Vu Lệ sửng sốt không kém gì Tôn Hồi: "Em... đây là... Sao em chạy tới chỗ này?"
Tôn Hồi kiễng chân ngó vào trong nhà, trống trơn chẳng giống có người. Cô nghi hoặc, hỏi: "Chị ở đây ạ? Giang Binh với Hà Châu..."
"À!" Vu Lệ ngạc nhiên: "Em quen họ sao? Chị ở tầng đối diện kia kìa."
Mười phút trước có đứa nhóc nghịch súng nước ở khu đất trống, chăn phơi trên sào tre gặp nguy hiểm. Thế là Vu Lệ nhanh tay lẹ mắt bảo vệ được hai cái chăn, một trong số đó là của Hà Châu. Thấy ánh nắng cũng đã nhạt mà chăn cũng đã phơi khô, Vu Lệ liền dứt khoát cất cho anh, nhưng lúc này Hà Châu không có nhà.
"Anh ấy ra ngoài mua cơm rồi!" Vu Lệ đứng ở đầu giường của Giang Binh, lật lật chăn không biết nhìn cái gì: "Hồi Hồi, sao em quen biết họ?"
Tôn Hồi đáp: "Giang Binh đang lái xe cho anh rể em." rồi lại cất tiếng hỏi sau một
thoáng đấu tranh: "Người đàn ông chị kể lúc trước sẽ không phải là..."
Sắc mặt Vu Lệ phớt hồng, ngượng ngùng lên tiếng: "Em đừng nói ở đây!"
Cô nàng vừa mới nói ra câu này thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Hồi đột nhiên phóng đại, gần sát trước mặt cô nàng, nhỏ giọng: "Chị cứ cho em biết ai là người sắp chuyển nhà ạ?"
Vu Lệ có phần trốn tránh, ấp úng bảo: "Hai người họ đều sắp chuyển nhà. Được rồi, được rồi. Em đến chỗ này làm gì?"
Tôn Hồi phồng má: "Giang Binh nợ tiền bạn học của em, em tới đòi nợ!" Thấy Vu Lệ
cứ túm cái chăn, Tôn Hồi lấy làm lạ mới hỏi: "Chị đang làm gì đấy?"
"Ờ." Vu Lệ nhíu mày, "Ban nãy cất dùm cái chăn, lúc lấy xuống hình như móc phải đâu đấy, vừa rồi chị giở ra còn đúng là thủng một đường."
Vị trí vết rách ở mép chăn, không lộ rõ, có điều miệng vết rách toạc hơi rộng, lõi bông bên trong lòi cả ra.
Vu Lệ tính khâu lại trước đã, nhưng trong nhà cô nàng không có kim chỉ, đang muốn sang hàng xóm mượn thì Tôn Hồi xuất hiện.
Tôn Hồi bỏ luôn túi xách xuống, lục lọi chốc lát rồi lấy ra một túi nhựa nhỏ, trong đó là những ống chỉ con năm, sáu màu, và cả kim khâu lớn nhỏ các cỡ: "Em có đây, dùng của em đi!"
Vu Lệ mừng rơn: "Sao em có những thứ này?"
"Hết hồn chưa? Muốn dọa chị giật mình đấy!" Hàng ngày Tôn Hồi đều đeo một cái túi sách to đi đi về về. Song, đồ lặt vặt bên trong nhiều đến nỗi ngay cả cô cũng nhớ không rõ. Nếu một hôm nào đó lưu lạc tới đảo hoang, cô chắc chắn có thể dựa vào túi sách này mà vinh quang ngồi lên ghế "chúa đảo".
Vốn Vu Lệ chỉ nghĩ hộp kim chỉ của Tôn Hồi lấy từ trong nhà, ai ngờ Tôn Hồi vậy mà giấu tài, xâu chỉ luồn kim, đeo cái đê lên, tóm lỗ thủng lại, trực tiếp khâu vào. Đường kim vẫn đơn giản nhưng tay nghề của cô lưu loát thuần thục. Lúc khâu được một nửa, Vu Lệ đưa mắt nhìn sang, cực kỳ kinh ngạc: "Sao em biết may vá vậy, vốn không nhìn ra đấy!"
Tôn Hồi cười hì hì đáp: "Em biết nhiều lắm, giặt đồ nấu cơm, đơm cúc, lau chùi dọn dẹp này!" Một câu trước còn đâu ra đấy, Vu Lệ nghe rất chăm chú, nhưng một câu sau lại khiến cô nàng không nhịn nổi cười, "Trèo cây trộm đào, xuống nước bắt cá, nuôi gà nuôi vịt nuôi lợn, đọc sách trốn học. Em toàn năng cả mười mục luôn!" Chuyển đề tài câu chuyện: "Nhưng rốt cuộc chị thích ai hả?" Trong lòng Tôn Hồi ngứa ngáy.
Vu Lệ thực sự không chịu nổi cô, đang cười và muốn mở miệng thì khóe mắt chợt nhìn thấy một bóng dáng ở cửa.
Hà Châu cầm hộp thức ăn nhanh đứng đó, tầm mắt quanh quẩn bên chiếc giường của Giang Binh.
Tôn Hồi mặc áo khoác màu vàng nhạt, bên trong là một bộ váy màu trắng lộ ra đôi chân trần và đi đôi giày mõm tròn màu đen, bít tất viền ren màu trắng kéo dài ra bên ngoài. Cô cúi đầu cắn đứt sợi chỉ, rồi theo ánh mắt của Vu Lệ quay đầu ngó về phía cửa: "Anh đã về!" Cô và Vu Lệ, hai cái miệng cùng đồng thanh! Hà Châu liếc mắt nhìn cái chăn của mình, ngón tay xách túi ni lông khẽ động đậy. Ngập ngừng chốc lát rồi đáp: "Ừ!"
Trên mặt anh vẫn còn những vết bầm tím. Tối qua không biết ăn mấy đấm. Vu Lệ không biết móc từ chỗ nào ra một chai thuốc nước, bảo anh sau bữa cơm tự xoa một ít, còn xin lỗi chuyện mình làm rách chăn của anh, hỏi anh có cần đổi ga giường mới không.
Hà Châu không đáp lời. Tôn Hồi đã há to miệng, nhấc góc chăn lên nhìn, nhăn mày thành mặt mướp đắng. Con ngươi của Hà Châu khẽ chuyển động, thấp giọng nói: "Không cần đổi, không sao đâu!"
Giang Binh chậm chạp chưa xuất hiện, Tôn Hồi chỉ có thể ngồi tiếp trong căn phòng thuê, may mà còn có Vu Lệ bên cạnh, cả hai không ngừng lải nhải "duyên phận" với Hà Châu.
"Em ấy chính là con gái út của ông bà chủ nhà nghỉ chỗ em làm thuê. Không ngờ Giang Binh còn đang làm lái xe cho anh rể của em ấy. Trùng hợp quá!"
Tôn Hồi cười hi hi gật gật đầu. Nếu người Vu Lệ thích là Giang Binh, vậy cũng quá khéo luôn. Cô nên đi viết tiểu thuyết, trùng hợp đến kỳ lạ!
Hà Châu trước sau đều là dáng vẻ lạnh lùng, thỉnh thoảng mới cong khóe môi. Cơm đùi vịt rất thơm, anh ăn đến ngon lành, thấy Tôn Hồi cứ nuốt nước miếng. Vu Lệ đem cái chăn của Hà Châu tới chiếc giường đằng sau tấm rèm. Tôn Hồi thừa cơ thò đầu ngó, chỉ thấy một cái giường phản gỗ bên trong, ngoại trừ gối đầu, ga giường và cái chăn ban nãy, sạch sẽ chẳng có gì khác nữa.
Chắc là cô dùng sức xoay người mạnh quá, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi "Tôn Hồi", thế là eo của cô vặn "khậc" một cái. Tôn Hồi hét lên: "Ui da!" rồi ngã luôn xuống giường của Giang Binh. Hai chân tức khắc giơ thẳng trong không trung, cảnh xuân dưới váy chớp lóe, Hà Châu đang gặm chân vịt chợt khựng lại.
Động tác của Tôn Hồi mau lẹ, cô nhanh chóng lật người chống tay đứng dậy, mỉm cười cất tiếng chào: "Anh đã về!" Câu này có vẻ quen quen.
Giang Binh cười, khẽ ho một tiếng để ngụy trang: "Đợi lâu lắm hả? Tôi vừa định gọi điện cho cô."
"Không lâu, không lâu đâu!" Cô kéo Vu Lệ đang bước tới và nói: "Đúng lúc gặp được Vu Lệ, không ngờ mọi người là hàng xóm. Vậy sau này tôi có thể tới đây chơi thường xuyên rồi!"
Tôn Hồi giỏi nhất là tiện cột trèo lên, nhưng cô đã phải thất vọng. Tôn Hồi không nói sai, hai người này sắp chuyển nhà. Giang Binh dọn đến nhà lớn còn Hà Châu là chuyển sang nhà nhỏ.
Cầm hai trăm tệ, Tôn Hồi lại kiếm cớ cùng Vu Lệ ở thêm lát nữa. Bốn người ngồi cũng sẽ không tẻ nhạt. Tôn Hồi hỏi này hỏi nọ lại bảo Giang Binh bớt thời gian đi ký giấy vay nợ. Rõ ràng là cô đang làm khó người ta: "Hiện tại ký không tính, phải có cả Phù Hiểu Vi cùng ký mới được. Tôi mang về cho cô ấy ký á? Không được, không được. Cái này phải chịu trách nhiệm đấy!"
Vì vậy Giang Binh bị cô lừa đến quán net Đông Anh một lần nữa.
Hôm nay Trời vừa đổ mưa, mặt đường hơi ẩm ướt, nhưng không khí lại mát lạnh như chén trà. Mùa xuân thực sự tới rồi, người thèm ngủ nữa cũng sẽ không bỏ lỡ cảnh đẹp sau cơn mưa.
Tạ Kiều Kiều giơ máy ảnh đứng trên ban công chụp ảnh. Chân trời một mảng ráng vàng in lên nền vải chiếc chăn màu ngọc bích đã được giặt sạch sẽ lại càng thêm chói mắt. Tôn Hồi soi gương tỉa ngắn tóc, đang bị Phù Hiểu Vi cười nhạo: "Tao thật sự bái phục mày chết đi được! Da mặt đúng là dày. Mày đây chẳng phải theo đuổi ngược thì là cái gì?"
Tôn Hồi thủng thẳng đáp: "Tao tỏ vẻ theo đuổi ngược chỗ nào. Tao đây là cho hắn cơ hội theo đuổi tao đấy thôi!"
Tôn Hồi nói phét mà không biết ngượng, ngay cả Tạ Kiều Kiều cũng nghe thấy, xoay ống kính một phát, chộp ngay được một con khổng tước nhỏ kiêu căng.
Khổng tước nhỏ hết sức phấn khởi tới quán net với bạn cùng phòng, dính lấy Phù Hiểu Vi nửa bước không rời, mãi tận lúc Trời tối mà Giang Binh vẫn chưa xuất hiện. Trái lại, là Hà Châu tới và dẫn Phù Hiểu Vi đến cửa nói chuyện.
Tôn Hồi khẽ khàng đứng sau cửa ngắm cảnh đêm, chỉ nghe Hà Châu nói: "Không có người này...Tên giả..." Âm thanh ồn ào nên không nghe rõ lắm.
Giang Binh xuống xe bus từ đầu bên kia đang đi về phía này. Xa xa hắn trông thấy Tôn Hồi lấm lét đứng ở cửa. Hắn mỉm cười rồi nói vào điện thoại: "Tuần tới thì tôi chuyển đi, trọ ở đấy không tra được gì hết!"
Đang nói bỗng nghe được Phù Hiểu Vi cất cao giọng: "Không thể nào. Tên Chu Dật Tùng này không thể là giả!"
Giang Binh sững người.
Tôn Hồi ôm cây đợi thỏ, thấy Giang Binh liền nở hoa trong lòng, chạy lon ton tới trước mặt hắn, nghển cổ cất lời: "Làm gì thế, Phù Hiểu Vi đang nói chuyện với Hà Châu. Lát nữa thì viết giấy nợ!"
