“Không muốn đưa tiền cho hắn, quá đắt!” Tống Trì ngước đôi mắt ướt lệ lên. “Của anh thì hắn muốn đăng sao cũng được, miễn đừng ảnh hưởng đến em. Hơn nữa, biết đâu tối nay fan CP sẽ chuyển hết sang fan của em, cớ sao không thử chứ?”

“Chu Nguyệt, anh muốn quay lại. Em vẫn luôn là động lực để anh tiến về phía trước. Bây giờ anh đã nổi tiếng, cũng giống em rồi, phải không? Nhưng anh vẫn muốn tham lam hơn một chút, anh muốn có em.”

Khoé mắt Tống Trì hơi đỏ, ánh mắt vừa vô tội vừa đáng thương.

Hắn đã quen với việc này rồi.

“Lúc đó, anh muốn em đến dỗ dành anh, nhưng em lại nhẫn tâm quá. Năm năm qua em không tìm tới anh, còn nhóm fans của em nữa, anh cũng không muốn nhắc tới.”

“Bọn họ vậy mà lại làm mối cho em với người khác.”

Tống Trì nắm lấy tay tôi: “Đừng nhẫn tâm như vậy. Chấp nhận anh đi, có được không?”

Từ trước đến nay, tôi không hề biết hắn đã làm nhiều điều vì tôi như vậy. Tôi luôn nghĩ chỉ mình tôi mới nhớ hắn mãi không quên.

Cũng cho rằng hắn rất ghét tôi.

Gió đêm thật lạnh, nhưng hơi ấm trong lòng bàn tay vẫn luôn ở đó.

Đột nhiên, tôi cảm thấy vai mình trĩu xuống.

Tống Trì dựa người qua, hơi thở nóng rẫy phả vào cổ tôi.

Có mùi rượu nhàn nhạt phảng phất, giọng của Tống Trì khàn khàn trầm thấp: “Xin lỗi, Chu Nguyệt, anh uống say rồi.”

Tôi quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt đơn thuần vô hại của Tống Trì, trong mắt hắn chứa đầy sao.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng đẫm rượu của hắn một lúc, cúi đầu hôn xuống.

Hôn được vài cái, Tống Trì đang đờ đẫn đảo khách thành chủ.

Tôi đẩy n.g.ự.c hắn.

“Trước tiên đừng công khai, cứ từ từ đã.”

Đôi mắt của Tống Trì mơ màng: “Anh hơi chóng mặt, em có thể đưa anh về phòng nghỉ được không?”



Bão bình luận:

[??? Đừng ồn ào, tôi đang nướng thịt. CPU quá tải rồi, não tôi cũng khét luôn rồi.]

[Vậy là họ không biết chương trình tạp kỹ quay trực tiếp mà không có điểm mù à?]



Hơi nước trên cửa kính phòng tắm mờ mịt, trên đó có vài bông hoa nở rộ trong lòng bàn tay.

Tống Trì cọ răng vào vai tôi, lời nói càn rỡ: “Năm năm rồi, em trai em gái gặp lại vậy mà chẳng nhận ra nhau.”

14

Tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

“Sắp ghi hình rồi, hai người các cô vẫn chưa ngủ đủ nữa à?”

Tôi liếc nhìn Tống Trì đang nằm bên cạnh, bừng tỉnh ngay tức khắc.

Tôi đạp hắn một cái: “Tỉnh dậy! Lăn về phòng của anh đi! Tỉnh dậy nhanh lên, tiết mục sắp bắt đầu rồi.”

Tống Trì liếc nhìn thời gian, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, đi được vài bước rồi lại quay lại.

“Em nỡ để anh k.h.o.ả t.h.â.n ở bên ngoài sao.”



Vội vội vàng vàng đến trường quay, cũng may là chưa quá muộn.

Nhưng những người ở trường quay nhìn tôi và Tống Trì với ánh mắt rất kỳ quái.

Giang Tự Bạch thậm chí còn có quầng thâm mắt, đôi mắt cũng đỏ hoe.

“Cảnh quay cuối của hôm nay, các khách mời nữ dựa vào điểm tích lũy, chọn nam khách mời có cùng lớp để hẹn hò.”

Tống Trì kéo kéo quần áo của tôi: “Đừng lo lắng, anh sẽ đánh tiếng với đạo diễn, để điểm tích lũy của chúng ta giống nhau.”

Đạo diễn trừng mắt nhìn Tống Trì: “Ngoài ra, Chu Nguyệt thì trực tiếp hẹn hò với Tống Trì luôn.”

Tôi: “??”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Trì: “Đánh tiếng kiểu này cũng lộ quá rồi đó, anh...”

Lúc trang điểm, bởi vì quá mệt nên tôi và Tống Trì đều buồn ngủ.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

“Nguyệt, cổ của cô bị muỗi đốt à?”

Người lên tiếng là Lương Sơ.

Có một khuôn mặt sáng sủa, muốn nói gì làm gì đều tuỳ theo ý muốn.

Thải nào cô lại là nữ diễn viên hắc hồng, thảo nào cô lại mê Châu Dật Hứa như vậy.

“Được, tôi giúp cô che giấu.” Lương Sơ cười cười.

Nhận ra tôi đang nhìn Tống Trì, Lương Sơ nhướng mày: “Yên tâm, tôi cũng sẽ che giấu cho anh ấy.”

“Lương Sơ! Em chọc ghẹo Tống Trì làm gì?” Châu Dật Hứa chạy tới lời mặn lời nhạt.

“Anh ấy bị muỗi đốt nên em che giúp anh ấy.”

“Anh làm là được.”

Châu Dật Hứa cầm lấy dụng cụ, không biết xuống tay từ đâu.

Tống Trì vô cùng bỉ ổi chỉ chỉ vào cổ mình: “Người anh em, anh không có nhỉ.”

Lúc hẹn hò, Tống Trì kéo lấy tay tôi.

Hắn thì thầm vào tai tôi: “Tại sao lại không công khai?”

“Suy cho cùng thì chúng ta đã chia tay nhiều năm như vậy rồi, phải thích ứng đã, đợi ổn định lại rồi mới đưa ra thông báo chính thức.”

Lúc này, tôi không hề biết rằng toàn bộ cộng đồng mạng đều không nói nên lời.

[Tôi sẽ lẳng lặng xem hai người diễn.]

[Tôi có một người bạn hiện đang sụp đổ, dựa vào cái gì mà Tống Trì có thể tái hợp thành công còn tôi thì không?]

[Tống Trì có cơ bụng tám múi, eo thon chân dài, ông có không?]

[Tống Nguyệt đã thành hiện thực.]

[Mỗi ngày một câu hỏi, khi nào thì cây bìm bìm chính thức công bố?”

Sau khi buổi hẹn hò kết thúc, tôi với Tống Trì mới biết được chúng tôi đã bị bại lộ từ sớm.

Nhưng chúng tôi giữ im lặng, vì xấu hổ quá á.

Cho đến khi tôi và Tống Trì có sự hợp tác mới.

“Tống Nguyệt” là một tiểu thuyết do fans lấy chúng tôi làm nguyên mẫu mà viết nên.

Tống Trì chi tiền ra mua bản quyền.

Vào ngày công bố chính thức, Tống Trì đã đăng một bài trên weibo.

“Tống Nguyệt, là CP trong mơ.”

“Tống Nguyệt, là quãng đời mãi mãi.”

- Hết -

Nếu thích truyện ngọt như này, bồ có thử bộ “Tiểu Bạch Hoa Lộ Mặt Thật Rồi!!” trong nhà tui nhennn:

Tôi là tiểu bạch hoa dịu dàng, hướng nội trong giới giải trí.

Thế nhưng, trong một lần say rượu, tôi đã vô tình mở livestream rồi bắt đầu nói liên tục không ngừng nghỉ với tốc độ tám trăm từ mỗi phút:

“Nghẹn c.h.ế.t tôi rồi, ai hiểu cho tôi đây? Thật sự rất muốn nói chuyện, các bạn có biết cảm giác nghẹn khuất khi nắm trong tay cả đống thông tin về giới giải trí mà không thể tiết lộ nó khó chịu đến thế nào không?”

“Mỗi lần nhìn thấy Hạ Tương, tôi thật sự rất muốn đánh c.h.ế.t cô ta, diễn xuất thì dở tệ, chỉ biết khóc thút thít mà thôi!”

“Gì cơ? Bạn nói tôi là cô dâu câm ư? Sao chứ? Tôi cứ nói chuyện là không còn xinh đẹp nữa à?”

“Vừa mới đi ăn với đạo diễn về, ôi trời, Tống Diễn thực sự đẹp trai quá, n.g.ự.c rộng, chân dài, m.ô.n.g cong, tôi chỉ muốn cắn cắn cắn…”

“Nếu như bây giờ vẫn còn là cấp ba thì tôi chắc chắn sẽ thầm yêu anh ấy suốt ba năm.”

Đằng sau, ảnh đế Tống mặc áo choàng tắm bước ra, đầy vẻ tủi thân: “Chúng ta đã học cùng nhau bảy năm, em yêu thầm lúc nào chứ?”

Sáng hôm sau, hot search #Bà Chúa Đanh Đá Và Người Chồng Nhỏ Đáng Thương Của Cô Ấy# nổ tung trên mạng xã hội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện