Lúc đó thì điện thoại thông minh không phổ biến như bây giờ, điện thoại cảm ứng thời đó cũng khác xa lúc này, căn bản đều phải dùng cả cảm ứng và bàn phím cơ.
Trên màn hình là một tấm ảnh được gửi bằng hình thức tin nhắn đa phương tiện.
Góc chục của bức ảnh này rất thấp, hiển nhiên đây là ảnh chụp trộm.
Ánh sáng trong phòng rất tối, chất lượng hình ảnh cũng kém, trong ảnh là tôi và anh Trương, lúc đó anh ta đang ép tôi uống rượu, xung quanh cũng có rất nhiều người.
“Một trong những tên đàn em của hắn là nội gián của anh sao?” Tôi hỏi lại mà không thèm nghĩ ngợi, sau đó trả điện thoại lại cho đối phương.
“Nội gián?” Anh đột nhiên bật cười: “Em cho rằng chúng ta đang quay “Vô gian đạo” sao?”
Tôi không nói lời nào vì chính tôi cũng cảm giác bản thân mình rất ngây thơ.
“Một tên đàn em của hắn có quen biết với anh, khi thấy đối phương là em thì cậu ta liền nhắn tin cho anh biết.” Anh nói.
Tôi vì thế mà vui vẻ: “Nói như vậy thì trong mắt người khác, em là người được anh bảo vệ sao?”
Anh hút một hơi thuốc lá, gật đầu cười nói: “Có thể xem là như thế.”
Trong lúc chúng tôi nói chuyện thì khách sạn đã đưa đồ ăn đến, thức ăn cũng khá đơn giản, có ba món mặn, một món canh và một bát cơm lớn.
Tôi ngồi trên chiếc ghế sô pha ở phía đối diện của anh, anh xới một bát cơm cho tôi, sau đó lại xới một bát cho mình.
“Nghe nói là lúc đầu em cũng không ở đó, mà phải đến gần cuối mới có mặt.” Anh tùy ý hỏi.
“Đúng vậy.” Tôi và một miếng cơm, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Chị Mai nói có người tìm em, còn em lại tưởng đó là anh, đến lúc vào đó thì mới biết được đó là hắn. Em cũng muốn chạy nhưng không kịp nữa rồi. Hắn bắt em uống hết cốc rượu có thuốc kia, hắn còn nói nếu em không uống thì hắn sẽ làm em ở trước mặt mọi người.”
Vừa nói đến đây là tôi lại thấy tủi thân, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.
Anh cũng không nói gì mà chỉ đưa một chiếc khăn giấy cho tôi.
Tôi im lặng lau khô nước mắt, sau đó lại tiếp tục lùa cơm, nhưng chỉ lùa mỗi cơm không mà thôi.
Anh thở dài một hơi sau đó gắp một miếng thịt đặt vào trong bát của tôi, lúc đó thì nước mắt của tôi lại bắt đầu ngập tràn khóe mi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng không để cho nước mắt chảy xuống.
Bát cơm đó, cũng có thêm thức ăn mà anh gắp cho tôi.
Bây giờ nghĩ lại thì tôi cảm thấy bản thân mình lúc đó đúng là chảnh mà.
Tôi cảm thấy tủi thân, nhưng mà tôi có quyền gì mà tủi thân chứ, anh là gì của tôi, và dựa vào cái gì mà phải bảo vệ tôi? Tôi có tư cách gì mà cảm thấy tủi thân ở trước mặt anh. Tôi chỉ là một con gái gọi, chỉ là một người phụ nữ một bên nhận tiền một bên dùng thân thể của mình để mua vui cho người khác mà thôi.
Sau khi ăn hết bát cơm thì tôi cũng khỏe lên đôi chút, cảm xúc cũng trở nên ổn định hơn.
Tôi đặt bát đũa xuống, sau khi ngẩng đầu lên thì mới thấy anh không ăn gì mà chỉ chăm chăm gắp thức ăn cho tôi.
“Anh mau ăn đi!” Tôi cuống lên, và càng nhiều hơn là cảm thấy xấu hổ.
“Không có việc gì.” Anh trái lại còn rất bình tĩnh, cầm lấy bát lên, động tác rất ưu nhã.
“Đúng rồi, ông chủ Trác, đợt trước anh có đi tìm em sao?” Tôi hỏi.
“Tại sao em lại hỏi như vậy?” Anh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn tôi.
“Em nghe chị Mai nói có người tìm em mấy lần, nên em nghĩ là anh.” Sau khi nói xong thì tôi mới cảm thấy nói kiểu này không được tốt cho lắm, chuyện của anh Trương tôi cũng nói rằng nghĩ là anh, bây giờ nói có người tìm thì tôi cũng tưởng đó là anh, tôi rất sợ anh cho rằng đó là mánh khóe níu kéo đàn ông của phụ nữ.
“Không có.” Ánh mắt và giọng nói của anh không hề thay đổi: “Sau lần gặp gỡ lúc trước thì tôi cũng không đi tìm em nữa.”
Tôi “ồ” lên một tiếng, cảm thấy thất vọng đến mức không nói nên lời.
Anh liếc mắt nhìn tôi, sau đó giải thích: “Tôi không đi tìm em là bởi vì lúc này em hẳn nên ở trong trường học.”
Cái gì gọi là hẳn nên ở trong trường? Tôi nghi ngờ nhìn về phía anh.
“Không phải là dạo gần đây em có một bài thi tiếng anh sao? Là CET4 và CET6.” Anh nói: “Anh nhớ là nếu như em không qua được CET4 thì sẽ ảnh hưởng đến việc lấy bằng.”
“Sao anh lại biết?”
“Anh có đứa con trai, tuổi cũng xêm xêm tuổi của em, nó đang chuẩn bị để thi CET6.”
“CET6, thật là lợi hại! Em chỉ cần thi qua CET4...”
Tôi với anh nói chuyện một lúc, phải đợi đến lúc anh sắp ăn xong rồi thì tôi mới dám hỏi: “Anh Trác, anh có thể cho em số điện thoại của anh được không?”
Trên màn hình là một tấm ảnh được gửi bằng hình thức tin nhắn đa phương tiện.
Góc chục của bức ảnh này rất thấp, hiển nhiên đây là ảnh chụp trộm.
Ánh sáng trong phòng rất tối, chất lượng hình ảnh cũng kém, trong ảnh là tôi và anh Trương, lúc đó anh ta đang ép tôi uống rượu, xung quanh cũng có rất nhiều người.
“Một trong những tên đàn em của hắn là nội gián của anh sao?” Tôi hỏi lại mà không thèm nghĩ ngợi, sau đó trả điện thoại lại cho đối phương.
“Nội gián?” Anh đột nhiên bật cười: “Em cho rằng chúng ta đang quay “Vô gian đạo” sao?”
Tôi không nói lời nào vì chính tôi cũng cảm giác bản thân mình rất ngây thơ.
“Một tên đàn em của hắn có quen biết với anh, khi thấy đối phương là em thì cậu ta liền nhắn tin cho anh biết.” Anh nói.
Tôi vì thế mà vui vẻ: “Nói như vậy thì trong mắt người khác, em là người được anh bảo vệ sao?”
Anh hút một hơi thuốc lá, gật đầu cười nói: “Có thể xem là như thế.”
Trong lúc chúng tôi nói chuyện thì khách sạn đã đưa đồ ăn đến, thức ăn cũng khá đơn giản, có ba món mặn, một món canh và một bát cơm lớn.
Tôi ngồi trên chiếc ghế sô pha ở phía đối diện của anh, anh xới một bát cơm cho tôi, sau đó lại xới một bát cho mình.
“Nghe nói là lúc đầu em cũng không ở đó, mà phải đến gần cuối mới có mặt.” Anh tùy ý hỏi.
“Đúng vậy.” Tôi và một miếng cơm, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Chị Mai nói có người tìm em, còn em lại tưởng đó là anh, đến lúc vào đó thì mới biết được đó là hắn. Em cũng muốn chạy nhưng không kịp nữa rồi. Hắn bắt em uống hết cốc rượu có thuốc kia, hắn còn nói nếu em không uống thì hắn sẽ làm em ở trước mặt mọi người.”
Vừa nói đến đây là tôi lại thấy tủi thân, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.
Anh cũng không nói gì mà chỉ đưa một chiếc khăn giấy cho tôi.
Tôi im lặng lau khô nước mắt, sau đó lại tiếp tục lùa cơm, nhưng chỉ lùa mỗi cơm không mà thôi.
Anh thở dài một hơi sau đó gắp một miếng thịt đặt vào trong bát của tôi, lúc đó thì nước mắt của tôi lại bắt đầu ngập tràn khóe mi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng không để cho nước mắt chảy xuống.
Bát cơm đó, cũng có thêm thức ăn mà anh gắp cho tôi.
Bây giờ nghĩ lại thì tôi cảm thấy bản thân mình lúc đó đúng là chảnh mà.
Tôi cảm thấy tủi thân, nhưng mà tôi có quyền gì mà tủi thân chứ, anh là gì của tôi, và dựa vào cái gì mà phải bảo vệ tôi? Tôi có tư cách gì mà cảm thấy tủi thân ở trước mặt anh. Tôi chỉ là một con gái gọi, chỉ là một người phụ nữ một bên nhận tiền một bên dùng thân thể của mình để mua vui cho người khác mà thôi.
Sau khi ăn hết bát cơm thì tôi cũng khỏe lên đôi chút, cảm xúc cũng trở nên ổn định hơn.
Tôi đặt bát đũa xuống, sau khi ngẩng đầu lên thì mới thấy anh không ăn gì mà chỉ chăm chăm gắp thức ăn cho tôi.
“Anh mau ăn đi!” Tôi cuống lên, và càng nhiều hơn là cảm thấy xấu hổ.
“Không có việc gì.” Anh trái lại còn rất bình tĩnh, cầm lấy bát lên, động tác rất ưu nhã.
“Đúng rồi, ông chủ Trác, đợt trước anh có đi tìm em sao?” Tôi hỏi.
“Tại sao em lại hỏi như vậy?” Anh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn tôi.
“Em nghe chị Mai nói có người tìm em mấy lần, nên em nghĩ là anh.” Sau khi nói xong thì tôi mới cảm thấy nói kiểu này không được tốt cho lắm, chuyện của anh Trương tôi cũng nói rằng nghĩ là anh, bây giờ nói có người tìm thì tôi cũng tưởng đó là anh, tôi rất sợ anh cho rằng đó là mánh khóe níu kéo đàn ông của phụ nữ.
“Không có.” Ánh mắt và giọng nói của anh không hề thay đổi: “Sau lần gặp gỡ lúc trước thì tôi cũng không đi tìm em nữa.”
Tôi “ồ” lên một tiếng, cảm thấy thất vọng đến mức không nói nên lời.
Anh liếc mắt nhìn tôi, sau đó giải thích: “Tôi không đi tìm em là bởi vì lúc này em hẳn nên ở trong trường học.”
Cái gì gọi là hẳn nên ở trong trường? Tôi nghi ngờ nhìn về phía anh.
“Không phải là dạo gần đây em có một bài thi tiếng anh sao? Là CET4 và CET6.” Anh nói: “Anh nhớ là nếu như em không qua được CET4 thì sẽ ảnh hưởng đến việc lấy bằng.”
“Sao anh lại biết?”
“Anh có đứa con trai, tuổi cũng xêm xêm tuổi của em, nó đang chuẩn bị để thi CET6.”
“CET6, thật là lợi hại! Em chỉ cần thi qua CET4...”
Tôi với anh nói chuyện một lúc, phải đợi đến lúc anh sắp ăn xong rồi thì tôi mới dám hỏi: “Anh Trác, anh có thể cho em số điện thoại của anh được không?”
Danh sách chương