Việc cải tạo kho bãi cần một loạt các thủ tục phê duyệt, Mai Đình Sơn dùng quan hệ lần mò lên trên. Đầu kia, Hà Châu đã liên lạc với trưởng ban phụ trách tàu thuyền, đả thông cửa cho quản lý.

Tập đoàn Hải Sơn kinh doanh xuất nhập khẩu, thu nhập từ thuế thuộc cỡ bự. Hà Châu vạch ra bản kế hoạch đề nghị chuyển cảng mậu dịch, hàng hóa từ nước ngoài vận chuyển tới, sau khi bốc dỡ xong đi qua khu miễn thuế tự do thương mại thì không cần nộp thuế nữa, miễn sao phải châm chước địa điểm dỡ hàng. Ai ngờ Mai Đinh Sơn sớm đã có kế hoạch này, chẳng qua khổ nỗi quan hệ rắc rối phức tạp trong đó không thể chu đáo, đến nay có được lợi ích trong nội bộ nhân viên hải quan, lão ta mới có thể nắm bắt cơ hội.

Khoảng sân bãi này xây dựng kề núi, cấp dưới bên cạnh giải thích tình hình xung quanh cho Hà Châu. Một đầu là bến tàu, một đầu là khu miễn thuế tự do thương mại, thời gian chạy xe không dài, xe container ngoặt một cái là có thể lái vào đây, chỗ không xa còn có kho hàng của tập đoàn Hải Sơn đã xây dựng. Từ giờ trở đi, Hà Châu liền phụ trách phần công việc này. Hơn mười cấp dưới do anh chỉ huy sai bảo toàn bộ.

Hà Châu khảo sát thực địa ở sân bãi hơn hai tiếng, rồi tiến về tập đoàn xử lý công việc tiếp theo. Lái xe ra ngoài hai chuyến, một chuyến tới tập đoàn Tiên Hoa, một chuyến tới đón Mai Đình Sơn.

Nét mặt Mai Đình Sơn hồng hào, giơ ngón tay nói: "Đây là giá của một giám đốc sở!"

Lại đổi ngón tay, "Đây là giá của một quan chức hải quan."

Hà Châu cười nhìn con đường phía xa, tất cả chỉ cần yên lặng chờ đợi.

Bữa tối, Mai Đình Sơn đặt một phòng tại nhà hàng, sơn hào hải vị bày đầy bàn. Trong phòng chỉ có hai người họ. Hà Châu rót rượu cho lão ta, nghe Mai Đình Sơn cất lời: "Chung Triệu Xương là con dao hai lưỡi. Một bên lão nhận lời với chúng ta, bên kia lão cũng sẽ không chặt đứt đường lui của Trung Quảng. Con trai đã chết, nhưng vẫn phải tiếp tục làm ăn." Ngừng một chốc, Mai Đình Sơn nhìn Hà Châu: "Cậu trọng tình hay trọng lợi ích?"

Hà Châu đặt chai rượu xuống, hờ hững đáp: "Phải xem tình lớn bao nhiêu, lợi ích lớn bao nhiêu. Lần này chủ tịch Chung có thể hợp tác cùng chủ tịch Mai ngài, không liên quan tới cái chết của con trai lão. Chẳng qua quan trọng hơn là tập đoàn Hải Sơn có thể mang lại cho lão nhiều nữa."

Mai Đình Sơn cười lớn, chỉ chỉ Hà Châu, nói: "Đủ thành thật!" Ông ta bảo Hà Châu dùng bữa, còn nói một hồi chuyện làm ăn, kể một lượt kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp của mình, trong đó gian nan nguy hiểm thì không ai biết, đặc biệt là lịch sử hai năm ông ta lén vượt biên, đặt nền móng cho vương quốc Hải Sơn. Mai Đình Sơn đột nhiên bảo: "Năm ấy tôi từng thấy anh trai cậu. Một chàng trai không dễ dàng, đáng tiếc..."

Hà Châu chưa bao giờ nhắc tới chuyện trong nhà với Mai Đình Sơn, nhưng sau khi nghe thấy anh chẳng mảy may kinh ngạc, như thể mọi thứ đều trong dự liệu. Hà Châu rũ mắt lặng im, nghe Mai Đình Sơn nói tiếp: "Đã nhiều năm như vậy, người quản lý phía sau của Trung Quảng cũng không biết là ai, ẩn giấu kín đáo. Phỏng chừng vài kẻ biết sự tình đều đã giống anh trai cậu..." Ngừng một chốc, Mai Đình Sơn không tiếp tục nữa mà bất lực nói: "Bỏ đi, chúng ta ăn thôi. Cậu làm việc cho tốt, luôn sẽ có một ngày vượt hẳn mọi người."

Hà Châu cười nhạt.

Tôn Hồi ngủ sớm, lúc Hà Châu về đến nhà cô đã ngáy o o, cái miệng nhỏ hơi hé ra, chẳng biết mơ thấy gì, trong cổ họng "ừm" một tiếng.

Hà Châu khẽ khàng cởi áo khoác, hôn cô một lát rồi mò mẫm đi tắm. Tắm xong, Tôn Hồi vẫn như cũ ngủ không biết Trời Trăng. Hà Châu chui vào chăn ôm lấy cô, chặn cô hít thở hồi lâu thì làm cô tỉnh giấc.

Tôn Hồi ấm ách từ chối, một lúc mới ngoan ngoãn nghe theo. Cuối cùng vùi vào trong chăn, kêu lên: "Không hôn nữa, không ngủ tiếp thì ngày mai không dậy được đâu. Ngày kia em phải lên máy bay rồi."

Hà Châu thoáng ngừng lại, kéo cô ra khỏi chăn và bảo: "Ngày kia lên máy bay, gấp gì chứ?"

Tôn Hồi hầm hừ, bò lên người anh, không nói chuyện nữa.

Chưa bao giờ Tôn Hồi cảm thấy nghỉ đông ngắn ngủi như thế, trước kia ở nhà cô mong ngóng từng ngày đi học, hiện giờ cô hy vọng xiết bao kỳ nghỉ có thể kéo dài vô tận, hai người không cần phải tách ra. Tiếc rằng cô còn phải đến trường, còn phải hoàn thành việc học, còn phải bay về thành phố không có Hà Châu ấy.

Hà Châu ôm cô sít sao, hô hấp trầm xuống, cũng không biết đang nghĩ gì. Cơ bắp của anh rất săn chắc, lồng ngực cứng rắn. Tôn Hồi dán lên đó, dưới vành tai là một trái tim, giây phút này tiếng thình thịch truyền vào tai hệt bài hát ru, dỗ cô ngủ ngon. Đây là bức tường có thể chắn gió, chiếc lều có thể ngăn mưa, vòng tay có thể buông xuống tất cả sự đề phòng.

Hà Châu hôn lên trán Tôn Hồi, lúc cô nhắm mắt sắp thiếp đi, anh khẽ nói: "Bảo bối...", như thể ảo giác, trôi dạt trong bóng tối.

Hà Châu xin nghỉ bốn ngày với Mai Đình Sơn. Lão ta có vẻ trêu đùa: "Chẳng lẽ là "kim ốc tàng kiều"?" Bàn tay to vung lên "phê chuẩn".

Ngày đầu tiên, Hà Châu dẫn Tôi Hồi đi thăm quan những cảnh đẹp nổi tiếng của thành phố Hải Châu, nghe cô giới thiệu về con người, văn hóa, địa lý nơi đây.

Sau tết Âm lịch, thời tiết dần ấm lên. Hai ngày nay Mặt Trời chiếu rọi, Tôn Hồi chạy vài bước thì đã mướt mải mồ hôi. Thi thoảng, Hà Châu lau trán cho cô, còn đưa máy ảnh nhờ du khách chụp giúp vài pô. Anh nói với Tôn Hồi: "Quay về nhớ viết nhật ký đấy!"

Tôn Hồi hừ hừ, mắng anh: "Đồ hâm!"

Ngày thứ hai, buổi sáng Hà Châu đưa Tôn Hồi đi dạo phố và ăn uống, buổi chiều anh dẫn cô đi mua một túi quần áo. Buổi tối, Tôn Hồi ăn nhiều, Hà Châu xoa bụng cô, dẫn cô đi tản bộ, kết quả tản rồi tản tới trường trung học số sáu của thành phố Hải Châu. Anh chỉ vào tấm biển sáng choang trên cổng lớn và bảo: "Trường cấp ba trọng điểm của Hải Châu."

Tôn Hồi nhìn bốn chữ "Trung học số sáu" dưới ánh đèn, chữ bằng đồng treo trên tường cao. Nơi này là trường cũ của Hà Châu.

Chưa khai giảng nên trong trường tối thui, chỉ bật mấy bóng đèn đường, thỉnh thoảng có bảo vệ đi qua tuần tra. Hà Châu tới cổng sau, vừa định dạy Tôn Hồi trèo tường, cô

đã nhổ toẹt một phát lên hai tay rồi tóm lấy cổng sắt, hai ba cái liền trèo tới nóc, nhỏ giọng nói với Hà Châu đang trợn mắt ngốc đơ: "Anh lề mề gì đấy, mau lên!"

Hà Châu mỉm cười, vội leo lên theo. Hai người nhẹ nhàng đáp xuống.

Trường trung học số sáu có diện tích lớn, phía đông xây một sân bóng đá. Năm đó thành phố tổ chức giải đấu hữu nghị chính là trưng dụng sân bóng của trường Trung Học số sáu. Hà Châu may mắn làm tình nguyện viên, từng một lần lên truyền hình.

