Tôi tin tưởng lý do thứ nhất không phải lý do chính, cái thứ hai mới đúng.
Anh muốn tránh.
Hoặc là, anh có lui tới với lãnh đạo trường học chúng tôi, không muốn bị người thấy; cũng hoặc là, anh có "tiền nhiệm" ở trường học của chúng tôi, không muốn đụng tới...
"Buổi tối muốn ăn gì?" Theo thường lệ anh hỏi, rất tùy ý.
"Anh không phải biết rõ rồi sao còn hỏi? Đương nhiên là anh." Tôi dùng giọng uốn éo nói.
Anh im lặng trong nháy mắt: "Anh nói này, Tiểu Như, em dù gì cũng là một cô gái, có thể dè đặt một chút hay không?"
"Chuyện này..." Tôi sờ cằm một cái, như một tên dâm tặc vậy, một đôi mắt nhìn người anh đánh giá từ trên xuống dưới: "Lúc đầu thì có thể, nhưng, thấy anh rồi liền không thể nữa..."
"Em đây là đùa giỡn anh Trác của em một cách trần trụi đó!" Anh liếc mắt qua tôi.
"Đương nhiên, em cũng chỉ có một chút ưu thế trong xe anh, một khi xuống xe, cơ bản đều là anh chủ động, em phải tranh thủ thời gian chứ!" Ánh mắt của tôi càng thêm không kiêng nể gì cả, đặc biệt rơi trên môi anh, lại hơi vươn đầu lưỡi ra, liếm một cái trên môi mình.
Đúng như ý nguyện, tôi thấy cổ anh uốt nước miếng một cái, tôi lập tức nở nụ cười: "Anh Trác, anh có phải đang nhớ rồi không?" Tôi một bên hỏi, một bên không che giấu chút nào cúi đầu, nhìn chỗ đó của anh.
"Tiểu cầm thú, tôi cảnh cáo em, không muốn xảy ra tai nạn xe cộ, thì đàng hoàng một chút cho tôi!" Tuy anh nói lời cảnh cáo, nhưng ý cười trong lời nói, cũng có thể thấy rõ ràng.
"Anh không phải thích em không thành thật như vậy sao?" Tôi không hề đùa anh, cởi giày xăng-̣đan, hai chân gác trên ghế ngồi: "Nếu em đàng hoàng rồi, thì anh sẽ không phải của em nữa! Vậy... anh hãy thành thật nói xem, hôm nay anh tới tìm em, có phải là “cậu bé Trác” nhớ “cô bé Như” rồi không?"
Anh lại im lặng một lát, xem như là cam chịu.
Tôi mím môi cười, anh tới tìm tôi, không phải là vì chuyện kia sao?
Lại qua một đợt đèn giao thông, anh hỏi: "Tiểu Như, em muốn cho bụng ăn no trước, hay để anh Trác cho em ăn no trước?"
"Này không phải đều giống nhau sao?" Tôi nói, nhìn anh cực kỳ mập mờ.
Anh là người thông minh, đương nhiên hiểu ngụ ý của tôi, tôi đây đang ám chỉ lần chúng tôi ở bãi đậu xe dưới đất kia.
Anh thở dài một hơi: "Không ngờ Trác Nguy tôi cũng có lúc không khống chế được." Lại cười: "Thật sợ em rồi, vậy trước tiên trở về khách sạn, trước tiên cho tiểu cầm thú em ăn no đã!"
"Được!" Tôi đầu tiên là tỏ vẻ như đạt được gian kế, sau đó làm nũng, "Chú Trác, em muốn trở về chung cư, em thích làm ở đó."
"Không được." Anh lắc đầu: "Chung cư mới vừa trùng tu xong, đợi thoáng khí đã."
"Không sao, chúng ta không thường xuyên ở đó, một hai ngày không có gì nguy hại đâu." Tôi nhìn anh: "Hơn nữa, em muốn làm cho anh bữa cơm."
"Em biết nấu cơm?" Lần này đến phiên anh giật mình.
"Đúng vậy! Em làm cơm rất ngon! Thế nào, có muốn nếm thử không?" Tôi nhướng mày, thật tình ngóng trông anh bằng lòng.
Cũng không biết là nụ cười của tôi đả động tới anh, hay là anh thật sự tò mò tôi làm cơm thế nào, nói chung, anh hầu như không chút do dự đáp ứng: "Chúng ta đi mua thức ăn trước."
Chúng tôi đi đến siêu thị gần chung cư nhất, anh đẩy xe, tôi không ngừng thả nguyên liệu nấu ăn mình chọn vào trong xe.
Rất thích loại cảm giác này, cùng người mình thích cùng nhau chọn nguyên liệu nấu ăn, tràn ngập cảm giác nhân gian.
Như thể, chúng tôi thật sự chỉ là một đôi vợ chồng thế tục bình thường.
Tôi chợt nhớ tới một câu thơ: Chàng sinh ta chưa sinh, ta sinh chàng đã già...
Thơ hơi bi thương, có điều, tôi và anh dù sao còn ở bên nhau, dù sao, ban đầu không bỏ lỡ.
Trở lại chung cư, tôi không lập tức đẩy ngã anh, mà đem nguyên liệu nấu ăn đặt vào nhà bếp, sau đó bắt đầu bận bịu.
Đầu tiên là rửa xương sườn, củ cải, thái củ cải, rửa gừng thái gừng, bỏ vào trong nồi tử sa cách thủy.
Sau đó nhanh chóng rửa xương bò, thịt heo, măng tây mộc nhĩ cà chua hành các loại, để xương bò cho ráo nước, thái thịt heo thành sợi, đánh trứng...
Anh đứng ở cửa phòng bếp, nghiêng lưng dựa vào cửa, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn tôi đang bận bịu.
"Phụ nữ như em, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, trên giường còn đủ lẳng lơ, anh cho em 100 điểm!"
Anh muốn tránh.
Hoặc là, anh có lui tới với lãnh đạo trường học chúng tôi, không muốn bị người thấy; cũng hoặc là, anh có "tiền nhiệm" ở trường học của chúng tôi, không muốn đụng tới...
"Buổi tối muốn ăn gì?" Theo thường lệ anh hỏi, rất tùy ý.
"Anh không phải biết rõ rồi sao còn hỏi? Đương nhiên là anh." Tôi dùng giọng uốn éo nói.
Anh im lặng trong nháy mắt: "Anh nói này, Tiểu Như, em dù gì cũng là một cô gái, có thể dè đặt một chút hay không?"
"Chuyện này..." Tôi sờ cằm một cái, như một tên dâm tặc vậy, một đôi mắt nhìn người anh đánh giá từ trên xuống dưới: "Lúc đầu thì có thể, nhưng, thấy anh rồi liền không thể nữa..."
"Em đây là đùa giỡn anh Trác của em một cách trần trụi đó!" Anh liếc mắt qua tôi.
"Đương nhiên, em cũng chỉ có một chút ưu thế trong xe anh, một khi xuống xe, cơ bản đều là anh chủ động, em phải tranh thủ thời gian chứ!" Ánh mắt của tôi càng thêm không kiêng nể gì cả, đặc biệt rơi trên môi anh, lại hơi vươn đầu lưỡi ra, liếm một cái trên môi mình.
Đúng như ý nguyện, tôi thấy cổ anh uốt nước miếng một cái, tôi lập tức nở nụ cười: "Anh Trác, anh có phải đang nhớ rồi không?" Tôi một bên hỏi, một bên không che giấu chút nào cúi đầu, nhìn chỗ đó của anh.
"Tiểu cầm thú, tôi cảnh cáo em, không muốn xảy ra tai nạn xe cộ, thì đàng hoàng một chút cho tôi!" Tuy anh nói lời cảnh cáo, nhưng ý cười trong lời nói, cũng có thể thấy rõ ràng.
"Anh không phải thích em không thành thật như vậy sao?" Tôi không hề đùa anh, cởi giày xăng-̣đan, hai chân gác trên ghế ngồi: "Nếu em đàng hoàng rồi, thì anh sẽ không phải của em nữa! Vậy... anh hãy thành thật nói xem, hôm nay anh tới tìm em, có phải là “cậu bé Trác” nhớ “cô bé Như” rồi không?"
Anh lại im lặng một lát, xem như là cam chịu.
Tôi mím môi cười, anh tới tìm tôi, không phải là vì chuyện kia sao?
Lại qua một đợt đèn giao thông, anh hỏi: "Tiểu Như, em muốn cho bụng ăn no trước, hay để anh Trác cho em ăn no trước?"
"Này không phải đều giống nhau sao?" Tôi nói, nhìn anh cực kỳ mập mờ.
Anh là người thông minh, đương nhiên hiểu ngụ ý của tôi, tôi đây đang ám chỉ lần chúng tôi ở bãi đậu xe dưới đất kia.
Anh thở dài một hơi: "Không ngờ Trác Nguy tôi cũng có lúc không khống chế được." Lại cười: "Thật sợ em rồi, vậy trước tiên trở về khách sạn, trước tiên cho tiểu cầm thú em ăn no đã!"
"Được!" Tôi đầu tiên là tỏ vẻ như đạt được gian kế, sau đó làm nũng, "Chú Trác, em muốn trở về chung cư, em thích làm ở đó."
"Không được." Anh lắc đầu: "Chung cư mới vừa trùng tu xong, đợi thoáng khí đã."
"Không sao, chúng ta không thường xuyên ở đó, một hai ngày không có gì nguy hại đâu." Tôi nhìn anh: "Hơn nữa, em muốn làm cho anh bữa cơm."
"Em biết nấu cơm?" Lần này đến phiên anh giật mình.
"Đúng vậy! Em làm cơm rất ngon! Thế nào, có muốn nếm thử không?" Tôi nhướng mày, thật tình ngóng trông anh bằng lòng.
Cũng không biết là nụ cười của tôi đả động tới anh, hay là anh thật sự tò mò tôi làm cơm thế nào, nói chung, anh hầu như không chút do dự đáp ứng: "Chúng ta đi mua thức ăn trước."
Chúng tôi đi đến siêu thị gần chung cư nhất, anh đẩy xe, tôi không ngừng thả nguyên liệu nấu ăn mình chọn vào trong xe.
Rất thích loại cảm giác này, cùng người mình thích cùng nhau chọn nguyên liệu nấu ăn, tràn ngập cảm giác nhân gian.
Như thể, chúng tôi thật sự chỉ là một đôi vợ chồng thế tục bình thường.
Tôi chợt nhớ tới một câu thơ: Chàng sinh ta chưa sinh, ta sinh chàng đã già...
Thơ hơi bi thương, có điều, tôi và anh dù sao còn ở bên nhau, dù sao, ban đầu không bỏ lỡ.
Trở lại chung cư, tôi không lập tức đẩy ngã anh, mà đem nguyên liệu nấu ăn đặt vào nhà bếp, sau đó bắt đầu bận bịu.
Đầu tiên là rửa xương sườn, củ cải, thái củ cải, rửa gừng thái gừng, bỏ vào trong nồi tử sa cách thủy.
Sau đó nhanh chóng rửa xương bò, thịt heo, măng tây mộc nhĩ cà chua hành các loại, để xương bò cho ráo nước, thái thịt heo thành sợi, đánh trứng...
Anh đứng ở cửa phòng bếp, nghiêng lưng dựa vào cửa, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn tôi đang bận bịu.
"Phụ nữ như em, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, trên giường còn đủ lẳng lơ, anh cho em 100 điểm!"
Danh sách chương