Đầu giây bên kia Lục Cảnh Lễ đột nhiên im lặng mấy giây, khiến cho Ninh Tịch thấy bất ổn, giục giã: "Nhị thiếu, rốt cuộc có hay không vậy?"

Nếu như là mộng du thật thì vấn đề chả có gì to tát nhưng nhỡ đâu Lục Đình Kiêu lại có tật xấu khác thì cô phải nhanh chóng đưa anh ta đi bệnh viện!

Hơn nửa đêm, hóa thân thành "người sói" xong rồi lại đột nhiên lăn ra ngủ mê man, mẹ nó, có biết như vậy đáng sợ lắm không hả? "Nga, tổi chỉ có chút thắc mắc sao cô lại biết vấn đề này, anh ấy quả thực bị mộng du, mà sao cô biết?" Lục Cảnh Lễ trả lời, giọng nói nghe không hề có gì khác thường.

Ninh Tịch nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, giống như chẳng có chuyện gì cười ha hả: "Cũng không có gì, chỉ là nửa đêm tôi khát nước, đi xuống lấy nước thì thấy anh ấy cứ đứng ngây trong phòng khách nên bị giật mình thôi!"

"Phải thế không?" Giọng của Lục Cảnh Lễ như đang nghiền ngẫm, sau đó nghiêm túc mở miệng nói, "Không có gì đâu, chỉ là chút tật xấu thôi, cô đừng đụng vào anh ấy, anh ấy làm gì cô cứ để anh ấy làm tiếp, ngàn vạn lần đừng đánh thức anh ấy, qua một lúc thì anh ấy cũng tự về thôi!"

"Hả? Để làm tiếp... không thể đánh thức? Kia... vậy cũng được, tôi biết rồi!" Lo Lục Cảnh Lễ sẽ nghe ra cái gì khác thường, Ninh Tịch vội vàng cúp điện thoại, ảo não nhìn người đang nằm bên cạnh.

Không đánh thức vậy thì chẳng lẽ để anh ta nằm ở đây sao?

Nhỡ đâu anh ta lại mộng du tiếp thì làm thế nào bây giờ?

Thật là, phiền chết cô rồi!

Bởi vì biến cố bất thình lình này mà nỗi khủng hoảng khiến cô gần như hỏng mất đã không còn thấy bóng dáng.

Cô nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh, càng nhìn càng tức, cuối cùng tựa như để hả giận cô đưa tay bóp mặt anh: "Khốn khiếp, tí nữa thì tôi bị anh dọa cho thăng thiên luôn rồi, anh còn thoải mái nhàn nhã nằm ngủ như này được hả?"

Xả xong Lục Đình Kiêu vẫn ngủ rất ngoan, nhìn không có chút uy hiếp nào, cô bóp mấy lần cho đã nghiền rồi mới thu tay lại.

Bây giờ chỉ có thể chờ chính anh ta thôi, cô nghe nói nếu như người đang mộng du mà bị đánh thức đột ngột sẽ rất sợ hãi, thậm chí còn có thể đột tử luôn.

Rõ ràng cô mới là người bị sợ hãi mà...

Ninh Tịch vốn chuẩn bị chờ Lục Đình Kiêu đi rồi mới ngủ lại, nhưng không ngờ nghe tiếng tim đập rất quy luật bên tai lại bất tri bất giác ngủ mất...

Rất lâu sau, người đàn ông bên cạnh mới chậm rãi mở ra đôi mắt màu mực ra, trên mặt lộ vẻ nhẹ nhõm.

Sau đó anh ngây người nhìn cô gái đang nằm bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chân mày đang nhíu chặt của cô, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp...

Sáng sớm hôm sau, Ninh Tịch bị một cú điện thoại đánh thức.

Phản ứng đầu tiên của cô không phải là nghe điện thoại mà là nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Quả nhiên Lục Đình Kiêu không có ở đây.

Vì vậy cô mới mơ mơ màng màng nhấn nút nghe của di động, lập tức vang lên tiếng gào thét giận dữ của Thường Lị: "Ninh Tịch, cô làm chuyện tốt quá ha! Tôi đã sớm cảnh cáo cô chú ý ngôn hành cử chỉ của bản thân, đừng làm công ty mất thể diện, cô giỏi lắm! Bây giờ danh dự của công ty đều bị cô làm cho mất hết!"

Ninh Tịch lập tức tỉnh ngủ: "Xảy ra chuyện gì?"

Thường Lị tức giận nói: "Vào weibo mà xem!"

Ninh Tịch bò xuống giường, nhanh chóng lấy máy tính đăng nhập vào weibo.

Sau đó cô phát hiện, weibo của mình đang bị người ta oanh tạc!

Dưới tình huống như này, phần lớn các nghệ sĩ đều sẽ được công ty đứng ra xử lí giúp, nhưng hiển nhiên là Ninh Tịch không có loại đãi ngộ đó, cô không mua fan cũng không hoạt động nhiều, trên weibo cũng chỉ có hơn 30.000 người hâm mộ, ngay cả một hot girl mạng cũng không bằng, bình thường cô chỉ chia sẻ một số mẩu chuyện nhỏ trong cuộc sống, mỗi lần đăng cũng không quá 100 lượt thích.

Nhưng bây giờ, chỉ qua một đêm mà đột ngột tăng lên hơn mười nghìn lượt tag cùng bình luận.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất xem những tin tức này, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện