Phạm Huyên lại nói rất nhiều về chuyện trong phòng, căn bản là cô ấy không hài lòng với Triệu Doanh Doanh, từ đó cũng thêm nhiều nhận xét về những người khác.
Tôi chỉ nghe, thỉnh thoảng đế thêm vài câu.
Để cô ấy nói ra hết cho thỏa, nói ra được lòng mình thì mới nguôi ngoai được.
Cô ấy lại hỏi chuyện của bạn trai tôi, hỏi tôi có phải là gần đây tôi và người yêu có vấn đề đúng không, còn nhắc nhở tôi nên trông coi kĩ bạn trai mình, cô ấy còn nói rất lo lắng cho tình hình của tôi.
Tôi làm sao có thể nói thật cho cô ấy biết, chỉ biết cười cho qua chuyện, tôi và anh ấy không hề có vấn đề gì, tình cảm vẫn rất tốt, chỉ là anh ấy quá bận, mới vào công ty, phải học hỏi nhiều thứ, sự canh tranh quá lớn.
Phạm Huyên nghe đến cạnh tranh quá lớn, lập tức nói tôi nên chú ý, đàn ông trong giai đoạn này cần nhất là sự giúp đỡ của người phụ nữ.
Tôi gật đầu.
Lúc quay về phòng thì đèn đã tắt gần hết, Lão đại cũng không nghĩ nhiều về việc Phạm Huyên gọi tôi đi dạo. Thực sự thì giữa những người ở cùng một phòng không thể lúc nào cũng sóng yên biển lặng, quan hệ tốt đẹp được.
Ví như Lão đại Triệu Doanh Doanh, cô ta và Vương Hiểu Yến quan hệ rất tốt, Châu Tịnh Văn, Phạm Huyên và Lý Tuyết quan hệ còn tốt hơn. Từ lúc trở về, quan hệ giữa tôi và Phạm Huyên cũng gần hơn một chút.
Trước giờ Lý Tuyết đối với tôi không nhiệt tình cũng chẳng xa cách, lúc cả phòng nói chuyện với nhau, chúng tôi cũng nói chuyện, nhưng khi trong phòng chỉ còn tôi và cô ấy thì nhất định không có gì để nói.
Tối hôm đó, cả phòng nói chuyện đêm, chủ đề lúc đầu là về ăn uống, nhưng rất nhanh sau đó đã trở thành những nam sinh uống say.
“Khương Kha, mình cảm thấy mấy tên kia đều không tồi, có tốt có xấu, hay là có cần chọn một tên làm dự phòng không?" Vương Hiểu Yến hỏi.
“Mình giống người bắt cá hai tay lắm à?" Tôi hỏi.
“Bọn tớ không biết là cậu đã chấm dứt hoàn toàn với bạn trai cũ đấy." Vương Hiểu Yến trực tiếp đáp lại, “Trong ấn tượng của tớ, rất nhiều cô gái xinh đẹp đều dự bị bên mình mấy người. Một người là bạn trai chính thức, những người còn lại nếu không là bạn bè, thì cũng là anh em trên danh nghĩa, tùy lúc mà mập mờ."
“Cái đó không phù hợp với tớ, tớ không có nhiều tình thương đến thế." Tôi cười, "Tớ vẫn là thích tình yêu chung thủy hơn, cái chuyện chân đạp một lúc mấy cái thuyền, lỡ như bước vào rồi, chết như thế nào cũng không biết đâu."
“Có phải bạn trai cậu quản nghiêm cậu quá rồi đúng không?" Châu Tĩnh Văn cười hỏi.
“Phải.” Tôi đáp, "Tớ cảm thấy nếu như tớ quá gần gũi người con trai khác, thì giống như tình cảm của tớ và anh ấy đang bị phản bội vậy."
“Thật ra...hai người học ở hai trường khác nhau, anh ấy hiện tại còn ở công ty thực tập, cứ cho là cậu ở trường có bạn trai mới, thì anh ấy cũng không biết được cơ mà." Vương Hiểu Yến lại hỏi.
“Nói thì như thế, thế nhưng từ ngày tớ thích anh ấy, trái tim tớ không chứa nổi thêm một người nào khác”. Tôi đáp “Tớ nhìn bất cứ ai cũng thấy không bằng anh ấy. Cho dù anh ấy có lẫn trong biển người, tớ cũng sẽ tức khắc tìm ra. Các cậu có hiểu cảm giác đó không?”
“Hiểu chứ.” Người đáp lời tôi là Lý Tuyết “Khi thật lòng thích một người, thì trong lòng luôn thấy người đó đặc biệt nhất, mãi mãi mang hào quang rực rỡ nhất.”
“Chính xác!” Dù đang nằm trên giường tôi cũng phải gật đầu lia lịa, nghe qua là biết người từng trải.
“Nhưng mà…” Lý Tuyết ngập ngừng “Một khi cậu không còn thích người đó nữa, vầng hào quang của anh ta sẽ biến mất, anh ta sẽ trở nên bình thường như bao người, cậu thậm chí còn tự nghi ngờ con mắt nhìn trước kia của cậu.”
“Thật ư?” Tôi vô thức hỏi.
Trước giờ tôi chỉ thích anh Trác, thích cái mũi, đôi mắt, khuôn miệng của anh, thậm chí thích cả hình xăm bạc màu của anh ấy. Tôi không biết được có thể nào có một ngày tôi không còn thích anh nữa, cảm thấy anh thật bình thường, có lạc giữa đám đông cũng không nhận ra không…
“Thật” Lý Tuyết trả lời.
Tôi chỉ nghe, thỉnh thoảng đế thêm vài câu.
Để cô ấy nói ra hết cho thỏa, nói ra được lòng mình thì mới nguôi ngoai được.
Cô ấy lại hỏi chuyện của bạn trai tôi, hỏi tôi có phải là gần đây tôi và người yêu có vấn đề đúng không, còn nhắc nhở tôi nên trông coi kĩ bạn trai mình, cô ấy còn nói rất lo lắng cho tình hình của tôi.
Tôi làm sao có thể nói thật cho cô ấy biết, chỉ biết cười cho qua chuyện, tôi và anh ấy không hề có vấn đề gì, tình cảm vẫn rất tốt, chỉ là anh ấy quá bận, mới vào công ty, phải học hỏi nhiều thứ, sự canh tranh quá lớn.
Phạm Huyên nghe đến cạnh tranh quá lớn, lập tức nói tôi nên chú ý, đàn ông trong giai đoạn này cần nhất là sự giúp đỡ của người phụ nữ.
Tôi gật đầu.
Lúc quay về phòng thì đèn đã tắt gần hết, Lão đại cũng không nghĩ nhiều về việc Phạm Huyên gọi tôi đi dạo. Thực sự thì giữa những người ở cùng một phòng không thể lúc nào cũng sóng yên biển lặng, quan hệ tốt đẹp được.
Ví như Lão đại Triệu Doanh Doanh, cô ta và Vương Hiểu Yến quan hệ rất tốt, Châu Tịnh Văn, Phạm Huyên và Lý Tuyết quan hệ còn tốt hơn. Từ lúc trở về, quan hệ giữa tôi và Phạm Huyên cũng gần hơn một chút.
Trước giờ Lý Tuyết đối với tôi không nhiệt tình cũng chẳng xa cách, lúc cả phòng nói chuyện với nhau, chúng tôi cũng nói chuyện, nhưng khi trong phòng chỉ còn tôi và cô ấy thì nhất định không có gì để nói.
Tối hôm đó, cả phòng nói chuyện đêm, chủ đề lúc đầu là về ăn uống, nhưng rất nhanh sau đó đã trở thành những nam sinh uống say.
“Khương Kha, mình cảm thấy mấy tên kia đều không tồi, có tốt có xấu, hay là có cần chọn một tên làm dự phòng không?" Vương Hiểu Yến hỏi.
“Mình giống người bắt cá hai tay lắm à?" Tôi hỏi.
“Bọn tớ không biết là cậu đã chấm dứt hoàn toàn với bạn trai cũ đấy." Vương Hiểu Yến trực tiếp đáp lại, “Trong ấn tượng của tớ, rất nhiều cô gái xinh đẹp đều dự bị bên mình mấy người. Một người là bạn trai chính thức, những người còn lại nếu không là bạn bè, thì cũng là anh em trên danh nghĩa, tùy lúc mà mập mờ."
“Cái đó không phù hợp với tớ, tớ không có nhiều tình thương đến thế." Tôi cười, "Tớ vẫn là thích tình yêu chung thủy hơn, cái chuyện chân đạp một lúc mấy cái thuyền, lỡ như bước vào rồi, chết như thế nào cũng không biết đâu."
“Có phải bạn trai cậu quản nghiêm cậu quá rồi đúng không?" Châu Tĩnh Văn cười hỏi.
“Phải.” Tôi đáp, "Tớ cảm thấy nếu như tớ quá gần gũi người con trai khác, thì giống như tình cảm của tớ và anh ấy đang bị phản bội vậy."
“Thật ra...hai người học ở hai trường khác nhau, anh ấy hiện tại còn ở công ty thực tập, cứ cho là cậu ở trường có bạn trai mới, thì anh ấy cũng không biết được cơ mà." Vương Hiểu Yến lại hỏi.
“Nói thì như thế, thế nhưng từ ngày tớ thích anh ấy, trái tim tớ không chứa nổi thêm một người nào khác”. Tôi đáp “Tớ nhìn bất cứ ai cũng thấy không bằng anh ấy. Cho dù anh ấy có lẫn trong biển người, tớ cũng sẽ tức khắc tìm ra. Các cậu có hiểu cảm giác đó không?”
“Hiểu chứ.” Người đáp lời tôi là Lý Tuyết “Khi thật lòng thích một người, thì trong lòng luôn thấy người đó đặc biệt nhất, mãi mãi mang hào quang rực rỡ nhất.”
“Chính xác!” Dù đang nằm trên giường tôi cũng phải gật đầu lia lịa, nghe qua là biết người từng trải.
“Nhưng mà…” Lý Tuyết ngập ngừng “Một khi cậu không còn thích người đó nữa, vầng hào quang của anh ta sẽ biến mất, anh ta sẽ trở nên bình thường như bao người, cậu thậm chí còn tự nghi ngờ con mắt nhìn trước kia của cậu.”
“Thật ư?” Tôi vô thức hỏi.
Trước giờ tôi chỉ thích anh Trác, thích cái mũi, đôi mắt, khuôn miệng của anh, thậm chí thích cả hình xăm bạc màu của anh ấy. Tôi không biết được có thể nào có một ngày tôi không còn thích anh nữa, cảm thấy anh thật bình thường, có lạc giữa đám đông cũng không nhận ra không…
“Thật” Lý Tuyết trả lời.
Danh sách chương