Giang Binh cười, dẫn cô vào trong quán net. Tối nay hắn hiếm khi thuê một máy, vị trí vừa vặn bên cạnh Tôn Hồi. Cô cũng ngoan ngoãn không đi chiếm lấy máy đánh bóng rổ nữa, trái lại Hà Châu rảnh rỗi sẽ đưa mắt vài lần nhìn về phía máy đối diện.
Phương thức giao tiếp của con người thời buổi hiện đại đa dạng, hai kẻ xa lạ muốn thân thiết trong một thời gian ngắn thì QQ chính là môi giới tốt nhất.
Tôn Hồi thêm Giang Binh vào QQ, thường thường chọc phá anh một tẹo. Giang Binh cũng phối hợp, trả lời với tốc độ không nhanh không chậm. Cứ thế trải qua những đêm ý nghĩa. Tôn Hồi khắc ghi trong lòng. Thời gian dần dần trôi, rất nhanh đã đến ngày Giang Binh sắp chuyển nhà.
Tuần này, Tôn Hồi trôi qua rất thoải mái. Chị gái không gọi điện hỏi này hỏi nọ, học bổng và tiền mừng hôm sinh nhật làm cho ví của cô đầy tràn. Thi thoảng còn có thể gửi mấy tin nhắn luôn khiến Giang Binh phải lịch sự mà trả lời.
Nội dung tin nhắn bình thường lắm, chẳng hạn "Ngày mấy thì anh có lương", "Hôm nay anh có đến quán nét không?", "Anh đang làm gì đấy?". Phù Hiểu Vi phê bình cô biểu hiện lộ liễu quá, con gái con đứa nên biết rụt rè.
Tôn Hồi không đồng ý: "Đây là xã hội gì rồi. Mày phân biệt đối xử với phái nữ nhé!" Dứt lời, cô lại ôm lấy đôi má đỏ bừng, hạ quyết tâm lần sau không chủ động nữa.
Ngược lại, đứng bên cạnh Tôn Hồi, Tạ Kiều Kiều cùng cô thảo luận kế hoạch truy đuổi ngược. Bởi không có Giang Binh, cô bạn không thể nhìn trúng bề mặt nguyệt cầu của phòng nam sinh đối diện đấy.
"Chính là cái tên vóc dáng rất được nhưng trên mặt lổn nhổn á?" Thái Nhân Duy không thể tin nổi.
Tạ Kiều Kiều thẹn thùng đáp: "Chính hắn! Hôm ấy tao đứng chụp ảnh ở ban công, hắn cũng cứ đứng ở đó. Tao cảm thấy có hy vọng!"
Tôn Hồi cổ vũ cho cô bạn, nhưng cô quả thực không thể tán thành chuyện thẩm mỹ của Tạ Kiều Kiều. Cuối cùng bị Tạ Kiều Kiều châm chọc khiêu khích trả đũa lại một hồi. Tôn Hồi cay đắng cười ha ha chịu đựng đến cuối tuần.
Trở về nhà nghỉ, đầu tiên cô túm Vu Lệ đến nhà vệ sinh, thẳng thắn nói: "Chúng ta cạnh tranh công bằng!"
Sắc mặt Vu Lệ trắng bệch: "Em thích Hà Châu à?"
Thế là Tôn Hồi lại một lần nữa thực sự không thể đồng ý chuyện thẩm mỹ của người khác, cô ném cái giẻ lau bồn cầu đi, cùng Vu Lệ ngồi xổm trong một góc: "Chị không sợ bị anh ta đông chết à? Hỏi mười câu cũng chả đáp lại nổi năm câu."
Không biết được câu trả lời của Vu Lệ, cơ mà Tôn Hồi có tin tức mới nhất: "Chị chưa nói với em, Giang Binh không chuyển nhà nữa."
Tôn Hồi nhảy dựng lên, chạy ngay ra ngoài gửi tin nhắn.
Lúc này, Giang Binh đang lái xe, di động kêu "tít tít" hai tiếng. Anh ta liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu chỉ thấy Đàm Đông Niên giơ di động lên, chậm rãi đọc: "Anh không chuyển nhà nữa à? Tôn Hồi..." Anh ta cười "xùy" một tiếng, nâng mắt nhìn về phía Giang Binh: "Tôn Hồi? Người kia của tôi?"
Tôn Hồi kiễng chân ngó vào trong nhà, trống trơn chẳng giống có người. Cô nghi hoặc, hỏi: "Chị ở đây ạ? Giang Binh với Hà Châu..."
"À!" Vu Lệ ngạc nhiên: "Em quen họ sao? Chị ở tầng đối diện kia kìa."
Mười phút trước có đứa nhóc nghịch súng nước ở khu đất trống, chăn phơi trên sào tre gặp nguy hiểm. Thế là Vu Lệ nhanh tay lẹ mắt bảo vệ được hai cái chăn, một trong số đó là của Hà Châu. Thấy ánh nắng cũng đã nhạt mà chăn cũng đã phơi khô, Vu Lệ liền dứt khoát cất cho anh, nhưng lúc này Hà Châu không có nhà.
"Anh ấy ra ngoài mua cơm rồi!" Vu Lệ đứng ở đầu giường của Giang Binh, lật lật chăn không biết nhìn cái gì: "Hồi Hồi, sao em quen biết họ?"
Tôn Hồi đáp: "Giang Binh đang lái xe cho anh rể em." rồi lại cất tiếng hỏi sau một
thoáng đấu tranh: "Người đàn ông chị kể lúc trước sẽ không phải là..."
Sắc mặt Vu Lệ phớt hồng, ngượng ngùng lên tiếng: "Em đừng nói ở đây!"
Cô nàng vừa mới nói ra câu này thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Hồi đột nhiên phóng đại, gần sát trước mặt cô nàng, nhỏ giọng: "Chị cứ cho em biết ai là người sắp chuyển nhà ạ?"
Vu Lệ có phần trốn tránh, ấp úng bảo: "Hai người họ đều sắp chuyển nhà. Được rồi, được rồi. Em đến chỗ này làm gì?"
Tôn Hồi phồng má: "Giang Binh nợ tiền bạn học của em, em tới đòi nợ!" Thấy Vu Lệ
cứ túm cái chăn, Tôn Hồi lấy làm lạ mới hỏi: "Chị đang làm gì đấy?"
"Ờ." Vu Lệ nhíu mày, "Ban nãy cất dùm cái chăn, lúc lấy xuống hình như móc phải đâu đấy, vừa rồi chị giở ra còn đúng là thủng một đường."
Vị trí vết rách ở mép chăn, không lộ rõ, có điều miệng vết rách toạc hơi rộng, lõi bông bên trong lòi cả ra.
Vu Lệ tính khâu lại trước đã, nhưng trong nhà cô nàng không có kim chỉ, đang muốn sang hàng xóm mượn thì Tôn Hồi xuất hiện.
Tôn Hồi bỏ luôn túi xách xuống, lục lọi chốc lát rồi lấy ra một túi nhựa nhỏ, trong đó là những ống chỉ con năm, sáu màu, và cả kim khâu lớn nhỏ các cỡ: "Em có đây, dùng của em đi!"
Vu Lệ mừng rơn: "Sao em có những thứ này?"
"Hết hồn chưa? Muốn dọa chị giật mình đấy!" Hàng ngày Tôn Hồi đều đeo một cái túi sách to đi đi về về. Song, đồ lặt vặt bên trong nhiều đến nỗi ngay cả cô cũng nhớ không rõ. Nếu một hôm nào đó lưu lạc tới đảo hoang, cô chắc chắn có thể dựa vào túi sách này mà vinh quang ngồi lên ghế "chúa đảo".
Vốn Vu Lệ chỉ nghĩ hộp kim chỉ của Tôn Hồi lấy từ trong nhà, ai ngờ Tôn Hồi vậy mà giấu tài, xâu chỉ luồn kim, đeo cái đê lên, tóm lỗ thủng lại, trực tiếp khâu vào. Đường kim vẫn đơn giản nhưng tay nghề của cô lưu loát thuần thục. Lúc khâu được một nửa, Vu Lệ đưa mắt nhìn sang, cực kỳ kinh ngạc: "Sao em biết may vá vậy, vốn không nhìn ra đấy!"
Tôn Hồi cười hì hì đáp: "Em biết nhiều lắm, giặt đồ nấu cơm, đơm cúc, lau chùi dọn dẹp này!" Một câu trước còn đâu ra đấy, Vu Lệ nghe rất chăm chú, nhưng một câu sau lại khiến cô nàng không nhịn nổi cười, "Trèo cây trộm đào, xuống nước bắt cá, nuôi gà nuôi vịt nuôi lợn, đọc sách trốn học. Em toàn năng cả mười mục luôn!" Chuyển đề tài câu chuyện: "Nhưng rốt cuộc chị thích ai hả?" Trong lòng Tôn Hồi ngứa ngáy.
Vu Lệ thực sự không chịu nổi cô, đang cười và muốn mở miệng thì khóe mắt chợt nhìn thấy một bóng dáng ở cửa.
Hà Châu cầm hộp thức ăn nhanh đứng đó, tầm mắt quanh quẩn bên chiếc giường của Giang Binh.
Tôn Hồi mặc áo khoác màu vàng nhạt, bên trong là một bộ váy màu trắng lộ ra đôi chân trần và đi đôi giày mõm tròn màu đen, bít tất viền ren màu trắng kéo dài ra bên ngoài. Cô cúi đầu cắn đứt sợi chỉ, rồi theo ánh mắt của Vu Lệ quay đầu ngó về phía cửa: "Anh đã về!" Cô và Vu Lệ, hai cái miệng cùng đồng thanh! Hà Châu liếc mắt nhìn cái chăn của mình, ngón tay xách túi ni lông khẽ động đậy. Ngập ngừng chốc lát rồi đáp: "Ừ!"
Trên mặt anh vẫn còn những vết bầm tím. Tối qua không biết ăn mấy đấm. Vu Lệ không biết móc từ chỗ nào ra một chai thuốc nước, bảo anh sau bữa cơm tự xoa một ít, còn xin lỗi chuyện mình làm rách chăn của anh, hỏi anh có cần đổi ga giường mới không.
Hà Châu không đáp lời. Tôn Hồi đã há to miệng, nhấc góc chăn lên nhìn, nhăn mày thành mặt mướp đắng. Con ngươi của Hà Châu khẽ chuyển động, thấp giọng nói: "Không cần đổi, không sao đâu!"
Giang Binh chậm chạp chưa xuất hiện, Tôn Hồi chỉ có thể ngồi tiếp trong căn phòng thuê, may mà còn có Vu Lệ bên cạnh, cả hai không ngừng lải nhải "duyên phận" với Hà Châu.
"Em ấy chính là con gái út của ông bà chủ nhà nghỉ chỗ em làm thuê. Không ngờ Giang Binh còn đang làm lái xe cho anh rể của em ấy. Trùng hợp quá!"
Tôn Hồi cười hi hi gật gật đầu. Nếu người Vu Lệ thích là Giang Binh, vậy cũng quá khéo luôn. Cô nên đi viết tiểu thuyết, trùng hợp đến kỳ lạ!
Hà Châu trước sau đều là dáng vẻ lạnh lùng, thỉnh thoảng mới cong khóe môi. Cơm đùi vịt rất thơm, anh ăn đến ngon lành, thấy Tôn Hồi cứ nuốt nước miếng. Vu Lệ đem cái chăn của Hà Châu tới chiếc giường đằng sau tấm rèm. Tôn Hồi thừa cơ thò đầu ngó, chỉ thấy một cái giường phản gỗ bên trong, ngoại trừ gối đầu, ga giường và cái chăn ban nãy, sạch sẽ chẳng có gì khác nữa.
Chắc là cô dùng sức xoay người mạnh quá, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi "Tôn Hồi", thế là eo của cô vặn "khậc" một cái. Tôn Hồi hét lên: "Ui da!" rồi ngã luôn xuống giường của Giang Binh. Hai chân tức khắc giơ thẳng trong không trung, cảnh xuân dưới váy chớp lóe, Hà Châu đang gặm chân vịt chợt khựng lại.
Động tác của Tôn Hồi mau lẹ, cô nhanh chóng lật người chống tay đứng dậy, mỉm cười cất tiếng chào: "Anh đã về!" Câu này có vẻ quen quen.
Giang Binh cười, khẽ ho một tiếng để ngụy trang: "Đợi lâu lắm hả? Tôi vừa định gọi điện cho cô."
"Không lâu, không lâu đâu!" Cô kéo Vu Lệ đang bước tới và nói: "Đúng lúc gặp được Vu Lệ, không ngờ mọi người là hàng xóm. Vậy sau này tôi có thể tới đây chơi thường xuyên rồi!"
Tôn Hồi giỏi nhất là tiện cột trèo lên, nhưng cô đã phải thất vọng. Tôn Hồi không nói sai, hai người này sắp chuyển nhà. Giang Binh dọn đến nhà lớn còn Hà Châu là chuyển sang nhà nhỏ.
Cầm hai trăm tệ, Tôn Hồi lại kiếm cớ cùng Vu Lệ ở thêm lát nữa. Bốn người ngồi cũng sẽ không tẻ nhạt. Tôn Hồi hỏi này hỏi nọ lại bảo Giang Binh bớt thời gian đi ký giấy vay nợ. Rõ ràng là cô đang làm khó người ta: "Hiện tại ký không tính, phải có cả Phù Hiểu Vi cùng ký mới được. Tôi mang về cho cô ấy ký á? Không được, không được. Cái này phải chịu trách nhiệm đấy!"
Vì vậy Giang Binh bị cô lừa đến quán net Đông Anh một lần nữa.
Hôm nay Trời vừa đổ mưa, mặt đường hơi ẩm ướt, nhưng không khí lại mát lạnh như chén trà. Mùa xuân thực sự tới rồi, người thèm ngủ nữa cũng sẽ không bỏ lỡ cảnh đẹp sau cơn mưa.
Tạ Kiều Kiều giơ máy ảnh đứng trên ban công chụp ảnh. Chân trời một mảng ráng vàng in lên nền vải chiếc chăn màu ngọc bích đã được giặt sạch sẽ lại càng thêm chói mắt. Tôn Hồi soi gương tỉa ngắn tóc, đang bị Phù Hiểu Vi cười nhạo: "Tao thật sự bái phục mày chết đi được! Da mặt đúng là dày. Mày đây chẳng phải theo đuổi ngược thì là cái gì?"
Tôn Hồi thủng thẳng đáp: "Tao tỏ vẻ theo đuổi ngược chỗ nào. Tao đây là cho hắn cơ hội theo đuổi tao đấy thôi!"
Tôn Hồi nói phét mà không biết ngượng, ngay cả Tạ Kiều Kiều cũng nghe thấy, xoay ống kính một phát, chộp ngay được một con khổng tước nhỏ kiêu căng.
Khổng tước nhỏ hết sức phấn khởi tới quán net với bạn cùng phòng, dính lấy Phù Hiểu Vi nửa bước không rời, mãi tận lúc Trời tối mà Giang Binh vẫn chưa xuất hiện. Trái lại, là Hà Châu tới và dẫn Phù Hiểu Vi đến cửa nói chuyện.
Tôn Hồi khẽ khàng đứng sau cửa ngắm cảnh đêm, chỉ nghe Hà Châu nói: "Không có người này...Tên giả..." Âm thanh ồn ào nên không nghe rõ lắm.
Giang Binh xuống xe bus từ đầu bên kia đang đi về phía này. Xa xa hắn trông thấy Tôn Hồi lấm lét đứng ở cửa. Hắn mỉm cười rồi nói vào điện thoại: "Tuần tới thì tôi chuyển đi, trọ ở đấy không tra được gì hết!"
Đang nói bỗng nghe được Phù Hiểu Vi cất cao giọng: "Không thể nào. Tên Chu Dật Tùng này không thể là giả!"
Giang Binh sững người.
Tôn Hồi ôm cây đợi thỏ, thấy Giang Binh liền nở hoa trong lòng, chạy lon ton tới trước mặt hắn, nghển cổ cất lời: "Làm gì thế, Phù Hiểu Vi đang nói chuyện với Hà Châu. Lát nữa thì viết giấy nợ!"
Giang Binh cười, dẫn cô vào trong quán net. Tối nay hắn hiếm khi thuê một máy, vị trí vừa vặn bên cạnh Tôn Hồi. Cô cũng ngoan ngoãn không đi chiếm lấy máy đánh bóng rổ nữa, trái lại Hà Châu rảnh rỗi sẽ đưa mắt vài lần nhìn về phía máy đối diện.
Phương thức giao tiếp của con người thời buổi hiện đại đa dạng, hai kẻ xa lạ muốn thân thiết trong một thời gian ngắn thì QQ chính là môi giới tốt nhất.
Tôn Hồi thêm Giang Binh vào QQ, thường thường chọc phá anh một tẹo. Giang Binh cũng phối hợp, trả lời với tốc độ không nhanh không chậm. Cứ thế trải qua những đêm ý nghĩa. Tôn Hồi khắc ghi trong lòng. Thời gian dần dần trôi, rất nhanh đã đến ngày Giang Binh sắp chuyển nhà.
Tuần này, Tôn Hồi trôi qua rất thoải mái. Chị gái không gọi điện hỏi này hỏi nọ, học bổng và tiền mừng hôm sinh nhật làm cho ví của cô đầy tràn. Thi thoảng còn có thể gửi mấy tin nhắn luôn khiến Giang Binh phải lịch sự mà trả lời.
Nội dung tin nhắn bình thường lắm, chẳng hạn "Ngày mấy thì anh có lương", "Hôm nay anh có đến quán nét không?", "Anh đang làm gì đấy?". Phù Hiểu Vi phê bình cô biểu hiện lộ liễu quá, con gái con đứa nên biết rụt rè.
Tôn Hồi không đồng ý: "Đây là xã hội gì rồi. Mày phân biệt đối xử với phái nữ nhé!" Dứt lời, cô lại ôm lấy đôi má đỏ bừng, hạ quyết tâm lần sau không chủ động nữa.
Ngược lại, đứng bên cạnh Tôn Hồi, Tạ Kiều Kiều cùng cô thảo luận kế hoạch truy đuổi ngược. Bởi không có Giang Binh, cô bạn không thể nhìn trúng bề mặt nguyệt cầu của phòng nam sinh đối diện đấy.
"Chính là cái tên vóc dáng rất được nhưng trên mặt lổn nhổn á?" Thái Nhân Duy không thể tin nổi.
Tạ Kiều Kiều thẹn thùng đáp: "Chính hắn! Hôm ấy tao đứng chụp ảnh ở ban công, hắn cũng cứ đứng ở đó. Tao cảm thấy có hy vọng!"
Tôn Hồi cổ vũ cho cô bạn, nhưng cô quả thực không thể tán thành chuyện thẩm mỹ của Tạ Kiều Kiều. Cuối cùng bị Tạ Kiều Kiều châm chọc khiêu khích trả đũa lại một hồi. Tôn Hồi cay đắng cười ha ha chịu đựng đến cuối tuần.
Trở về nhà nghỉ, đầu tiên cô túm Vu Lệ đến nhà vệ sinh, thẳng thắn nói: "Chúng ta cạnh tranh công bằng!"
Sắc mặt Vu Lệ trắng bệch: "Em thích Hà Châu à?"
Thế là Tôn Hồi lại một lần nữa thực sự không thể đồng ý chuyện thẩm mỹ của người khác, cô ném cái giẻ lau bồn cầu đi, cùng Vu Lệ ngồi xổm trong một góc: "Chị không sợ bị anh ta đông chết à? Hỏi mười câu cũng chả đáp lại nổi năm câu."
Không biết được câu trả lời của Vu Lệ, cơ mà Tôn Hồi có tin tức mới nhất: "Chị chưa nói với em, Giang Binh không chuyển nhà nữa."
Tôn Hồi nhảy dựng lên, chạy ngay ra ngoài gửi tin nhắn.
Lúc này, Giang Binh đang lái xe, di động kêu "tít tít" hai tiếng. Anh ta liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu chỉ thấy Đàm Đông Niên giơ di động lên, chậm rãi đọc: "Anh không chuyển nhà nữa à? Tôn Hồi..." Anh ta cười "xùy" một tiếng, nâng mắt nhìn về phía Giang Binh: "Tôn Hồi? Người kia của tôi?"
Danh sách chương