Bùi Thanh Hải vẫn không dám tin rằng mình chính là Omega. Mùi hương tỏa ra trong không khí càng ngày càng nồng, giống như trái cây chín trong vườn vào mùa thu, được bao bọc trong hơi thở quyến rũ và thấm vào từng lỗ chân lông của Alpha. Cậu ngơ ngác nhìn Lão Mạc.

“Có phải anh làm đổ chai nước hoa rồi không...”

Đối với Lão Mạc mà nói, Bùi Thanh Hải giống như một trái cây đã lột vỏ ném ở trước mặt anh, toàn thân trên dưới đều viết “Nhanh đến ăn em đi”.

Hương thơm ngày càng nồng trong không khí dường như là tỏa ra từ thân thể vợ anh. Bản năng của Alpha mà Lão Mạc đã không sử dụng trong 27 năm qua cũng đang dần thức tỉnh.

Khuôn mặt Bùi Thanh Hải đã đỏ ửng, thân thể cậu không thể ngừng run rẩy. Có một cảm giác kỳ lạ phát ra từ nơi cậu không thể nhìn thấy, giống như trong cơ thể vẫn luôn có một vùng biển tĩnh lặng nhưng bây giờ nó lại đang nổi lên từng đợt sóng.

Lớp sóng sau so với lớp sóng trước càng mãnh liệt hơn.

“Lão Mạc...” Lông mi Bùi Thanh Hải còn vương nước mắt, cậu có chút sợ hãi. Đây là xúc cảm mà trước giờ cậu chưa từng cảm nhận được.

Mạc Đại Không không nhận ra rằng tình hình của mình cũng không ổn lắm. Mặc dù anh là một Alpha nhưng việc va chạm tin tức tố như thế này thì đây là lần đầu tiên. Hương vị của vợ anh hòa lẫn trong không khí, dường như trong mỗi luồng khí anh hít vào đều có một hơi thở quyến rũ tiến vào trong cơ thể anh. Mùi hương tuyệt vời này kích thích mọi tế bào trong cơ thể.

Trong thân thể anh dường như có một con dã thú vô hình đang gầm rú, lại có chút bực bội mà ở nơi đó cào cấu, nhu cầu cấp bách muốn tìm một nơi để phát tiết ra.

Anh nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng mình khô khốc, thậm chí toàn thân trên dưới đều như đang khao khát một thứ gì đó. Giống như một du khách đi trên sa mạc bị ánh nắng mặt trời nướng khô, mà nguồn nước suối có thể làm dịu cơn khát của anh thì ở ngay phía đối diện.

“Vợ ơi...”

Mạc Đại Không đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Bùi Thanh Hải. Anh có thể cảm nhận được hơi ấm phỏng tay trên mặt cậu.

Bùi Thanh Hải cảm thấy giây phút tiếp xúc kia làn da có cảm giác thật mát lạnh. Cậu nhịn không được cọ cọ vào lòng bàn tay của Lão Mạc, chậm rãi hé miệng, khí thở ra tựa hồ đều nóng rực đến bỏng người.

“Lão Mạc... Nóng quá...”

Đôi môi đỏ hồng khẽ mở ra, hơi thở phảng phất phả vào tay Lão Mạc. Nhiệt độ nóng bỏng từ đầu ngón tay truyền vào trong tim, nháy mắt giống như có một chú mèo con nhỏ nắm lấy trái tim anh.

Ngứa quá.

Mạc Đại Không nhẹ nhàng xoa xoa môi dưới của cậu, đầu lưỡi nóng bỏng vươn ra liếm trên đầu ngón tay anh.

- -------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Bản nội dung hoàn chỉnh 9 giờ sẽ chuyến phát ở Weibo. Chú ý xe này tổng cộng có hai đoạn, nhớ lướt xuống phía dưới nha. Vì đây là siêu xe nên sáng thứ hai sẽ xóa luôn ~

Weibo của tôi: @最近好丧的一位香.

Các bạn! Còn không! Khen tôi đi! Tôi đều đã không biết xấu hổ như vậy rồi!

Đóng hết cửa lại!!! Tôi chuẩn bị lái xe lên thành phố đây!

- -------------

Mọi người đừng hỏi tại sao không có H, chính là bởi vì tác giả đã đăng lên và xóa đi từ 2 năm trước rồi. T.T (*꒦ິ꒳꒦ີ)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện