Trở lại trường học, vấn đề khiến các cô gái trong phòng quan tâm nhất chính là việc kết quan hệ giữa hai phòng.
Tôi trả lời rằng mình đã hỏi bạn trai nhưng anh ấy lại nói rằng, học kỳ này cũng sắp kết thúc chờ đến học kỳ tiếp theo xem sao. Nếu lúc đó những người khác đều trở lại nhất định sẽ cùng nhau tụ tập một trận nữa.
“Bọn họ đều không ở chỗ này?” Có người khoa trương lên tiếng.
“Chuyên ngành của bọn họ căn bản đều phải đi tới Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, chỉ có bạn trai tớ là ở lại thành phố, mà còn phải thường xuyên đi công tác đấy.” Tôi nói: “Phòng bọn họ có bốn người, nghe anh ấy nói, có hai người đi Thẩm Quyến, một người đi Thượng Hải.”
Những lời này vô cùng chân thực cho nên mọi người đều không có một chút nghi ngờ.
Ngay sau đó, bọn họ lại nói cho tôi biết một chuyện đó là họ đã thay tôi báo danh tham gia cuộc thi ca hát giữa các trường học trong cả nước “Trà XX”. Sau khi khai giảng học kỳ tiếp theo sẽ tổ chức thi tuyển, họ tin chắc tôi có thể tiến vào vòng cuối lấy được phần thưởng. Họ đều chờ mong đến ngày tôi giành được chiến thắng để mời họ ăn cơm, muốn ăn búp-phê tự chọn chín mươi lăm nghìn đồng một người.
Tôi gần như bất đắc dĩ nhìn bọn họ: “Với một chút trình độ hát karaoke của tớ, các cậu lại muốn tớ tham gia cuộc thi này.”
“Cho dù là hát karaoke thì đó cũng là trình độ karaoke đứng đầu. Cậu phải tin tưởng chính mình, nói không chừng một lần là nổi tiếng đấy.” “Đúng rồi, nếu cậu có thể vừa nhảy vừa hát trên sân khấu, xác xuất nổi tiếng lại càng lớn hơn…”
Nghe thấy lời của bọn họ, trong lòng tôi cũng không hề có bất kỳ ý nghĩ rục rịch nào. Chờ bọn họ nói xong, tôi liền lập tực hỏi hai vấn đề: Thứ nhất là khi nào tranh giải, thứ hai là có thể rút lui được không?
“Không cho phép rút lui.” Thất Trường nghiêm túc nói: “Chúng tớ đã thương lượng xong cả rồi. Chờ đến ngày cậu tranh giải, chúng tớ chẳng những làm một băng rôn cho cậu mà còn phải làm thêm mấy tấm áp-phích. Hơn nữa, trên tay mỗi người đều sẽ cầm theo một que phát sáng.”
“Các cậu điên rồi.” Tôi thật không tưởng tượng nổi rốt cuộc mấy người này đã uống lộn thuốc gì? Cho dù sợ tôi thực sự có bối cảnh xã hội đen cũng không đến nỗi như vậy chứ…
“Đương nhiên không điên, sau này phòng chúng ta nhất định sẽ có một ngôi sao sáng, đến lúc đó cậu nhớ ký tên cho chúng tớ đấy.” “Tớ đã xem qua quy tắc thi, là tuyển chọn từng vòng một. Từ vòng loại cho đến trận chung kết, ít nhất cậu phải chuẩn bị năm bài.” “Cậu nhớ luyện tập thật tốt nha! Khi nào chọn bài hát chúng tớ sẽ tham khảo giúp cậu.”…
Tôi nghe bọn họ thao thao bất tuyệt mà trong lòng không nói nên lời. Với chút tài nghệ này của tôi, có thể từ vòng tuyển chọn mà tiến vào vòng loại cũng đã không tệ rồi. Còn cái gì mà vượt qua bán kết đi tới trung kết, căn bản cũng không cần nghĩ nhiều.
Bọn họ cho rằng muốn nổi tiếng thật sự rất dễ sao? Rốt cuộc họ đã quẳng người của khoa nghệ thuật đến chỗ nào rồi?
Hơn nữa, hằng năm những người đến Bắc Kinh nhiều như vậy, liệu có mấy người có thể nổi tiếng.
Đây là bọn họ đang lừa dối tôi, hay tự lừa chính mình vậy?
“Lớp chúng ta có hai người ghi danh, cậu nhất định không được thua kém nha. Cả phòng chúng ta đều dốc hết toàn bộ sức lực để nâng cậu lên…” Trưởng phòng tiếp tục nói.
Tôi chỉ biết cười khổ nói: “Tớ sẽ cố gắng hết mình.”
Theo tôi thấy, dù sao đây cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu. Còn việc mấy nữ sinh này đang suy nghĩ cái gì trong lòng, đợi đến lúc đó sẽ biết thôi.
...
Những ngày tiếp theo, các bạn học xung quanh đều là chờ thi, chờ về nhà. Còn tôi cũng là chờ thi, chờ đến thành phố D cùng ông chủ Trác.
Sở dĩ mọi người không quá căng thẳng về bài thi kia là vì thầy giáo đã sớm thông báo đây là bài thi mở, chỉ cần có thể tìm được câu trả lời chính xác trong thời gian quy định, đạt được trên tám mươi điểm, liền coi như qua ải.
Để đề phòng bất trắc, tôi đã lật đi lật lại từ đầu đến cuối mấy quyển sách kia nhiều lần, còn mượn thêm những ghi chép khác của các bạn học.
Những bạn học khác đều cảm thấy vô cùng kỳ quái, chẳng qua cũng chỉ là một bài thi mở, vì sao tôi lại phải khẩn trương như vậy.
Câu trả lời chỉ có một mình tôi biết, bài thi ngôn ngữ hán lúc trước khả năng tôi bị trượt môn là cực lớn.
Bằng chứng nhận này, không chỉ qua mình CET4 là được mà còn phải có giấy chứng nhận loại B tiếng phổ thông cấp hai. Hơn nữa không thể thi trượt quá ba môn, thi lại nhất định phải qua.
Năm hai đại học tôi đã từng trượt một môn, nếu cộng thêm ngôn ngữ hán này nữa sẽ thành hai môn, tôi rất lo sợ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, mấy ngày cuối cùng của học kỳ còn nhanh hơn.
Tất cả bài thi đều đã kết thúc, trừ môn CET4 là đề chung cả nước, những môn học khác đều đã lần lượt công bố kết quả.
Ngoài dự đoán, tôi có một môn đạt một trăm điểm, chính là bài thi mở kia. Còn một môn chỉ đạt năm mươi ba điểm là bài thi ngôn ngữ hán mà tôi vẫn luôn lo lắng.
Không sao cả, thi lại là được. Hè năm nay không phải đi làm, sau này cũng không cần đến hộp đêm nữa, tôi sẽ có thời gian để học tập thật tốt.
Tôi tự an ủi chính mình.
Tôi trả lời rằng mình đã hỏi bạn trai nhưng anh ấy lại nói rằng, học kỳ này cũng sắp kết thúc chờ đến học kỳ tiếp theo xem sao. Nếu lúc đó những người khác đều trở lại nhất định sẽ cùng nhau tụ tập một trận nữa.
“Bọn họ đều không ở chỗ này?” Có người khoa trương lên tiếng.
“Chuyên ngành của bọn họ căn bản đều phải đi tới Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, chỉ có bạn trai tớ là ở lại thành phố, mà còn phải thường xuyên đi công tác đấy.” Tôi nói: “Phòng bọn họ có bốn người, nghe anh ấy nói, có hai người đi Thẩm Quyến, một người đi Thượng Hải.”
Những lời này vô cùng chân thực cho nên mọi người đều không có một chút nghi ngờ.
Ngay sau đó, bọn họ lại nói cho tôi biết một chuyện đó là họ đã thay tôi báo danh tham gia cuộc thi ca hát giữa các trường học trong cả nước “Trà XX”. Sau khi khai giảng học kỳ tiếp theo sẽ tổ chức thi tuyển, họ tin chắc tôi có thể tiến vào vòng cuối lấy được phần thưởng. Họ đều chờ mong đến ngày tôi giành được chiến thắng để mời họ ăn cơm, muốn ăn búp-phê tự chọn chín mươi lăm nghìn đồng một người.
Tôi gần như bất đắc dĩ nhìn bọn họ: “Với một chút trình độ hát karaoke của tớ, các cậu lại muốn tớ tham gia cuộc thi này.”
“Cho dù là hát karaoke thì đó cũng là trình độ karaoke đứng đầu. Cậu phải tin tưởng chính mình, nói không chừng một lần là nổi tiếng đấy.” “Đúng rồi, nếu cậu có thể vừa nhảy vừa hát trên sân khấu, xác xuất nổi tiếng lại càng lớn hơn…”
Nghe thấy lời của bọn họ, trong lòng tôi cũng không hề có bất kỳ ý nghĩ rục rịch nào. Chờ bọn họ nói xong, tôi liền lập tực hỏi hai vấn đề: Thứ nhất là khi nào tranh giải, thứ hai là có thể rút lui được không?
“Không cho phép rút lui.” Thất Trường nghiêm túc nói: “Chúng tớ đã thương lượng xong cả rồi. Chờ đến ngày cậu tranh giải, chúng tớ chẳng những làm một băng rôn cho cậu mà còn phải làm thêm mấy tấm áp-phích. Hơn nữa, trên tay mỗi người đều sẽ cầm theo một que phát sáng.”
“Các cậu điên rồi.” Tôi thật không tưởng tượng nổi rốt cuộc mấy người này đã uống lộn thuốc gì? Cho dù sợ tôi thực sự có bối cảnh xã hội đen cũng không đến nỗi như vậy chứ…
“Đương nhiên không điên, sau này phòng chúng ta nhất định sẽ có một ngôi sao sáng, đến lúc đó cậu nhớ ký tên cho chúng tớ đấy.” “Tớ đã xem qua quy tắc thi, là tuyển chọn từng vòng một. Từ vòng loại cho đến trận chung kết, ít nhất cậu phải chuẩn bị năm bài.” “Cậu nhớ luyện tập thật tốt nha! Khi nào chọn bài hát chúng tớ sẽ tham khảo giúp cậu.”…
Tôi nghe bọn họ thao thao bất tuyệt mà trong lòng không nói nên lời. Với chút tài nghệ này của tôi, có thể từ vòng tuyển chọn mà tiến vào vòng loại cũng đã không tệ rồi. Còn cái gì mà vượt qua bán kết đi tới trung kết, căn bản cũng không cần nghĩ nhiều.
Bọn họ cho rằng muốn nổi tiếng thật sự rất dễ sao? Rốt cuộc họ đã quẳng người của khoa nghệ thuật đến chỗ nào rồi?
Hơn nữa, hằng năm những người đến Bắc Kinh nhiều như vậy, liệu có mấy người có thể nổi tiếng.
Đây là bọn họ đang lừa dối tôi, hay tự lừa chính mình vậy?
“Lớp chúng ta có hai người ghi danh, cậu nhất định không được thua kém nha. Cả phòng chúng ta đều dốc hết toàn bộ sức lực để nâng cậu lên…” Trưởng phòng tiếp tục nói.
Tôi chỉ biết cười khổ nói: “Tớ sẽ cố gắng hết mình.”
Theo tôi thấy, dù sao đây cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu. Còn việc mấy nữ sinh này đang suy nghĩ cái gì trong lòng, đợi đến lúc đó sẽ biết thôi.
...
Những ngày tiếp theo, các bạn học xung quanh đều là chờ thi, chờ về nhà. Còn tôi cũng là chờ thi, chờ đến thành phố D cùng ông chủ Trác.
Sở dĩ mọi người không quá căng thẳng về bài thi kia là vì thầy giáo đã sớm thông báo đây là bài thi mở, chỉ cần có thể tìm được câu trả lời chính xác trong thời gian quy định, đạt được trên tám mươi điểm, liền coi như qua ải.
Để đề phòng bất trắc, tôi đã lật đi lật lại từ đầu đến cuối mấy quyển sách kia nhiều lần, còn mượn thêm những ghi chép khác của các bạn học.
Những bạn học khác đều cảm thấy vô cùng kỳ quái, chẳng qua cũng chỉ là một bài thi mở, vì sao tôi lại phải khẩn trương như vậy.
Câu trả lời chỉ có một mình tôi biết, bài thi ngôn ngữ hán lúc trước khả năng tôi bị trượt môn là cực lớn.
Bằng chứng nhận này, không chỉ qua mình CET4 là được mà còn phải có giấy chứng nhận loại B tiếng phổ thông cấp hai. Hơn nữa không thể thi trượt quá ba môn, thi lại nhất định phải qua.
Năm hai đại học tôi đã từng trượt một môn, nếu cộng thêm ngôn ngữ hán này nữa sẽ thành hai môn, tôi rất lo sợ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, mấy ngày cuối cùng của học kỳ còn nhanh hơn.
Tất cả bài thi đều đã kết thúc, trừ môn CET4 là đề chung cả nước, những môn học khác đều đã lần lượt công bố kết quả.
Ngoài dự đoán, tôi có một môn đạt một trăm điểm, chính là bài thi mở kia. Còn một môn chỉ đạt năm mươi ba điểm là bài thi ngôn ngữ hán mà tôi vẫn luôn lo lắng.
Không sao cả, thi lại là được. Hè năm nay không phải đi làm, sau này cũng không cần đến hộp đêm nữa, tôi sẽ có thời gian để học tập thật tốt.
Tôi tự an ủi chính mình.
Danh sách chương