Cậu ta vừa dứt lời, sắc mặt mấy người xung quanh tôi đều trở nên rất khó coi.
Người ta thường nói dân không đấu với quan, tuy An Thụy Đankhông phải là quan, nhưng nhà cô ấy có người làm quan. Chúng tôi ai cũng có chút lo lắng.
“May mà tối qua không có ai ra tay, nếu không thì xong đời rồi!”
“Đúng vậy, bây giờ phải làm sao đây?”
“Có đi nhận lỗi với người ta không? Tớ thấy những người xung quanh cậu ta kiêu căng lắm.”
“Vốn dĩ tớ không thấy vậy nhưng cậu nói thế làm tớ cũng cảm thấy đúng là như thế…”
Tuy mấy người chúng tôi gia cảnh cũng không tồi, nhưng dân thường mà đi đấu với quan, đúng là kém nhau một trời một vực.
Trong lòng tôi vẫn mông lung, tôi đã lăn lộn ở hộp đêm một quãng thời gian rất dài, đủ để hiểu rõ rằng tiền không thể so được với quyền lực.
Tôi cảm thấy mình vô cùng đen đủi, sao lại vướng vào cái mớ rắc rối to đùng này chứ? Tối qua sao lại cứng mồm thế chứ, cứ khăng khăng không chịu về, bị cô ta nói vài câu thì đã làm sao?
“Hay là các cậu giả vờ không quen tớ, đợi lát nữa lúc tớ hát, các cậu đừng cầm bảng cổ vũ, cũng đừng vẫy đèn huỳnh quang. Nếu cô ta không vui cũng chỉ nhắm vào một mình tớ thôi.”
Tôi chỉ còn có thể nghĩ ra được cách này, cùng lắm thì cũng chỉ bị tẩn một trận.
Mọi người xung quanh đều im lặng, tôi biết có người đã dao động, tôi không trách bọn họ, tự bảo vệ mình chính là bản năng của con người. Tôi và bọn họ không thân không quen, bọn họ cũng đã bày kế cho tôi, tuy có mang đến chút phiền phức, nhưng đều là vì tôi.
“Sợ cóc gì chứ!” Một giọng nói bất chợt vang lên.
Mọi người xung đều đang im lặng, giọng nói bất thình lình vang lên khiến mấy người chúng tôi đều quay sang nhìn cậu ta, cậu ta là một lão đại của ký túc xá kết nghĩa.
“Nhà cô ta làm quan thì có sao? Cô ta dám làm gì chúng ta? Chúng ta đều là học sinh, cũng không dưới quyền quản lí của bố mẹ cô ta.”
Vị trưởng phòng nói: “Dù cho bố mẹ cô ta là Bộ trưởng bộ Giáo dục cũng không thể nói với hiệu trưởng trường ta là không cho chúng ta tốt nghiệp.”
Sắc mặt của mọi người xung quanh yên tâm hơn rất nhiều.
Vị lão đại này lại nói tiếp: “Theo tôi thấy, cô ta cũng chỉ là cáo mượn oai hùm giương oai chút thôi. Nếu như cô ta thật sự muốn làm gì đó, chúng ta không thể phản kích lại à? Thời bây giờ, các quan chức ai mà chả sợ thanh danh bị vấy bẩn! Đến lúc đó, chúng ta cầm bảng biểu ngữ đến chỗ bố cô ta làm việc biểu tình, nói con gái ông ta cậy quyền bắt nạt người khác, xem ông ta làm thế nào?”
Lời nói của vị trưởng phòng này đã khiến tất cả mọi người thêm an lòng.
“Đúng, không sợ! Cũng chỉ là một con cọp giấy thôi!” Một người khác hùa theo.
Ngay sau đó, mọi người xung quanh tôi, ai cũng ngùn ngụt khí thế, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, muốn đấu tranh với thế lực hung ác đến cùng.
Tôi thậm trí còn thấy vài người ném cái nhìn khiêu khích về phía mấy người xung quanh An Thụy Đan.
“Đừng có nhìn người ta chằm chằm như thế, dù cho chúng ta không sợ, cũng không nên tự rước phiền phức vào người.” Tôi sợ, vậy nên tôi rất lo sẽ xảy ra xung đột.
“Khương Kha, đừng sợ! Chúng tớ là hậu thuẫn của cậu.” Một cậu con trai nói với vẻ đầy nghĩa khí.
“Đúng, chúng ta có một nhóm cơ mà.” Có người nói.
Tôi vội vàng gật đầu, tỏ vẻ không sợ, đưa mắt nhìn lên sân khấu, chỉ nhìn thấy người dẫn chương trình đã bước lên.
“Bắt đầu rồi!” Tôi nói nhỏ nhắc nhở mọi người.
Lúc này tất cả mọi người xung quanh mới ngồi yên, không nói chuyện nữa, Vương Hiểu Yến quay về ngồi bên cạnh tôi.
Mức độ canh tranh của trận thi đấu ngày hôm nay không còn chỗ để nhường nhau như hôm qua nữa, tất cả đều là những học sinh xuất sắc của trường.
Số thứ tự của An Thụy Đan đứng trước tôi, cô ấy hát bài “Cao nguyên Thanh Tạng”, nốt cao vô cùng tốt, đằng sau còn có 12 người múa phụ họa, cả sân khấu được lấp đầy không hề để hở khoảng trống.
Tuy tôi không thích cô ta, nhưng không thể không thừa nhận cô ấy hát rất có kỹ thuật, âm vực cũng rất cao, tôi không thể sánh được.
“A Kha, sao tớ thấy mọi người đều có bạn nhảy sao chỉ có chúng ta là không có?” Phạm Huyên nói.
“Cậu biết nhảy à?” Tôi hỏi.
“Không biết.” Cậu ấy thành thật trả lời.
“Vậy thì đúng rồi, nếu như tớ muốn tìm bạn nhảy cũng chỉ có thể tìm mấy bạn cùng phòng. Các cậu đều không biết hoặc không muốn nhảy, vậy thì tớ không tìm được rồi.” Tôi nói với vẻ mặt đau khổ.
“Hay là lát nữa cậu đứng phía trước hát, bọn tớ ở đằng sau tùy tiện múa vài động tác?”
Phạm Huyên chắc cũng tưởng tượng ra cảnh đó, cô nàng ‘phì’ một tiếng bật cười.Tôi cũng cười theo, đưa tay nắm lấy tay cậu ấy, “Đừng lo, tớ cân được.”
Người ta thường nói dân không đấu với quan, tuy An Thụy Đankhông phải là quan, nhưng nhà cô ấy có người làm quan. Chúng tôi ai cũng có chút lo lắng.
“May mà tối qua không có ai ra tay, nếu không thì xong đời rồi!”
“Đúng vậy, bây giờ phải làm sao đây?”
“Có đi nhận lỗi với người ta không? Tớ thấy những người xung quanh cậu ta kiêu căng lắm.”
“Vốn dĩ tớ không thấy vậy nhưng cậu nói thế làm tớ cũng cảm thấy đúng là như thế…”
Tuy mấy người chúng tôi gia cảnh cũng không tồi, nhưng dân thường mà đi đấu với quan, đúng là kém nhau một trời một vực.
Trong lòng tôi vẫn mông lung, tôi đã lăn lộn ở hộp đêm một quãng thời gian rất dài, đủ để hiểu rõ rằng tiền không thể so được với quyền lực.
Tôi cảm thấy mình vô cùng đen đủi, sao lại vướng vào cái mớ rắc rối to đùng này chứ? Tối qua sao lại cứng mồm thế chứ, cứ khăng khăng không chịu về, bị cô ta nói vài câu thì đã làm sao?
“Hay là các cậu giả vờ không quen tớ, đợi lát nữa lúc tớ hát, các cậu đừng cầm bảng cổ vũ, cũng đừng vẫy đèn huỳnh quang. Nếu cô ta không vui cũng chỉ nhắm vào một mình tớ thôi.”
Tôi chỉ còn có thể nghĩ ra được cách này, cùng lắm thì cũng chỉ bị tẩn một trận.
Mọi người xung quanh đều im lặng, tôi biết có người đã dao động, tôi không trách bọn họ, tự bảo vệ mình chính là bản năng của con người. Tôi và bọn họ không thân không quen, bọn họ cũng đã bày kế cho tôi, tuy có mang đến chút phiền phức, nhưng đều là vì tôi.
“Sợ cóc gì chứ!” Một giọng nói bất chợt vang lên.
Mọi người xung đều đang im lặng, giọng nói bất thình lình vang lên khiến mấy người chúng tôi đều quay sang nhìn cậu ta, cậu ta là một lão đại của ký túc xá kết nghĩa.
“Nhà cô ta làm quan thì có sao? Cô ta dám làm gì chúng ta? Chúng ta đều là học sinh, cũng không dưới quyền quản lí của bố mẹ cô ta.”
Vị trưởng phòng nói: “Dù cho bố mẹ cô ta là Bộ trưởng bộ Giáo dục cũng không thể nói với hiệu trưởng trường ta là không cho chúng ta tốt nghiệp.”
Sắc mặt của mọi người xung quanh yên tâm hơn rất nhiều.
Vị lão đại này lại nói tiếp: “Theo tôi thấy, cô ta cũng chỉ là cáo mượn oai hùm giương oai chút thôi. Nếu như cô ta thật sự muốn làm gì đó, chúng ta không thể phản kích lại à? Thời bây giờ, các quan chức ai mà chả sợ thanh danh bị vấy bẩn! Đến lúc đó, chúng ta cầm bảng biểu ngữ đến chỗ bố cô ta làm việc biểu tình, nói con gái ông ta cậy quyền bắt nạt người khác, xem ông ta làm thế nào?”
Lời nói của vị trưởng phòng này đã khiến tất cả mọi người thêm an lòng.
“Đúng, không sợ! Cũng chỉ là một con cọp giấy thôi!” Một người khác hùa theo.
Ngay sau đó, mọi người xung quanh tôi, ai cũng ngùn ngụt khí thế, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, muốn đấu tranh với thế lực hung ác đến cùng.
Tôi thậm trí còn thấy vài người ném cái nhìn khiêu khích về phía mấy người xung quanh An Thụy Đan.
“Đừng có nhìn người ta chằm chằm như thế, dù cho chúng ta không sợ, cũng không nên tự rước phiền phức vào người.” Tôi sợ, vậy nên tôi rất lo sẽ xảy ra xung đột.
“Khương Kha, đừng sợ! Chúng tớ là hậu thuẫn của cậu.” Một cậu con trai nói với vẻ đầy nghĩa khí.
“Đúng, chúng ta có một nhóm cơ mà.” Có người nói.
Tôi vội vàng gật đầu, tỏ vẻ không sợ, đưa mắt nhìn lên sân khấu, chỉ nhìn thấy người dẫn chương trình đã bước lên.
“Bắt đầu rồi!” Tôi nói nhỏ nhắc nhở mọi người.
Lúc này tất cả mọi người xung quanh mới ngồi yên, không nói chuyện nữa, Vương Hiểu Yến quay về ngồi bên cạnh tôi.
Mức độ canh tranh của trận thi đấu ngày hôm nay không còn chỗ để nhường nhau như hôm qua nữa, tất cả đều là những học sinh xuất sắc của trường.
Số thứ tự của An Thụy Đan đứng trước tôi, cô ấy hát bài “Cao nguyên Thanh Tạng”, nốt cao vô cùng tốt, đằng sau còn có 12 người múa phụ họa, cả sân khấu được lấp đầy không hề để hở khoảng trống.
Tuy tôi không thích cô ta, nhưng không thể không thừa nhận cô ấy hát rất có kỹ thuật, âm vực cũng rất cao, tôi không thể sánh được.
“A Kha, sao tớ thấy mọi người đều có bạn nhảy sao chỉ có chúng ta là không có?” Phạm Huyên nói.
“Cậu biết nhảy à?” Tôi hỏi.
“Không biết.” Cậu ấy thành thật trả lời.
“Vậy thì đúng rồi, nếu như tớ muốn tìm bạn nhảy cũng chỉ có thể tìm mấy bạn cùng phòng. Các cậu đều không biết hoặc không muốn nhảy, vậy thì tớ không tìm được rồi.” Tôi nói với vẻ mặt đau khổ.
“Hay là lát nữa cậu đứng phía trước hát, bọn tớ ở đằng sau tùy tiện múa vài động tác?”
Phạm Huyên chắc cũng tưởng tượng ra cảnh đó, cô nàng ‘phì’ một tiếng bật cười.Tôi cũng cười theo, đưa tay nắm lấy tay cậu ấy, “Đừng lo, tớ cân được.”
Danh sách chương