Sau khi vợ tôi mang thai không bao lâu, tôi lại lên ngó cái diễn đàn tào lao kia.

Chủ yếu là tôi muốn khoe với mấy nhãi ranh trên diễn đàn là tôi đã giải quyết thành công cái vấn đề "Làm thế nào để nói cho vợ tôi biết sự thật?" rồi.

Thật ra thì tôi chỉ muốn show ân ái chút thôi mà.

Quả nhiên mấy nhóc ranh này bị tôi dồn cẩu lương no luôn. Mấy nhóc đọc bài viết của tôi cứ gọi là ngất lên ngất xuống. Tôi còn phổ cập kiến thức khoa học cho bọn họ về người anh em của tôi, hàng to xài tốt lại không dính người nhưng đáng tiếc vẫn chưa có người yêu.

Còn có người nhiều chuyện hỏi sao anh biết người ta hàng to xài tốt lại không dính người, anh thử qua rồi chắc.

Ơ đệt, Alpha chúng tôi không phải ai cũng đều tốt như vậy sao, ngoi lên đây hỏi cái này chắc chắn là một Beta rồi.

Vừa thấy đã biết chắc chắn là tên cẩu độc thân, tôi thì không giống như vậy, tôi có vợ, còn có cả con.

Ngoài ra còn có mấy bình luận bảo tôi xem thử cái bài viết nào đó. Với trình độ học vấn của tôi mà có thể nói chuyện với bọn họ thế này là đã đạt đến giới hạn rồi, bây giờ bảo tôi xem thêm bài đăng của người khác là muốn tôi mệt chết luôn đúng không? Tôi nói tôi không xem, kết quả bắt đầu có người nói đó là bài viết của vợ tôi.

Đừng đùa, bình thường vợ tôi không giống người sẽ chơi loại diễn đàn này.

Không ngờ tôi lại tự vả mặt mình, hóa ra đúng là vợ tôi đăng bài thật.

Tôi cẩn thận đọc bài viết của em ấy từ đầu đến cuối. A đệt, suýt nữa thì tôi trở thành tên đàn ông đê tiện đi ngoại tình rồi!!!

Bọn nhãi ranh vẫn đang châm ngòi rần rần trên bài viết của vợ tôi, lại còn đưa ra mấy cái chủ ý.

Lại còn khuyên em ấy nên ly hôn chứ không nên giải hòa, đúng là cái diễn đàn tào lao!

May mà tôi đối vợ tôi trung trinh như một, vợ tôi cũng đối với tôi tình cảm sâu đậm, bằng không tôi nhất định sẽ đi đánh bom cái công ty của diễn đàn này.

Sau khi đọc hết bài đăng, tôi lại càng thấy đau lòng vợ mình. Ở nơi tôi không thấy, vợ tôi một mình tự suy đoán loạn hết cả lên. Có khi làm bản thân tức giận nổi khùng luôn quá, vậy mà lúc đối diện với tôi thì em ấy vẫn luôn mỉm cười.

Sau này tôi chắc chắn sẽ không giấu vợ việc gì nữa, xin thề.

Không ngờ đến là vợ tôi cũng phát hiện ra bài viết mà tôi đăng lên. Tôi nhanh chân lấy tấm ván giặt đồ ra, trước tiên quỳ vì kính.

Vợ tôi quả nhiên mềm lòng, tha thứ cho tôi, không tiếp tục tính sổ nữa.

Mỗi ngày tôi đều mát xa eo với chân cho vợ. Sau ba tháng, lúc này đứa bé đã ổn định, tôi còn cố ý hỏi vị bác sĩ già xem bây giờ vợ chồng tôi có thể làm chuyện giường chiếu được chưa, tôi nghẹn muốn chết rồi.

Hơn nữa sau khi vợ tôi mang thai, tin tức tố càng ngày càng thơm.

Tin tức tố của em ý như muốn mạng tôi luôn.

Vị bác sĩ già vuốt mặt, đỡ mắt kính nói với tôi không thể làm quá thường xuyên.

Tôi nói dạ dạ dạ.

Buổi tôi về nhà, tôi với vợ cùng tắm uyên ương, vợ tôi nói em ấy cũng nhớ tôi.

Ôi đệt, thế này thì làm sao mà tôi nhịn được.

Hai đứa tôi lại lên giường làm một lần, vì an toàn của vợ nên chúng tôi phải dùng tư thế cưỡi ngựa.

Tôi thư thái, vợ tôi cũng hết sức thoải mái, nhưng sau đó em ấy lại khóc.

Cái này không có biện pháp nào cả, vợ tôi quá quyến rũ, tôi thật sự nhịn không được.

Sau khi biết vợ tôi mang thai, cha vợ lúc rảnh sẽ đưa mẹ vợ tôi đến ở hai ngày, nhưng cũng trở về rất nhanh.

Thứ nhất, bởi vì tôi chăm sóc vợ rất tốt, vừa cẩn thận lại tỉ mỉ. Cơ bản là không còn chỗ cho hai vị phụ huynh ra tay giúp đỡ.

Thứ hai, cha chồng tôi giấu vợ tôi việc em ấy là Omega nên ông ấy chắc chắn đang chột dạ.

Đi rồi lại càng tốt, không thì tôi với vợ thân mật thế nào được.

Xuân về hoa nở, ngày hè nắng chói chang.

Vợ tôi sắp sinh rồi.

- ------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lão Mạc: Tôi thật hận không thể nói cho toàn thế giới biết, tôi phải làm ba, aaaa! Anh em cậu hiểu không? Tôi phải làm ba...

Anh em:... Tôi...

Lão Mạc: Tôi biết cậu không hiểu! Cậu vẫn là tên cẩu độc thân mà!

Anh em: Không phải... tôi...

Lão Mạc: A đệt, tôi nói cho cậu biết, có vợ thật sự quá hạnh phúc.

Anh em: Tôi...

Lão Mạc: Nhìn cậu độc thân đáng thương quá đi, cũng rất nhiều năm rồi tôi chưa được trải qua cảm giác đó...

Anh em: Mẹ nó! Mạc Đại Không! Cậu đừng quá đáng! Ra đây làm một trận!

- -------------------------

Đọc truyện bao nhiêu năm, lần đầu tiên biết cảm giác truyện của mình bị re-up mà không hỏi trước là cảm giác như thế nào. Đằng nào mình cũng có bỏ công ra edit nên hỏi một tiếng thì chết ai nhỉ, tự dưng một ngày đẹp trời ngoi lên search tên truyện trên Google... hết cả hồn.

Thế nên mấy bữa nay mình cũng hơi lười.  ♪~("ε`) (✧ω✧)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện