"Ngốc à!" Anh vò vò đầu tôi: "Anh cũng không muốn đi, nhưng lại không muốn ngày mai em phát huy không tốt."
"Hử?" Tôi khó hiểu.
Anh nở nụ cười, trong đôi mắt hình như có hào quang vô hạn, tự tay vuốt ve khóe môi của tôi, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Lỡ hét to quá hư giọng thì phải làm sao?"
Trong nháy mắt đó, nội tâm như có hàng vạn con cừu đang lao nhanh qua.
Cặn bã! Mặt người dạ thú! Cả ngày suy nghĩ gì thế nhỉ?
"Không phải anh nói có thể không làm mà! Trước kia là ai nói, không nhất định mỗi lần gặp gỡ đều phải xx."
"Em cảm thấy anh nhịn được sao?" Anh hỏi lại, mang theo chút ý trách móc, cứ như tôi không hiểu anh vậy.
"Trước đây cảm thấy anh tự chủ tốt, tràn ngập mùi vị cấm dục, lần đầu tiên em làm bá vương ương ngạnh." Tôi cười, sự cô đơn giảm bớt rất nhiều.
Anh "ừ" một tiếng, lập tức cười nhẹ, ngón tay vuốt ve môi tôi: "Sau đó lại phát hiện em cực kỳ ngon miệng, ăn một lần hai lần là nghiện mất rồi."
"Đây chính là mùi vị ăn một lần nhớ mãi." Tôi nói.
Anh gật đầu tán đồng: "Khiến anh bây giờ chỉ cần ôm em một cái, à không, chỉ vừa nhìn thấy em là không nhịn được." Anh vừa nói, sự ma sát trên môi tôi lại mạnh thêm vài phần, trong đôi mắt cũng có ham muốn rõ ràng.
"Có muốn không?" Tôi rất chủ động ôm anh, cụng trán tôi vào trán anh.
"Muốn." Cằm anh hơi nghiêng, đôi môi chạm vào môi tôi, chỉ chạm nhẹ một chút rồi buông: "Nhưng hôm nay không muốn. Nếu ngày mai em thể hiện tốt, anh thưởng cho em 7 lần."
Tôi bật cười: "Cái gì gọi là thưởng cho em? Rõ ràng là anh muốn mà?"
"Em dám nói em không muốn?" Anh hỏi.
Tôi chỉ có thể cam chịu, lại cò kè mặc cả: "Tại sao là 7 lần, không phải 10 lần?"
"10 lần? Tiểu cầm thú, có phải em tham quá rồi không?" Anh nhéo nhéo mũi tôi: "Anh nghe nói một đêm bảy lần đã rất lợi hại."
"Em cho phép anh chia làm hai buổi." Tôi lập tức nói.
Anh cười nữa, sau khi nói câu "tiểu cầm thú", anh đứng dậy đến chỗ cửa phân cách, cầm một chiếc túi nhỏ đưa cho tôi: "Tặng em."
"Là gì vậy?" Tôi nghi hoặc, cúi đầu thấy bên trong có hai chiếc hộp nhỏ.
"Cầm ra xem đi." Giọng nói của anh tràn ngập sự mời chào.
Tôi lấy hộp lớn ra trước, bên trong là một cặp bông tai hình tròn khá lớn, đường kính cỡ ngón cái và ngón trỏ, bên ngoài nạm đá quý, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Tôi nghi hoặc nhìn anh, tuy bình thường tôi cũng mang bông tai, nhưng đều là bông tai đính, chưa từng mang bông tai chói mắt như vậy.
Anh không giải thích, chỉ bảo tôi mở hộp nhỏ, trong hộp nhỏ là một chiếc nhẫn.
Rất lớn, rất khoa trương, cũng rất chói mắt, rực rỡ hơn cả bông tai.
Tôi rất muốn hỏi như trong phim, anh đây là muốn cầu hôn em sao?
Nhưng nghĩ tới sự lạnh nhạt lần trước khi nhắc đến chủ đề này, tôi nhịn, vui vẻ lấy nhẫn đeo vào ngón vô danh.
Nhẫn rất lớn, ngón tay của tôi rất nhỏ, nhẫn dư một khoảng trống rỗng.
Tôi mím môi, đưa tay trước mặt anh cho anh thấy.
Anh cười, tháo nhẫn từ ngón vô danh ra, đeo vào ngón trỏ.
To nhỏ vừa khít.
"Là ngón này." Anh nói: "Đeo vào cầm micro hát hẳn là rất đẹp."
Hóa ra là chuẩn bị cho tôi vào ngày mai...
"Bông tai cũng vậy sao?" Tôi hỏi.
Anh gật đầu: "Em đeo thử đi, à, tháo dây chuyền ra." Ánh mắt anh nhìn vào cổ tôi.
Tôi luôn luôn nghe lời, tháo dây chuyền, mang bông tai.
Anh nhìn tôi, ngón tay vuốt mái tóc dài của tôi: "Sáng mai đến tiệm cắt tóc, cắt bớt tóc một chút, phía dưới xoăn nhẹ theo kiểu tùy ý."
"Được." Tôi lại gật đầu, cũng không đi soi gương, anh nói thế nào là đẹp thì làm thế đó.
Phụ nữ luôn muốn xinh đẹp trong mắt người thương!
"Hôm nay anh đặc biệt tặng bông tai và nhẫn?" Tôi hỏi.
"Ừ." Anh cười.
"Sao anh biết hôm nay em ở nhà?" Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nói tôi sẽ về.
"Đoán." Anh nói.
"Hử?" Tôi khó hiểu.
Anh nở nụ cười, trong đôi mắt hình như có hào quang vô hạn, tự tay vuốt ve khóe môi của tôi, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Lỡ hét to quá hư giọng thì phải làm sao?"
Trong nháy mắt đó, nội tâm như có hàng vạn con cừu đang lao nhanh qua.
Cặn bã! Mặt người dạ thú! Cả ngày suy nghĩ gì thế nhỉ?
"Không phải anh nói có thể không làm mà! Trước kia là ai nói, không nhất định mỗi lần gặp gỡ đều phải xx."
"Em cảm thấy anh nhịn được sao?" Anh hỏi lại, mang theo chút ý trách móc, cứ như tôi không hiểu anh vậy.
"Trước đây cảm thấy anh tự chủ tốt, tràn ngập mùi vị cấm dục, lần đầu tiên em làm bá vương ương ngạnh." Tôi cười, sự cô đơn giảm bớt rất nhiều.
Anh "ừ" một tiếng, lập tức cười nhẹ, ngón tay vuốt ve môi tôi: "Sau đó lại phát hiện em cực kỳ ngon miệng, ăn một lần hai lần là nghiện mất rồi."
"Đây chính là mùi vị ăn một lần nhớ mãi." Tôi nói.
Anh gật đầu tán đồng: "Khiến anh bây giờ chỉ cần ôm em một cái, à không, chỉ vừa nhìn thấy em là không nhịn được." Anh vừa nói, sự ma sát trên môi tôi lại mạnh thêm vài phần, trong đôi mắt cũng có ham muốn rõ ràng.
"Có muốn không?" Tôi rất chủ động ôm anh, cụng trán tôi vào trán anh.
"Muốn." Cằm anh hơi nghiêng, đôi môi chạm vào môi tôi, chỉ chạm nhẹ một chút rồi buông: "Nhưng hôm nay không muốn. Nếu ngày mai em thể hiện tốt, anh thưởng cho em 7 lần."
Tôi bật cười: "Cái gì gọi là thưởng cho em? Rõ ràng là anh muốn mà?"
"Em dám nói em không muốn?" Anh hỏi.
Tôi chỉ có thể cam chịu, lại cò kè mặc cả: "Tại sao là 7 lần, không phải 10 lần?"
"10 lần? Tiểu cầm thú, có phải em tham quá rồi không?" Anh nhéo nhéo mũi tôi: "Anh nghe nói một đêm bảy lần đã rất lợi hại."
"Em cho phép anh chia làm hai buổi." Tôi lập tức nói.
Anh cười nữa, sau khi nói câu "tiểu cầm thú", anh đứng dậy đến chỗ cửa phân cách, cầm một chiếc túi nhỏ đưa cho tôi: "Tặng em."
"Là gì vậy?" Tôi nghi hoặc, cúi đầu thấy bên trong có hai chiếc hộp nhỏ.
"Cầm ra xem đi." Giọng nói của anh tràn ngập sự mời chào.
Tôi lấy hộp lớn ra trước, bên trong là một cặp bông tai hình tròn khá lớn, đường kính cỡ ngón cái và ngón trỏ, bên ngoài nạm đá quý, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Tôi nghi hoặc nhìn anh, tuy bình thường tôi cũng mang bông tai, nhưng đều là bông tai đính, chưa từng mang bông tai chói mắt như vậy.
Anh không giải thích, chỉ bảo tôi mở hộp nhỏ, trong hộp nhỏ là một chiếc nhẫn.
Rất lớn, rất khoa trương, cũng rất chói mắt, rực rỡ hơn cả bông tai.
Tôi rất muốn hỏi như trong phim, anh đây là muốn cầu hôn em sao?
Nhưng nghĩ tới sự lạnh nhạt lần trước khi nhắc đến chủ đề này, tôi nhịn, vui vẻ lấy nhẫn đeo vào ngón vô danh.
Nhẫn rất lớn, ngón tay của tôi rất nhỏ, nhẫn dư một khoảng trống rỗng.
Tôi mím môi, đưa tay trước mặt anh cho anh thấy.
Anh cười, tháo nhẫn từ ngón vô danh ra, đeo vào ngón trỏ.
To nhỏ vừa khít.
"Là ngón này." Anh nói: "Đeo vào cầm micro hát hẳn là rất đẹp."
Hóa ra là chuẩn bị cho tôi vào ngày mai...
"Bông tai cũng vậy sao?" Tôi hỏi.
Anh gật đầu: "Em đeo thử đi, à, tháo dây chuyền ra." Ánh mắt anh nhìn vào cổ tôi.
Tôi luôn luôn nghe lời, tháo dây chuyền, mang bông tai.
Anh nhìn tôi, ngón tay vuốt mái tóc dài của tôi: "Sáng mai đến tiệm cắt tóc, cắt bớt tóc một chút, phía dưới xoăn nhẹ theo kiểu tùy ý."
"Được." Tôi lại gật đầu, cũng không đi soi gương, anh nói thế nào là đẹp thì làm thế đó.
Phụ nữ luôn muốn xinh đẹp trong mắt người thương!
"Hôm nay anh đặc biệt tặng bông tai và nhẫn?" Tôi hỏi.
"Ừ." Anh cười.
"Sao anh biết hôm nay em ở nhà?" Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nói tôi sẽ về.
"Đoán." Anh nói.
Danh sách chương