Bạn bè của Hứa Nam Châu biết tin anh mất trí nhớ rồi.
Sau đó họ đều ngỏ ý muốn giúp anh lấy lại trí nhớ.
Họ hẹn nhau tại một quán karaoke đã cùng nhau lui tới khi còn là sinh viên.
Trước khi ra ngoài, Hứa Nam Châu nhất quyết muốn dẫn tôi đi cùng.
“Vợ à, em không ở bên cạnh thì anh sợ sẽ lại có mấy người phụ nữ kỳ cục tìm tới mất.”
Tôi nhướng mày.
Cái người này mất trí nhớ thôi mà sao nam đức lại cao lên vậy? Buổi tối, tôi và Hứa Nam Châu sánh đôi nhau bước vào phòng bao.
Quả nhiên là thấy một người phụ nữ kỳ cục.
Chiếc váy mỏng màu trắng của Diệp Thi Thi vô cùng nổi bật giữa đám đàn ông thô bạo.
Vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt cô ta liền thay đổi.
Sau đó cô ta đã điều chỉnh lại trạng thái của mình rất nhanh, ánh mắt rơi vào Hứa Nam Châu ở bên cạnh tôi.
Cái ánh mắt đó cứ phải gọi là dịu dàng như nước.
“A Châu, anh đỡ chút nào chưa?”
“Anh xem có còn ấn tượng nào về phòng bao này không? Hồi cấp ba chúng ta…”
Trái tim tôi kêu thình thịch vô cùng hồi hộp.
Mối tình đầu mang lại cho anh những ký ức thâm tình thời niên thiếu, thế này thì ai mà cưỡng nổi chứ.
Không ngờ Hứa Nam Châu lại hừ lạnh một tiếng, đi qua cô ta hướng về mấy anh em ở phía sau.
“Ai bảo các cậu cho cô ta tới đây?”
“Sau này ai mà còn nói chuyện của tôi với cô ta nữa thì đừng trách tôi trở mặt không nhận bạn.”
Mấy người bạn của anh đều nhìn nhau, cúi đầu ngượng ngùng.
Mặt Diệp Thi Thi ngây ra, nước mắt rơi như chuỗi hạt châu đứt.
“A Châu, tất cả đều là lỗi của em…”
“Là em ép bọn họ nói đấy, anh đừng vì em mà trách họ…”
Trà nghệ này… mấy tên đàn ông ở đó đã bắt đầu không nhịn được rồi.
Một người bạn của anh định nói đỡ nhưng lại bị Hứa Nam Châu ngắt lời.
“Vì cô? Cô là cái thá gì chứ?”
“Trông xấu thì thôi đi, mặt lại còn to!”
Lời này vừa nói ra, xung quanh liền trở nên im lặng như thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Lần này đến lượt tôi và mấy người anh em của anh nhìn nhau.
Rõ ràng là Diệp Thi Thi không dám tin Hứa Nam Châu sẽ nói với cô ta như vậy, dưới cơn sốc, cô ta đưa mắt nhìn về phía tôi như muốn ám chỉ điều gì đó.
“A Châu, anh làm sao vậy? Trước kia anh chưa bao giờ nói như vậy với em…”
“Có phải có người nhân cơ hội lúc anh mất trí nhớ để nói linh tinh với anh không?”
Mấy anh em của anh đều đồng loạt nhìn về phía tôi.
Hứa Nam Châu ngơ toàn tập, lông mày nhíu chặt.
Hỏa lực được kích hoạt hoàn toàn.
“Cô tuổi chó à? Mà gặp ai là cắn người đấy? Ai cho cô cái gan chó để bịa đặt về vợ tôi như vậy?”
“Cô không sợ ra ngoài bị xe tông chết à?”
“Hay là não cô bị chồng lúc bắt gian tận giường đánh cho ngốc rồi?”
“Cô nghe không hiểu tiếng người có phải không?”
“Cút mau!!!”
Diệp Thi Thi không ngờ tới Hứa Nam Châu sẽ vạch chuyện xấu của cô ta ra trước mặt mấy anh em của mình.
Ngay lập tức, mặt cô ta đỏ bừng, lao ra khỏi cửa với khuôn mặt đẫm nước mắt.
Sau đó họ đều ngỏ ý muốn giúp anh lấy lại trí nhớ.
Họ hẹn nhau tại một quán karaoke đã cùng nhau lui tới khi còn là sinh viên.
Trước khi ra ngoài, Hứa Nam Châu nhất quyết muốn dẫn tôi đi cùng.
“Vợ à, em không ở bên cạnh thì anh sợ sẽ lại có mấy người phụ nữ kỳ cục tìm tới mất.”
Tôi nhướng mày.
Cái người này mất trí nhớ thôi mà sao nam đức lại cao lên vậy? Buổi tối, tôi và Hứa Nam Châu sánh đôi nhau bước vào phòng bao.
Quả nhiên là thấy một người phụ nữ kỳ cục.
Chiếc váy mỏng màu trắng của Diệp Thi Thi vô cùng nổi bật giữa đám đàn ông thô bạo.
Vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt cô ta liền thay đổi.
Sau đó cô ta đã điều chỉnh lại trạng thái của mình rất nhanh, ánh mắt rơi vào Hứa Nam Châu ở bên cạnh tôi.
Cái ánh mắt đó cứ phải gọi là dịu dàng như nước.
“A Châu, anh đỡ chút nào chưa?”
“Anh xem có còn ấn tượng nào về phòng bao này không? Hồi cấp ba chúng ta…”
Trái tim tôi kêu thình thịch vô cùng hồi hộp.
Mối tình đầu mang lại cho anh những ký ức thâm tình thời niên thiếu, thế này thì ai mà cưỡng nổi chứ.
Không ngờ Hứa Nam Châu lại hừ lạnh một tiếng, đi qua cô ta hướng về mấy anh em ở phía sau.
“Ai bảo các cậu cho cô ta tới đây?”
“Sau này ai mà còn nói chuyện của tôi với cô ta nữa thì đừng trách tôi trở mặt không nhận bạn.”
Mấy người bạn của anh đều nhìn nhau, cúi đầu ngượng ngùng.
Mặt Diệp Thi Thi ngây ra, nước mắt rơi như chuỗi hạt châu đứt.
“A Châu, tất cả đều là lỗi của em…”
“Là em ép bọn họ nói đấy, anh đừng vì em mà trách họ…”
Trà nghệ này… mấy tên đàn ông ở đó đã bắt đầu không nhịn được rồi.
Một người bạn của anh định nói đỡ nhưng lại bị Hứa Nam Châu ngắt lời.
“Vì cô? Cô là cái thá gì chứ?”
“Trông xấu thì thôi đi, mặt lại còn to!”
Lời này vừa nói ra, xung quanh liền trở nên im lặng như thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Lần này đến lượt tôi và mấy người anh em của anh nhìn nhau.
Rõ ràng là Diệp Thi Thi không dám tin Hứa Nam Châu sẽ nói với cô ta như vậy, dưới cơn sốc, cô ta đưa mắt nhìn về phía tôi như muốn ám chỉ điều gì đó.
“A Châu, anh làm sao vậy? Trước kia anh chưa bao giờ nói như vậy với em…”
“Có phải có người nhân cơ hội lúc anh mất trí nhớ để nói linh tinh với anh không?”
Mấy anh em của anh đều đồng loạt nhìn về phía tôi.
Hứa Nam Châu ngơ toàn tập, lông mày nhíu chặt.
Hỏa lực được kích hoạt hoàn toàn.
“Cô tuổi chó à? Mà gặp ai là cắn người đấy? Ai cho cô cái gan chó để bịa đặt về vợ tôi như vậy?”
“Cô không sợ ra ngoài bị xe tông chết à?”
“Hay là não cô bị chồng lúc bắt gian tận giường đánh cho ngốc rồi?”
“Cô nghe không hiểu tiếng người có phải không?”
“Cút mau!!!”
Diệp Thi Thi không ngờ tới Hứa Nam Châu sẽ vạch chuyện xấu của cô ta ra trước mặt mấy anh em của mình.
Ngay lập tức, mặt cô ta đỏ bừng, lao ra khỏi cửa với khuôn mặt đẫm nước mắt.
Danh sách chương