Anh kể: "Anh có ưu thế ở phương diện vận động, giáo viên thể dục hy vọng anh phát triển theo hướng này. Mẹ anh không có trình độ văn hóa gì cả, bà chỉ mong anh có thể thi đỗ Đại Học, có một công việc đàng hoàng."

Quá khứ của anh kỳ thực rất đơn giản, những hồi ức đẹp đẽ nhất tồn tại ở ngôi trường cấp ba này, vô số huy hoàng và vinh quang ghi vào sổ thường được các em học sinh lấy làm tấm gương để noi theo.

Chẳng qua sự đời khó lường, giờ đây anh đang làm những việc mà thuở xưa anh khịt mũi coi thường nhất. Vầng Trăng trên đầu mãi mãi đều u tối mờ mịt, duy chỉ có Tôn Hồi bên cạnh đang chiếu sáng con đường phía trước cho anh.

Hà Châu ôm Tôn Hồi từ đằng sau, nhìn về phía sân bóng vô tận, thấp giọng nói: "Sau khi trở về ngoan ngoan chút, anh có thể bảo vệ em!" Bảo vệ em không phải chịu những gì anh đã chịu, không ai có thể tạo thành mối đe dọa, bảo vệ em bình an vui vẻ, không cần mệt mỏi rơi lệ.

Tại giây phút lãng mạn và xúc động này, Tôn Hồi giơ giơ nắm đấm, cực kỳ "sát phong cảnh" mở miệng: "Anh coi em là loại con gái trói gà không chặt hả?"

Hà Châu ngẫm nghĩ, lúc trên giường, cô chống cự lại anh, khí thế hung dữ tỏa ra đúng là chẳng thể xem thường.

Ngày thứ ba, rốt cuộc Tôn Hồi đặt chân lên máy bay trở về thành phố Nam Giang, nhân viên đi kèm có tên là... Hà Châu.

Điều này Tôn Hồi không ngờ tới, khi ngồi lên máy bay cô dùng sức nhéo Hà Châu, tức tối nói: "Anh lừa em, rõ ràng anh bảo để em về một mình!"

Hà Châu khẽ cười không lên tiếng, thấy hành khách xung quanh liếc mắt nhìn qua, anh mới nhỏ giọng ra hiệu cho Tôn Hồi yên tĩnh.

Trở lại thành phố Nam Giang, công tác vệ sinh căn hộ trở thành một việc lớn. Tôn Hồi sai Hà Châu cọ rửa, bận rộn suốt một buổi chiều mới thu dọn ổn thỏa. Tối đến, hai người tới quán ăn gần đó ăn cơm, ban đêm thì ôm nhau ngắm Trăng. Trời sáng lại cùng đến siêu thị mua sắm, mua một loại vật dụng sinh hoạt cho cả tuần.

Ở cổng tiểu khu, Tôn Hồi kéo vạt áo của Hà Châu, mím môi.

Hà Châu nâng mặt cô lên, mặc kệ người qua kẻ lại xung quanh, liên tục hôn xuống mấy cái, cuối cùng anh ôm cô vào lòng: "Mấy hôm nữa anh sẽ về, ngoan nhé!"

Tôn Hồi hừm hừm, vùi trong vòng tay anh, vẫn như cũ không nói gì. Hà Châu cũng không nỡ đẩy cô ra, cứ ôm cô vừa hôn vừa dỗ dành, cọ cọ nửa ngày cuối cùng quay người rời đi. Đi được vài bước, anh dừng chân đứng nguyên tại chỗ, ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Tôn Hồi đáng thương vẫn dõi mắt theo anh. Tim Hà Châu nhói lên, quay lại ôm cô, đón một chiếc taxi, bực bội: "Đưa anh ra sân bay, lát nữa tự bắt xe về!"

Tôn Hồi vểnh mũi, toét miệng cười vì đã đạt được mục đích.

Trong những bộ phim thần tượng, cảnh tượng bịn rịn lưu luyến luôn xảy ra ở sân bay. Tôn Hồi vẫy tay, gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt: "Anh sớm trở lại nhé!"

Hà Châu buồn cười mà không dám cười, nghiêm túc gật đầu, chậm trễ mười phút nữa mới rốt cuộc quay người làm thủ tục check-in. Anh vừa đi, Tôn Hồi liền buông cánh tay, vẻ mặt rớt xuống thành cảnh tượng mùa thu ảm đạm.

Trên một chiếc xe màu đen bên ngoài sân bay, có người im lặng ngồi trong đó tới tận khi bóng dáng của Tôn Hồi lần nữa biến mất theo taxi mới truyền tới giọng nói: "Tổng giám đốc Đàm, Hải Châu bên kia gọi điện thoại bảo người tên Hà Châu đó đang giúp tập đoàn Hải Sơn. Hành động hai tháng nay lớn lắm."

Đàm Đông Niên giơ tay nhéo hai đầu lông mày, cũng chẳng biết có nghe vào tai không. Hồi lâu, anh ta mới thấp giọng lẩm bẩm: "Quả nhiên..." Buông tay xuống, anh ta cất lời với vẻ mặt vô cảm: "Tìm người để mắt tới Hà Châu." Ngừng một chốc, anh ta nói tiếp: "Lưu ý Tôn Hồi, đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

Bên đó Hà Châu đã xuống máy bay, hoàng hôn lãng đãng, hai chiếc xe đỗ ngoài sân bay, một đám người đợi ở đó đồng loạt hét toáng một tiếng: "Anh Châu!" Hà Châu gật gật đầu. Sau khi ngồi vào trong xe, anh ấn số điện thoại của Tóc Vàng, dặn dò: "Tôi về Hải Châu rồi, giúp tôi trông coi Tôn Hồi!"

Tóc Vàng cười nhạo anh: "Úi chà, anh Châu của em à, anh đây là không tự tin hay là chị dâu của chúng ta quá thu hút đấy? Chậc, chậc, được rồi, em nhất định sẽ giúp anh theo sát!"

Hà Châu cười, cảm ơn một câu mới cúp máy.

Nửa năm nay, Tôn Hồi đã quen với những tháng ngày gắn bó không rời cùng Hà Châu, bên cạnh bỗng nhiên thiếu anh, trong chốc lát cô có hơi không thích ứng kịp. Lúc nửa đêm thức giấc đi vệ sinh, Tôn Hồi luôn nhìn về phía sô pha theo thói quen, ngỡ rằng anh vẫn đang ngồi hút thuốc nơi ấy.

Một lần cô lấy làm lạ, hỏi: "Buổi tối anh nghiện thuốc kinh như vậy sao không ngủ luôn ở phòng khách, sợ trong nhà có trộm à?"

Hà Châu trả lời: "Trông chừng em đấy, sợ em chạy mất!" Nghe xong, hai mắt Tôn Hồi sáng rỡ, mặc áo ngủ lao về phía cửa phòng, vừa chạm vào cửa thì bị Hà Châu ôm lại, nhấn cô lên đùi mà gõ cho một trận.

Hiện tại, Tôn Hồi ngoan ngoãn trong nhà, nhưng chẳng có ai hút thuốc ở phòng khách nữa, vì vậy cô không muốn hiu quạnh, dứt khoát dọn về ký túc xá.

Ngày cứ như vậy trôi qua, Tôn Hồi đợi Hà Châu trở về trông chừng cô. Ban ngày cô chăm chỉ học hành, buổi tối đi dạo loanh quanh với bạn cùng phòng. Ngày nọ, cô gặp được Tóc Vàng tại quán net Đông Anh, thấy gã và Lợi Mẫn "anh anh em em", cô như gặp quỷ, không dám tin gọi điện thoại báo tin cho Hà Châu, nháy mắt lại chạy tới trêu chọc Lợi Mẫn.

Hai ngày sau, Tôn Hồi biết được môn tiếng Anh cấp bốn của mình không qua, cô cắn đầu bút, khóc hu hu gào lên với Hà Châu: "Mất mặt quá đi. Nói thế nào em cũng tính là trùm học tập đấy, vậy mà không qua nổi. Quá xấu hổ!"

Ngày thứ ba sau hôm giả vờ khóc, cô nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh khá nặng, ôm hộp về phòng ký túc, vừa mở ra thì mấy cô bạn cùng phòng la hét: "Có

nhầm không, không phải đồ ăn à? Trò gì đây?"

Tôn Hồi cầm một quyển sách trên cùng, lại liếc mắt nhìn cái hộp đầy ự, ai oán nói:

"Tài liệu đề thi tiếng anh cấp bốn...."

Bên kia, Hà Châu mở tin nhắn ra đọc, gục đầu mỉm cười. Tôn Hồi lên án anh phá của, còn bảo anh xem thường cô. Dựa vào thực lực của cô, cần nhiều sách vậy sao? Hà Châu vừa gửi xong tin nhắn, cửa phòng bao liền mở ra. Anh và mấy người bên cạnh đứng dậy gọi một tiếng: "Chủ tịch Mai". Mai Đình Sơn xua tay, cười nói: "Đến muộn, đến muộn! Tôi giới thiệu với mọi người một chút..." Ông ta hơi nghiêng người, chỉ vào một người phụ nữ mảnh mai theo sau ông ta vào cửa: "Tôn Địch, quản lý bộ phận quan hệ xã hội!"

Giẫm trên đôi giày cao tám phân, Tôn Địch chậm rãi bước vào, áo gió màu đỏ rực sáng chói mắt, nụ cười đoan trang khéo léo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện