"Chú Trác, thích không?"
Sau khi tôi nuốt những tinh hoa của anh xong, tôi ngửa đầu lên nhìn anh, sau đó lại dùng đầu lưỡi giúp anh dọn dẹp sạch sẽ, rồi hôn lên của quý của anh, giúp anh kéo khóa quần.
Anh cúi đầu, hứng thú liếc mắt nhìn tôi, nhưng cũng không lập tức lên tiếng.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: "Kiếp trước chắc chắn em là hồ ly tinh!"
"Anh thừa nhận bị em mê hoặc rồi sao?" Tôi rất hưng phấn, vô cùng hào hứng nhìn anh.
"Xem em đắc ý kìa!" Anh giả vờ chê bai nói, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại mang theo vài phần nuông chiều.
Khách sạn đương nhiên phải là khách sạn năm sao rồi, từ bãi đậu xe đến thẳng tầng đã đặt phòng.
Trong thang máy, tôi vẫn luôn lo sợ, lo sợ có người đi vào.
Giữa thang máy rất sáng, tôi đứng ở một góc trong thang máy, hận không thể co người lại thành một cục.
Quần áo của tôi và anh, đặc biệt là vết tích trên quần anh, rõ ràng có thể nhìn thấy hai chúng tôi vừa mới làm chuyện gì xong.
Trong khi tôi vô cùng căng thẳng, thì anh lại bình tĩnh hơn nhiều, đứng thẳng lưng, giống như một người không xảy ra chuyện gì vậy.
"Sao thế? Sợ à?" Anh cười hỏi: "Vừa rồi chẳng phải em rất được sao? Dám quyến rũ anh khi anh còn đang lái xe mà!"
"Không phải vì chỗ đó không có người sao?" Tôi nhỏ giọng, hai mắt chăm chú nhìn màn hình thang máy, hận không thể khiến thang "Ting" một cái là đến nơi.
Thật may là trên đường đi không có ai bước vào thang máy.
Lúc ra khỏi thang máy, tôi thở dài một hơi, từ đây đi về phòng chỉ đi qua một con đường, hơn nữa con đường này cũng không sáng sủa cho lắm, cứ nhẹ nhàng mà đi đương nhiên cũng chẳng ai thừa hơi nhìn người khác chằm chằm cả.
Anh nhìn thôi xong lại cười, tiếp tục bước đi, tôi đi ngay sau anh.
"Tiểu Như, em phải nhớ rằng, em càng thiếu tự tin, người khác sẽ càng bắt nạt em, càng soi mói em hơn, nếu như em đủ mạnh rồi, đương nhiên người ta cũng không dám xăm soi em nữa."
"Kinh nghiệm xương máu đấy sao?" Tôi bước nhanh vài bước, hai tay ôm lấy cánh tay anh, nghiêng đầu nhìn anh: "Chắc không phải anh cũng thường xuyên làm những chuyện nhếch nhác, mang gái vào khách sạn đấy chứ? Lâu rồi thành quen, kinh nghiệm phòng bị cũng phong phú phết đấy."
Anh liếc mắt nhìn nhìn tôi, ánh mắt như thầm trách cứ: "Cái con nhỏ không có lương tâm này! Ngoài em ra, còn có ai to gan lớn mật như thế chứ?"
"Em làm sao biết được?" Tôi nhỏ giọng, trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào, "Lần đầu tiên em thấy anh ở trường hợp đó, trực tiếp hỏi em đã từng làm việc đó trên xe chưa... Chắc anh đã làm nhiều lần rồi phải không?"
"Ghen à?" Anh hỏi, tâm trạng rất tốt.
Tôi chép miệng, lại "Ừm" một tiếng.
Anh lại cười, bước chân dừng lại trước cửa phòng, quét thẻ phòng khách sạn trên cửa, tiếng máy móc vang lên, cửa phòng mở ra.
Không riêng gì đèn hành lang, đèn trong phòng cũng sáng, tôi nhìn thấy máy vi tính xách tay, màn hình đen sì, nguồn điện chỗ nối tiếp lại phát ra ánh sáng xanh yếu ớt.
"Anh đặt phòng lúc nào?" Tôi thuận miệng hỏi.
"Buổi chiều." Anh thuận miệng đáp.
"Trước lúc anh gọi điện thoại cho em à?" Tôi hỏi lại.
Anh "Ừm" một tiếng, lấy từ trong tủ lạnh nhỏ ra hai chai nước, sau khi mở nắp xong liền đưa cho tôi một chai.
Sau khi tôi uống ừng ực một hơi hết nửa chai, mới quay ra thở hổn hển nhìn anh.
Một tay anh cầm bình nước, một tay lật menu trên bàn.
"Muốn ăn gì nào?" Anh thuận miệng nói, "Ăn thanh đạm hay là khẩu vị nặng đây?"
Tôi xoay người lại, hai tay chống lên mặt bàn, cả người đã ngồi lên bàn.
"Chỉ cần là anh, món ăn thanh đạm và khẩu vị nặng em đều ăn." Tôi nghiêng đầu, vô cùng thích dáng vẻ vì mình mà mất kiểm soát của người đàn ông này.
Anh cười cười, nghiêng người về phía môi tôi, vẫn là giọng điệu nuông chiều ấy: "Đừng làm loạn, lấp đầy cái bụng trước đã, tối nay anh lại đút cho em ăn."
"Được." Tôi vẫn nhìn anh, sau đó hỏi: "Nếu như tối nay em nhất quyết đi ăn cá đậu hũ với bạn cùng phòng mà không tới thì anh định thế nào?" Lúc đó, khách sạn đã đặt phòng rồi.
Dường như anh đang rất buồn cười nhìn tôi, như kiểu câu hỏi của tôi là một câu vô cùng ngu ngốc vậy, trực tiếp đưa ra đáp án: "Đi làm việc, ngủ một mình."
Sau khi tôi nuốt những tinh hoa của anh xong, tôi ngửa đầu lên nhìn anh, sau đó lại dùng đầu lưỡi giúp anh dọn dẹp sạch sẽ, rồi hôn lên của quý của anh, giúp anh kéo khóa quần.
Anh cúi đầu, hứng thú liếc mắt nhìn tôi, nhưng cũng không lập tức lên tiếng.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: "Kiếp trước chắc chắn em là hồ ly tinh!"
"Anh thừa nhận bị em mê hoặc rồi sao?" Tôi rất hưng phấn, vô cùng hào hứng nhìn anh.
"Xem em đắc ý kìa!" Anh giả vờ chê bai nói, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại mang theo vài phần nuông chiều.
Khách sạn đương nhiên phải là khách sạn năm sao rồi, từ bãi đậu xe đến thẳng tầng đã đặt phòng.
Trong thang máy, tôi vẫn luôn lo sợ, lo sợ có người đi vào.
Giữa thang máy rất sáng, tôi đứng ở một góc trong thang máy, hận không thể co người lại thành một cục.
Quần áo của tôi và anh, đặc biệt là vết tích trên quần anh, rõ ràng có thể nhìn thấy hai chúng tôi vừa mới làm chuyện gì xong.
Trong khi tôi vô cùng căng thẳng, thì anh lại bình tĩnh hơn nhiều, đứng thẳng lưng, giống như một người không xảy ra chuyện gì vậy.
"Sao thế? Sợ à?" Anh cười hỏi: "Vừa rồi chẳng phải em rất được sao? Dám quyến rũ anh khi anh còn đang lái xe mà!"
"Không phải vì chỗ đó không có người sao?" Tôi nhỏ giọng, hai mắt chăm chú nhìn màn hình thang máy, hận không thể khiến thang "Ting" một cái là đến nơi.
Thật may là trên đường đi không có ai bước vào thang máy.
Lúc ra khỏi thang máy, tôi thở dài một hơi, từ đây đi về phòng chỉ đi qua một con đường, hơn nữa con đường này cũng không sáng sủa cho lắm, cứ nhẹ nhàng mà đi đương nhiên cũng chẳng ai thừa hơi nhìn người khác chằm chằm cả.
Anh nhìn thôi xong lại cười, tiếp tục bước đi, tôi đi ngay sau anh.
"Tiểu Như, em phải nhớ rằng, em càng thiếu tự tin, người khác sẽ càng bắt nạt em, càng soi mói em hơn, nếu như em đủ mạnh rồi, đương nhiên người ta cũng không dám xăm soi em nữa."
"Kinh nghiệm xương máu đấy sao?" Tôi bước nhanh vài bước, hai tay ôm lấy cánh tay anh, nghiêng đầu nhìn anh: "Chắc không phải anh cũng thường xuyên làm những chuyện nhếch nhác, mang gái vào khách sạn đấy chứ? Lâu rồi thành quen, kinh nghiệm phòng bị cũng phong phú phết đấy."
Anh liếc mắt nhìn nhìn tôi, ánh mắt như thầm trách cứ: "Cái con nhỏ không có lương tâm này! Ngoài em ra, còn có ai to gan lớn mật như thế chứ?"
"Em làm sao biết được?" Tôi nhỏ giọng, trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào, "Lần đầu tiên em thấy anh ở trường hợp đó, trực tiếp hỏi em đã từng làm việc đó trên xe chưa... Chắc anh đã làm nhiều lần rồi phải không?"
"Ghen à?" Anh hỏi, tâm trạng rất tốt.
Tôi chép miệng, lại "Ừm" một tiếng.
Anh lại cười, bước chân dừng lại trước cửa phòng, quét thẻ phòng khách sạn trên cửa, tiếng máy móc vang lên, cửa phòng mở ra.
Không riêng gì đèn hành lang, đèn trong phòng cũng sáng, tôi nhìn thấy máy vi tính xách tay, màn hình đen sì, nguồn điện chỗ nối tiếp lại phát ra ánh sáng xanh yếu ớt.
"Anh đặt phòng lúc nào?" Tôi thuận miệng hỏi.
"Buổi chiều." Anh thuận miệng đáp.
"Trước lúc anh gọi điện thoại cho em à?" Tôi hỏi lại.
Anh "Ừm" một tiếng, lấy từ trong tủ lạnh nhỏ ra hai chai nước, sau khi mở nắp xong liền đưa cho tôi một chai.
Sau khi tôi uống ừng ực một hơi hết nửa chai, mới quay ra thở hổn hển nhìn anh.
Một tay anh cầm bình nước, một tay lật menu trên bàn.
"Muốn ăn gì nào?" Anh thuận miệng nói, "Ăn thanh đạm hay là khẩu vị nặng đây?"
Tôi xoay người lại, hai tay chống lên mặt bàn, cả người đã ngồi lên bàn.
"Chỉ cần là anh, món ăn thanh đạm và khẩu vị nặng em đều ăn." Tôi nghiêng đầu, vô cùng thích dáng vẻ vì mình mà mất kiểm soát của người đàn ông này.
Anh cười cười, nghiêng người về phía môi tôi, vẫn là giọng điệu nuông chiều ấy: "Đừng làm loạn, lấp đầy cái bụng trước đã, tối nay anh lại đút cho em ăn."
"Được." Tôi vẫn nhìn anh, sau đó hỏi: "Nếu như tối nay em nhất quyết đi ăn cá đậu hũ với bạn cùng phòng mà không tới thì anh định thế nào?" Lúc đó, khách sạn đã đặt phòng rồi.
Dường như anh đang rất buồn cười nhìn tôi, như kiểu câu hỏi của tôi là một câu vô cùng ngu ngốc vậy, trực tiếp đưa ra đáp án: "Đi làm việc, ngủ một mình."
Danh sách chương