Một câu không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tôi có thể cảm giác được, anh ôm tôi càng chặt.
Đêm hôm đó, anh không ở lại, anh nói còn có chuyện, chỉ là đi ngang qua nơi này, ngẩng đầu nhìn một chút, trông thấy trong nhà có đèn thì đến thăm tôi.
Tôi kiên trì cho anh một cái chìa khoá, tôi nói, sau này lúc đến, cứ trực tiếp mở cửa. Nếu không, tôi nghe thấy tiếng đập cửa, sẽ sợ hãi.
“Em không sợ anh đến lúc nửa đêm, chui vào ổ chăn của em sao?”
“Em biết chỉ có anh có chìa khoá, đương nhiên sẽ không sợ.”
Anh cười nhận lấy chìa khoá.
Về sau, tôi thường xuyên nhận được quà tặng trong nhà, hoặc trong tủ treo quần áo sẽ có thêm một bộ quần áo mới, hoặc là bàn trang điểm có thêm một sợi dây chuyền, hoặc là một đôi vòng tai, hoặc là một quyển sách, một cây bút…
Anh sẽ không tận lực đặt quà tặng ở chỗ dễ thấy, cũng không gói lại quá mức tinh xảo, trực tiếp sử dụng túi đựng của nhãn hàng, cũng dễ mang về cho tôi.
Tôi sẽ gửi tin nhắn cảm ơn anh, anh luôn luôn nói, tình cờ thấy được, cảm thấy em hẳn sẽ thích.
Tôi đương nhiên thích, tất cả những thứ anh tặng cho tôi, tôi đều thích.
Giữa tôi và anh, mặc dù không có tín nhiệm, mặc dù không có cách nào hứa hẹn, mặc dù có những thứ không thể đụng vào, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện tôi thích anh, tôi sẽ có cảm giác lo được lo mất...
Tình cảm mà tôi dành cho anh giống như đang mặc trạng phục hoa lệ rồi chờ đợi trong đầm lầy vậy.
Biết rõ cuối cùng là vạn kiếp bất phục, lại vẫn chấp nhất như cũ, vấn tham lam luyến tiếc ấm áp ngắn ngủi mà anh mang đến cho tôi.
Cuộc thi ca sĩ sân trường toàn quốc đúng hạn kéo màn.
Sơ tuyển rất đơn giản, ngay trong phòng học của trường học, các thí sinh đi vào lần lượt theo số báo danh, chỉ cần hát một đoạn ngắn, vòng thi này đã loại mất một nửa số lượng thí sinh.
Tôi qua rất thuận lợi.
Tuy nói tôi không có hứng thú quá lớn với giải thi đấu sân trường này, nhưng sau khi mấy vị trong phòng ngủ của tôi tận lực tuyên truyền thì tất cả mọi người trong lớp đều biết, tất cả phòng ngủ quan hệ hữu nghị cũng đều biết. Nếu bị loại ngay vòng này, tôi sẽ rất mất mặt, cho nên, tôi không gian lận, không cố ý hát khó nghe.
Sau khi xong sơ tuyển là tới thi vòng hai.
Vòng hai diễn ra ở sảnh lớn của trường học nên trông rất chính quy, có băng rôn, có ánh đèn, có âm hưởng, còn có người chủ trì.
Phòng ngủ của tôi rất tích cực, các cô ấy liên hợp mấy phòng ngủ quan hệ hữu nghị, làm băng rôn cho tôi, còn làm mấy cái banner cầm tay, hơn nữa còn mua tới 100 cây lightstick ngoài thị trường về.
“Lão đại, như vậy có khoa trương quá không? Lỡ mà qua không được sẽ rất mất mặt đó.” Tôi vốn không muốn qua vòng này, cũng không có ý định toàn lực ứng phó.
“Sao lại không qua được?” Đội trưởng đang thưởng thức tấm banner mà cô ấy tự thiết kế, “Thi vòng hai mà thôi, cũng không tính là sơ tuyển nữa mà, tớ nghe cậu hát rồi, nếu cậu thật không qua được, chỉ có thể nói rõ một điểm, cậu căn bản không có ý định qua.”
Tôi không biết nên nói gì, đội trưởng lập tức lại phát huy năng lực giao tiếp cực mạnh của cô ấy, ngay sau đó mấy ngày, mỗi lần mấy phòng ngủ quan hệ hữu nghị chuẩn bị gọi đến, bọn họ đều sẽ điểm danh gọi tôi nghe điện thoại, kêu tôi phải phát huy cho tốt, đừng luống cuống, tin tưởng tôi nhất định có thể qua.
Tôi có cảm giác như đâmm lao phải theo lao.
Tôi nói chuyện này cho ông chủ Trác nghe, ông chủ Trác cười: “Thi đấu ca sĩ sân trường mà thôi, đã không hứng thú thì không cần phải nhìn quá nặng, là trình độ gì thì hát trình độ đó. Chỉ là… đây cũng là một đoạn nhân sinh, đến lúc đó toàn lực ứng phó đi!”
Toàn lực ứng phó…
Cũng chính là nói, anh ủng hộ tôi dự thi.
Tôi luôn luôn nghe lời anh, thật đúng là nghiêm túc chọn một ca khúc, nghiêm túc luyện.
Asan - Lá cây.
Đêm hôm đó, anh không ở lại, anh nói còn có chuyện, chỉ là đi ngang qua nơi này, ngẩng đầu nhìn một chút, trông thấy trong nhà có đèn thì đến thăm tôi.
Tôi kiên trì cho anh một cái chìa khoá, tôi nói, sau này lúc đến, cứ trực tiếp mở cửa. Nếu không, tôi nghe thấy tiếng đập cửa, sẽ sợ hãi.
“Em không sợ anh đến lúc nửa đêm, chui vào ổ chăn của em sao?”
“Em biết chỉ có anh có chìa khoá, đương nhiên sẽ không sợ.”
Anh cười nhận lấy chìa khoá.
Về sau, tôi thường xuyên nhận được quà tặng trong nhà, hoặc trong tủ treo quần áo sẽ có thêm một bộ quần áo mới, hoặc là bàn trang điểm có thêm một sợi dây chuyền, hoặc là một đôi vòng tai, hoặc là một quyển sách, một cây bút…
Anh sẽ không tận lực đặt quà tặng ở chỗ dễ thấy, cũng không gói lại quá mức tinh xảo, trực tiếp sử dụng túi đựng của nhãn hàng, cũng dễ mang về cho tôi.
Tôi sẽ gửi tin nhắn cảm ơn anh, anh luôn luôn nói, tình cờ thấy được, cảm thấy em hẳn sẽ thích.
Tôi đương nhiên thích, tất cả những thứ anh tặng cho tôi, tôi đều thích.
Giữa tôi và anh, mặc dù không có tín nhiệm, mặc dù không có cách nào hứa hẹn, mặc dù có những thứ không thể đụng vào, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện tôi thích anh, tôi sẽ có cảm giác lo được lo mất...
Tình cảm mà tôi dành cho anh giống như đang mặc trạng phục hoa lệ rồi chờ đợi trong đầm lầy vậy.
Biết rõ cuối cùng là vạn kiếp bất phục, lại vẫn chấp nhất như cũ, vấn tham lam luyến tiếc ấm áp ngắn ngủi mà anh mang đến cho tôi.
Cuộc thi ca sĩ sân trường toàn quốc đúng hạn kéo màn.
Sơ tuyển rất đơn giản, ngay trong phòng học của trường học, các thí sinh đi vào lần lượt theo số báo danh, chỉ cần hát một đoạn ngắn, vòng thi này đã loại mất một nửa số lượng thí sinh.
Tôi qua rất thuận lợi.
Tuy nói tôi không có hứng thú quá lớn với giải thi đấu sân trường này, nhưng sau khi mấy vị trong phòng ngủ của tôi tận lực tuyên truyền thì tất cả mọi người trong lớp đều biết, tất cả phòng ngủ quan hệ hữu nghị cũng đều biết. Nếu bị loại ngay vòng này, tôi sẽ rất mất mặt, cho nên, tôi không gian lận, không cố ý hát khó nghe.
Sau khi xong sơ tuyển là tới thi vòng hai.
Vòng hai diễn ra ở sảnh lớn của trường học nên trông rất chính quy, có băng rôn, có ánh đèn, có âm hưởng, còn có người chủ trì.
Phòng ngủ của tôi rất tích cực, các cô ấy liên hợp mấy phòng ngủ quan hệ hữu nghị, làm băng rôn cho tôi, còn làm mấy cái banner cầm tay, hơn nữa còn mua tới 100 cây lightstick ngoài thị trường về.
“Lão đại, như vậy có khoa trương quá không? Lỡ mà qua không được sẽ rất mất mặt đó.” Tôi vốn không muốn qua vòng này, cũng không có ý định toàn lực ứng phó.
“Sao lại không qua được?” Đội trưởng đang thưởng thức tấm banner mà cô ấy tự thiết kế, “Thi vòng hai mà thôi, cũng không tính là sơ tuyển nữa mà, tớ nghe cậu hát rồi, nếu cậu thật không qua được, chỉ có thể nói rõ một điểm, cậu căn bản không có ý định qua.”
Tôi không biết nên nói gì, đội trưởng lập tức lại phát huy năng lực giao tiếp cực mạnh của cô ấy, ngay sau đó mấy ngày, mỗi lần mấy phòng ngủ quan hệ hữu nghị chuẩn bị gọi đến, bọn họ đều sẽ điểm danh gọi tôi nghe điện thoại, kêu tôi phải phát huy cho tốt, đừng luống cuống, tin tưởng tôi nhất định có thể qua.
Tôi có cảm giác như đâmm lao phải theo lao.
Tôi nói chuyện này cho ông chủ Trác nghe, ông chủ Trác cười: “Thi đấu ca sĩ sân trường mà thôi, đã không hứng thú thì không cần phải nhìn quá nặng, là trình độ gì thì hát trình độ đó. Chỉ là… đây cũng là một đoạn nhân sinh, đến lúc đó toàn lực ứng phó đi!”
Toàn lực ứng phó…
Cũng chính là nói, anh ủng hộ tôi dự thi.
Tôi luôn luôn nghe lời anh, thật đúng là nghiêm túc chọn một ca khúc, nghiêm túc luyện.
Asan - Lá cây.
Danh sách chương