Vòng thi kế tiếp là một tháng sau, địa điểm là một nhà hát lớn ở thành phố A.

Bởi vì đông người nên thời gian kéo dài ba ngày, ba buổi chiều.

Tôi chọn bài “Hơi thở” của Thái Kiện Nhã, trong khoảng thời gian này, tôi nghe đi nghe lại cô ấy hát không dưới một trăm lần, còn nghe vô số lần nhạc đệm không lời, nhưng tôi chưa từng hát thử hoàn chỉnh, chỉ thỉnh thoảng ngâm nga hai ba câu.

Trưởng phòng nhắc nhiều lần tôi không để tâm đến việc này, tôi cơ bản chỉ cười cho qua, Phạm Huyên vẫn luôn giải thích thay tôi, nói mấy lần trước tôi cũng không luyện trong phòng nhưng vẫn vượt qua vòng thi.

Trưởng phòng lo lắng, nói lần đó là do may mắn, lần này cao thủ như mây, còn nói hy vọng tôi nghiêm túc hơn.

Tôi luôn nghĩ với tính cách của trưởng phòng, sau khi tốt nghiệp thích hợp làm chính trị, người chỉ đạo hoặc làm giáo viên, cô ấy có thể cảm nhận được sự quan trọng của bản thân.

Hoạt động đồng đội vẫn diễn ra, rất nhiều nam sinh hỏi tôi vì sao chỉ ăn cơm mà không tham gia hoạt động? Do sợ bọn họ là người xấu sao?

Mỗi lần như vậy tôi đều sẽ cười vui, cô gái như tôi sợ gì người xấu?

Dù bọn họ có xấu xa hơn nữa, có thể sánh ngang Trương Lập sao?

Ở trong mắt tôi, bọn họ chỉ là một đám tiểu nam sinh luôn cho rằng tôi ngây thơ trong sáng mới sợ bọn họ.

Đương nhiên, những lời như vậy cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, lý do đường hoàng là: Tôi muốn học tập thật giỏi, không muốn hoang phí bốn năm đại học. Năm thứ tư đại học phải thực tập, thời gian ở lại trường không còn nhiều nữa.

Bọn họ tin tưởng lý do này, thường có người đề nghị muốn cùng học buổi tối với tôi.

Tôi không chủ động, không cự tuyệt, ngược lại tôi cũng nói ra việc tôi có bạn trai. Phòng học là nơi để sinh viên đọc sách ôn bài, tôi không có quyền không cho phép người khác ngồi bên cạnh mình.

Trong thời gian này, điểm CET4 đã có, không thể không nói tôi may mắn, 62 điểm, khó khăn vượt ải này.

Việc kiểm tra này, đặc biệt là kiểm tra để đạt thì 60 điểm là muôn năm, nhiều hơn 1 điểm hay 10 điểm cũng chả có khác biệt gì.

Hôm có kết quả, ông chủ Trác gọi điện cho tôi, hỏi tôi có đạt không, tôi rất vui vẻ nói cho anh biết điều đó, thuận tiện hỏi thăm con anh, biết được con của anh cũng đã đạt CET6.



Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Buổi tối sau khi tự học xong, tôi có đi ngang qua phòng học của khoa nghệ thuật, thỉnh thoảng thấy một cô gái đang luyện múa trước gương.

Cô gái đó có vóc dáng đẹp, khí chất tốt, thân thể rất mềm dẻo, đang nhảy điệu nhảy của Hàn Quốc, vừa hay tôi cũng thích xem nên tôi đứng ngoài cửa xem một lúc.

Khi xoay người, cô ấy nhìn thấy tôi, liền ngừng múa, cười với tôi.

"Khương Kha!" Cô ấy gọi một tiếng, đi ra khỏi phòng học.

Tôi không bất ngờ khi cô ấy biết tôi, lần trước trong vòng thi thứ hai, tôi thật sự quá phách lối.

"Cậu nhảy rất đẹp!" Tôi thành thật nói, có chút ước ao, tôi chỉ biết các kiểu nhảy trên sàn nhảy.

"Tôi đang chuẩn bị đấu vòng loại, cậu chuẩn bị thế nào?" Cô hỏi, ánh mắt rơi vào cuốn sách tôi ôm trước ngực.

Lúc này tôi mới nhớ lần trước khi thi vòng hai, cô ấy vừa hát vừa nhảy trên sân khấu, phía sau có nhóm nhảy phụ họa, rất thu hút khán giả.

"Vẫn ổn..." Tôi nghĩ một đằng nói một nẻo.

Dù sao, so với cố gắng của cô ấy, đối với vòng thi lần này tôi chỉ như đang chơi.

Cô cười cười, vỗ vỗ cánh tay của tôi: "Cố lên!"

"Ừm, cậu cũng cố lên." Tôi cười.

Khoảng thời gian đó, ở trong trường học, tôi cũng tình cờ gặp những người dự thi khác, thỉnh thoảng cũng sẽ chào hỏi. Tôi đặc biệt viết về người này là bởi tôi và cô ấy rất nhanh gặp lại, ở ngoài nơi thi đấu.

Cuối cùng, trăm sông cũng đổ về một biển.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện