứ.

” Không có gì không thể vượt qua, người đàn ông thật sự thương cô sẽ không làm cô phải khóc. Năm ngoái tôi vừa cứu một nữ nhân nhảy hồ, cô ta nói, rất hối hận khi nhảy xuống, không có ai đáng giá để cô phải mang mạng sống đi đánh đổi cả”.

Ông già vẻ mặt quan tâm, những lời nói này làm tôi xấu hổ không thôi.

Tôi quay đầu nhìn xung quanh, giang khởi vân đứng dưới gốc cây, cách tôi vài bước, khoanh tay nhìn tôi.

Vẻ mặt lạnh lùng âm u, vấn đề này chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều lần, anh ta không phải không nhường tôi, mà là không muốn nhường tôi, cãi nhau căn bản không hề có ý nghĩa.

Tôi hít một hơi thật sâu, không khí lạnh được hít vào trong phổi, khiến tôi bình tĩnh lại một ít.

” Không đâu, thúc bá, tôi chỉ muốn bình tĩnh một chứ, chứ trong lòng không nghĩ quẩn “. Tôi miễn cưỡng cười với ông già một cái.

Ông già này, ấn đường không tốt, hẳn là ông đang gặp chuyện gì đó không tốt, vậy còn có lòng tốt khuyên nhủ một người qua đường không quen biết, thật là người tốt.

” Trong lòng không nghĩ quẩn là tốt….người tuổi trẻ nên biết cách trân trọng….” Ông già vừa nói vừa bước đi.

” Thúc bá, bá gần đây có phải có chuyện phiền lòng? Tôi thấy thúc bá….ừm, giữa ấn đường có mây đen”. Tôi nhẹ nhàng hỏi

Ông già cười nói:” đều bị người ngoài nhìn thấy, cũng không có vấn đề gì lớn, cô nương, cô vẫn nên quan tâm đến bản thân mình….”

Ông già không muốn cùng tôi nói nhiều, nên tôi cười nói với ông:” nếu ngôi nhà không ổn, tới cửa hàng nhà chúng tôi, nói không chừng sẽ có cái gì đó giúp được thúc bá”

Tôi chỉ vào ngã từ đường văn hoá, ông ta cười gật đầu

Tôi đứng bên hồ hơn nửa tiếng, tay chân tôi đều lạnh băng, giang khởi vân vẫn như vậy, lạnh lùng đứng đó, không cùng tôi nói chuyện, cũng không lên kéo tôi

Tôi không thể đối đầu với anh ta, anh ta thọ cùng trời đất, có rất nhiều thời gian cùng tôi cãi nhau, tôi còn phải ăn hoa màu, ngũ cốc, còn phải về nhà nấu ăn cho anh tôi.

Vì thế, tôi buồn rầu đi bộ về nhà, anh tôi thấy chúng tôi một trước một sau đi vào, nhíu mày hỏi:” làm sao vậy? Cãi nhau à?”

Tôi bĩu môi, cãi nhau? Đế quân đại nhân lời nói ngàn vàng, căn bản kinh thường tôi là phàm nhân, cãi nhau với ang ta sẽ trở nên vô nghĩa mà thôi.

Anh tôi theo tôi vào nhà bếp, cứ bám lấy tôi hỏi sao lại thế này, tôi vừa băm đồ ăn, vừa ủy khuất nói với anh những lời của ô lão bà

” Cái gì! Ô lão bà nói khả năng là hai cái” anh tôi sửng sốt, lẩm bẩm nói:” thật mất mát lớn, để nhận được 5 triệu, kết quả muốn giết con tin…… ách, Tiểu kiều em đừng khóc! Đừng đâu khổ, đừng đau khổ….”

Tôi không đau khổ! Tôi đây là tức giận

” Người chồng quỷ của em có thái độ gì?” Anh tôi hỏi

” Anh ta không có thái độ, trừng mắt nhìn em, như thế đó là lỗi của em “.

Anh tôi khoé miệng giật giật, thấp giọng nói:” theo một nghĩa nào đó, ừh, xác thật đó cũng là lỗi của em, ai bảo em không sớm không muộn, cố tình lúc đấy rụng hai quả trứng….”

TÔI

” Anh sai rôi! Anh sai rồi! Tiểu kiều, em đừng khóc!” Anh tôi vừa gào, vừa chạy tới cửa hàng quát:” giang khởi vân ngươi ra đây cho ta, thân là anh trai trưởng, ta muốn đại diện nhà mẹ vợ giáo huấn ngươi”



Không biết anh tôi cùng giang khởi vân nói chuyện gì, sau đó anh tôi chạy đến phòng tôi lấy điện thoại mà lâm ngôn hoan đưa cầm đi, tôi mơ hồ đoán được, anh tôi muốn nhờ lâm ngôn hoan giúp đỡ

Loại chuyện này nói ra ai tin? Lâm ngôn hoan lạnh lùng kia, phỏng chừng ba quan điểm sẽ sụp đổ

Chẳng mấy chốc anh tôi lên lầu nói với tôi:” tiểu kiều, đi thôi, lâm ngôn hoan đã sắp xếp một bác sĩ tư nhân giúp em kiểm tra, đi đến bệnh viện lớn mượn một chút thiết bị là được

Giang khởi vân khó mở miệng nói:” đi kiểm tra một chút cũng tốt, nếu có thể dò ra song mạch đều bị hư, có nghĩa là đã có nhịp tim cùng mạch tượng “

Tôi cắn răng gật gật đầu, mặc kệ bác sĩ có hỏi gì, tôi sẽ giả ngu giả ngơ, hỏi một cái mà ba cái không biết là được

Đi vào một bệnh viện cao cấp, khoa chuẩn đoán bằng hình ảnh đã tan tầm từ sớm, viện trưởng cùng lâm hoan ngôn chờ chúng tôi, mở thiết bị, để tôi một mình vào kiểm tra.

Bác sĩ tư nhân nhìn, sau đó thần sắc ngưng trọng, nói với tôi thật sự là song thai, nhìn thấy ánh mắt tôi kì lạ, lẩm bẩm nói: ta có nên báo cáo với lão tử gia và lão thái gia không….

Tôi súyt phun máu, hắn có ý gì? Cho rằng đứa nhỏ này là con của lâm ngôn hoan sao?

” Bác sĩ, cái này không phải ….” Tôi vừa định giải thích đứa trẻ này cùng lâm ngôn hoan không có quan hệ, nhưng di động của hắn vang lên, hắn nhanh chóng che micro lại, vội vàng chạy ra ngoài.

Bỏ lại tôi, một mớ hỗn độn.

Tôi nhớ lâm ngôn hoan từng nói giỡn:” nếu chưa kết hôn mà đã có con, thật phiền phức.”

Liệu hiểu làm này có gây thêm rắc rối cho hắn không? Sự tình của gia tộc lớn dường như rất phức tạp, hy vọng hắn có thể giải thích với bác sĩ tư kia.

” Hai cái, giang khởi vân, làm gì bây giờ!” Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn giang khởi vân đang dựa vào tường

Anh ta mở mắt, nặng nề nhìn về phí tôi, hơi nghiêng đầu, ý bảo tôi đến lối đi an toàn.

” Mộ tiểu kiều, em tin ta không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện