Tôi lẳng lặng ngắm nhìn tầng mây một lát, sau đó tiếp tục đọc sách, còn ông chủ Trác ngồi bên cạnh lại đang xem văn kiện.
Ở những nơi như thế này, cho dù thỉnh thoảng trong lòng tôi có chút kích động muốn hôn anh một cái, nhưng cũng chỉ là có lòng gian mà không có gan làm, vì vậy đành phải ngắm nhìn góc nghiêng của anh.
Ánh mắt anh rất chăm chú, dường như vạn vật trên thế gian này chỉ có tập văn kiện trên tay là tồn tại chân thực nhất. Tôi bỗng nhớ ra có người đã từng nói, thời điểm đàn ông đẹp trai nhất chính là lúc họ nghiêm túc làm việc.
Quả đúng là như vậy!
Thi thoảng anh sẽ nhắm mắt suy nghĩ, đợi sau khi nghĩ xong, lại tiếp tục xem văn kiện.
Tôi không dám quấy nhiễu anh, chỉ cần len lén nhìn anh là tốt rồi.
Hai giờ sau, máy bay đã hạ cánh ở sân bay thành phố D.
Chúng tôi bật nguồn điện thoại di động, anh đọc lướt qua tin nhắn vừa mới gửi đến, sau đó giúp tôi lấy vali, cuối cùng mỗi tay kéo một chiếc sải bước đi về phía trước. Còn tôi lại chỉ đeo một chiếc ba lô nhỏ ở sau lưng, bám theo phía sau.
Anh đi được một đoạn liền dừng lại chờ tôi, “Theo kịp không?”
Tôi vội vàng gật đầu.
“Sợ bị lạc sao?” Anh lại hỏi.
“Vâng.” Tôi trả lời không chút do dự. Vì để tăng thêm tính chân thực cho câu nói này, tôi còn gật đầu một cái thật mạnh.
Anh không nhịn được khẽ cười, đưa vali cho tôi, đồng thời nắm lấy tay tôi.
Cuối cùng một tay tôi kéo vali, một tay lại nắm chặt tay hắn.
Tôi cùng anh, mỗi lần gặp nhau không phải ở hộp đêm thì chính là khách sạn. Giờ phút này, được ánh dắt tay đi dưới ánh mặt trời, trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác hạnh phúc.
Tay anh khô ráo mà ấm áp, quả thực vô cùng thoải mái.
Trong giây phút ngọt ngào này, tôi không nhịn được mà rảnh rỗi đi gây sự: “Chú Trác nắm tay em như vậy, không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
“Anh không phải là người nổi tiếng, cũng không ai chú ý đến anh. Vả lại, nơi này là thành phố D.” Anh dừng một chút: “Hơn nữa, thời đại này có rất nhiều cặp đôi chồng già vợ trẻ, cùng lắm cũng chỉ cảm thấy giống như trâu già thích gặm cỏ non, một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà thôi.”
“Không phải là trâu non thích ăn cỏ già sao?” Tôi cũng không quên, người đàn ông này vẫn luôn gọi tôi là tiểu cầm thú đâu.
Nếu đã là con thú nhỏ đương nhiên là phải tôi ăn anh rồi!
“Bây giờ em chịu thừa nhận là anh già rồi?” Anh cười.
“Đúng vậy, so với cỏ non mùa xuân già hơn nhiều, chính là cỏ xanh mùa hè đó. Tươi tốt, dồi dào.” Vẻ mặt của tôi rất nghiêm túc.
Anh trầm mặc một chút, lại cảm khái nói: “Gọi em là con thú nhỏ thật đúng là có lợi cho em. Lúc nào cũng cảm thấy ăn không đủ no.”
“Anh so với em còn đen tối hơn đó. Em chỉ đơn giản là nói những lời bình thường, vậy mà anh cũng có thể nghĩ tới phương diện kia.” Tôi nói: “So với anh em chính là đóa hoa nhỏ thuần khiết.”
“Đóa hoa nhỏ thuần khiết sao lại biết nói câu trâu non thích ăn cỏ già vậy? Nhất định là đóa hoa nhỏ này đã bị nhiễm đen rồi…”
Tôi cùng anh vừa cười vừa nói đi tới cửa vào T1.
Đón chúng tôi là một chiếc xe thương vụ nhãn hiệu Audi. Tài xế từ xa đã trông thấy chúng tôi liền lập tức tới đón, nhiệt tình gọi: “Ông chủ.” Sau đó, nhận lấy vali trên tay chúng tôi bỏ vào cốp sau.
Toàn bộ quá trình, trừ lúc ban đầu còn lại dường như hắn không hề trông thấy tôi.
Sau khi lên xe, anh đơn giản giới thiệu chúng tôi với nhau, lúc đó tôi mới biết, người đón chúng tôi chính là tổng giám đốc chi nhánh của công ty anh ở thành phố D, họ Lý.
Tôi lễ phép chào một tiếng.
Ông chủ Trác giới thiệu về tôi còn ngắn gọn hơn rất nhiều, chỉ đơn giản hai chữ: “Tiểu Như.”
Lý tổng cũng chào hỏi tôi một câu, hơn nữa còn nói mấy ngày này nếu tôi muốn ăn cái gì, muốn đi dạo, đi chơi ở đâu cứ nói với hắn một tiếng là được. Hắn là người gốc thành phố D, hiểu rất rõ nơi này, sẽ sắp xếp ổn thỏa cho tôi.
Tôi khách khí nói cảm ơn, trong lòng lại nghĩ thầm sẽ không đi đâu cả, vì chuyến đi này tôi đã tốn hơn ba triệu, bây giờ phải tiết kiệm tiền, mỗi ngày đều ở khách sạn học thuộc thơ văn, hơn nữa còn phải đợi ông chủ Trác lâm hạnh.
Nghĩ đến hai từ “lâm hạnh”, tôi không nhịn được mà nhìn về phía anh, chỉ thấy khóe môi của anh khẽ nhếch, không biết có phải là đã đoán được suy nghĩ của tôi hay không.
Một đường sau đó, ông chủ Trác cùng Lý tổng vẫn luôn bàn bạc chính sự. Từ lời nói của bọn họ tôi mới biết được, lần này từ thành phố A đến thành phố D không chỉ có tôi và anh mà còn có cả thư ký cùng những tinh anh trong bộ phận chiến lược và bộ phận quan hệ xã hội.
Mà mục đích bọn họ tới đây là vì muốn cạnh tranh một khu đất, cũng chính hôm nay tôi mới biết được hóa ra anh là ông chủ của một công ty địa ốc.
Tôi bỗng hiểu ra, thảo nào con trai của ông chủ Trác lại học chuyên ngành xây dựng.
Ở những nơi như thế này, cho dù thỉnh thoảng trong lòng tôi có chút kích động muốn hôn anh một cái, nhưng cũng chỉ là có lòng gian mà không có gan làm, vì vậy đành phải ngắm nhìn góc nghiêng của anh.
Ánh mắt anh rất chăm chú, dường như vạn vật trên thế gian này chỉ có tập văn kiện trên tay là tồn tại chân thực nhất. Tôi bỗng nhớ ra có người đã từng nói, thời điểm đàn ông đẹp trai nhất chính là lúc họ nghiêm túc làm việc.
Quả đúng là như vậy!
Thi thoảng anh sẽ nhắm mắt suy nghĩ, đợi sau khi nghĩ xong, lại tiếp tục xem văn kiện.
Tôi không dám quấy nhiễu anh, chỉ cần len lén nhìn anh là tốt rồi.
Hai giờ sau, máy bay đã hạ cánh ở sân bay thành phố D.
Chúng tôi bật nguồn điện thoại di động, anh đọc lướt qua tin nhắn vừa mới gửi đến, sau đó giúp tôi lấy vali, cuối cùng mỗi tay kéo một chiếc sải bước đi về phía trước. Còn tôi lại chỉ đeo một chiếc ba lô nhỏ ở sau lưng, bám theo phía sau.
Anh đi được một đoạn liền dừng lại chờ tôi, “Theo kịp không?”
Tôi vội vàng gật đầu.
“Sợ bị lạc sao?” Anh lại hỏi.
“Vâng.” Tôi trả lời không chút do dự. Vì để tăng thêm tính chân thực cho câu nói này, tôi còn gật đầu một cái thật mạnh.
Anh không nhịn được khẽ cười, đưa vali cho tôi, đồng thời nắm lấy tay tôi.
Cuối cùng một tay tôi kéo vali, một tay lại nắm chặt tay hắn.
Tôi cùng anh, mỗi lần gặp nhau không phải ở hộp đêm thì chính là khách sạn. Giờ phút này, được ánh dắt tay đi dưới ánh mặt trời, trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác hạnh phúc.
Tay anh khô ráo mà ấm áp, quả thực vô cùng thoải mái.
Trong giây phút ngọt ngào này, tôi không nhịn được mà rảnh rỗi đi gây sự: “Chú Trác nắm tay em như vậy, không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
“Anh không phải là người nổi tiếng, cũng không ai chú ý đến anh. Vả lại, nơi này là thành phố D.” Anh dừng một chút: “Hơn nữa, thời đại này có rất nhiều cặp đôi chồng già vợ trẻ, cùng lắm cũng chỉ cảm thấy giống như trâu già thích gặm cỏ non, một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà thôi.”
“Không phải là trâu non thích ăn cỏ già sao?” Tôi cũng không quên, người đàn ông này vẫn luôn gọi tôi là tiểu cầm thú đâu.
Nếu đã là con thú nhỏ đương nhiên là phải tôi ăn anh rồi!
“Bây giờ em chịu thừa nhận là anh già rồi?” Anh cười.
“Đúng vậy, so với cỏ non mùa xuân già hơn nhiều, chính là cỏ xanh mùa hè đó. Tươi tốt, dồi dào.” Vẻ mặt của tôi rất nghiêm túc.
Anh trầm mặc một chút, lại cảm khái nói: “Gọi em là con thú nhỏ thật đúng là có lợi cho em. Lúc nào cũng cảm thấy ăn không đủ no.”
“Anh so với em còn đen tối hơn đó. Em chỉ đơn giản là nói những lời bình thường, vậy mà anh cũng có thể nghĩ tới phương diện kia.” Tôi nói: “So với anh em chính là đóa hoa nhỏ thuần khiết.”
“Đóa hoa nhỏ thuần khiết sao lại biết nói câu trâu non thích ăn cỏ già vậy? Nhất định là đóa hoa nhỏ này đã bị nhiễm đen rồi…”
Tôi cùng anh vừa cười vừa nói đi tới cửa vào T1.
Đón chúng tôi là một chiếc xe thương vụ nhãn hiệu Audi. Tài xế từ xa đã trông thấy chúng tôi liền lập tức tới đón, nhiệt tình gọi: “Ông chủ.” Sau đó, nhận lấy vali trên tay chúng tôi bỏ vào cốp sau.
Toàn bộ quá trình, trừ lúc ban đầu còn lại dường như hắn không hề trông thấy tôi.
Sau khi lên xe, anh đơn giản giới thiệu chúng tôi với nhau, lúc đó tôi mới biết, người đón chúng tôi chính là tổng giám đốc chi nhánh của công ty anh ở thành phố D, họ Lý.
Tôi lễ phép chào một tiếng.
Ông chủ Trác giới thiệu về tôi còn ngắn gọn hơn rất nhiều, chỉ đơn giản hai chữ: “Tiểu Như.”
Lý tổng cũng chào hỏi tôi một câu, hơn nữa còn nói mấy ngày này nếu tôi muốn ăn cái gì, muốn đi dạo, đi chơi ở đâu cứ nói với hắn một tiếng là được. Hắn là người gốc thành phố D, hiểu rất rõ nơi này, sẽ sắp xếp ổn thỏa cho tôi.
Tôi khách khí nói cảm ơn, trong lòng lại nghĩ thầm sẽ không đi đâu cả, vì chuyến đi này tôi đã tốn hơn ba triệu, bây giờ phải tiết kiệm tiền, mỗi ngày đều ở khách sạn học thuộc thơ văn, hơn nữa còn phải đợi ông chủ Trác lâm hạnh.
Nghĩ đến hai từ “lâm hạnh”, tôi không nhịn được mà nhìn về phía anh, chỉ thấy khóe môi của anh khẽ nhếch, không biết có phải là đã đoán được suy nghĩ của tôi hay không.
Một đường sau đó, ông chủ Trác cùng Lý tổng vẫn luôn bàn bạc chính sự. Từ lời nói của bọn họ tôi mới biết được, lần này từ thành phố A đến thành phố D không chỉ có tôi và anh mà còn có cả thư ký cùng những tinh anh trong bộ phận chiến lược và bộ phận quan hệ xã hội.
Mà mục đích bọn họ tới đây là vì muốn cạnh tranh một khu đất, cũng chính hôm nay tôi mới biết được hóa ra anh là ông chủ của một công ty địa ốc.
Tôi bỗng hiểu ra, thảo nào con trai của ông chủ Trác lại học chuyên ngành xây dựng.
Danh sách chương