Vưu Minh Hứa nhìn anh chằm chằm: “Chỉ được uống một cốc thôi.”

Ân Phùng lập tức lộ ra nét ngây thơ hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài mê hoặc lòng người, hai tay anh ôm chặt cốc bia vẻ vô cùng tiếc nuối: “Ờ.”

Phán Giai: “Chẹp chẹp, tổng tài bá đạo và kiều thê nha.”

Hứa Mộng Sơn: “Đây chính là người đàn ông phía sau Lão đại.”

Vưu Minh Hứa lười để tâm đến đôi “ngẩng đầu là cãi nhau” này, cúi đầu nhìn đám bạn bè bằng hữu cùng là một giuộc gian xảo như nhau rồi lại hỏi Ân Phùng: “Anh thấy sao? Ngày mai có cần để Phán Giai đi không?”

Ân Phùng đáp: “Nếu là tôi thì sẽ đi. Lúc trước, Trần Chiêu Từ kiên quyết đòi video khỏa thân, có khuynh hướng trở mặt không nhận người. Như vậy mới phù hợp với lợi ích của công ty và lí lẽ thông thường. Nhưng hiện tại đột nhiên đổi ý để Phán Giai đến công ty, còn bày tỏ có thể bàn bạc thương lượng. Chắc chắn phía bên đó đã xảy ra điều gì, đồng thời, tôi cho rằng sự thay đổi ấy không xuất phát từ Trần Chiêu Từ mà là cấp trên của anh ta. Có lẽ hồ ly đã bắt đầu lộ đuôi rồi, đương nhiên phải tóm gọn.”

Ba người còn lại đều lặng thinh.

Vưu Minh Hứa uống một hơi cạn sạch cốc bia, nói với Phán Giai: “Đi. Nhưng tuyệt đối không được sơ suất, có bất cứ nguy hiểm nào phải lập tức rút lui. Bọn chị cũng sẽ bảo vệ em mọi lúc mọi nơi.”

———

Thời gian hẹn của Trần Chiêu Từ và Phán Giai là buổi chiều ngày hôm sau.

Công ty nhìn có vẻ kín tiếng nhưng có liên hệ mật thiết với hàng nghìn hàng vạn sinh viên nằm ngay trong khu phố cổ cạnh đại học Hoài Thành.

Ánh hoàng hôn phủ khắp con phố nhỏ hẹp, xung quanh hầu hết đều là nhà kho và hoặc mặt tiền của các cửa hàng, vị trí khuất nẻo nên đêm tối sẽ vắng tanh không một bóng người.

Phán Giai theo Trần Chiêu Từ xuống xe, nhìn ngôi nhà ba tầng cũ kĩ trước mặt, nói: “Công ty ở đây à?”

Trần Chiêu Từ: “Em nghĩ gì thế, tổng bộ công ty ở Thâm Quyến, chiếm ba tầng trong tòa nhà cao chọc trời nằm giữa trung tâm thành phố. Đây là chi nhánh của công ty tại Hoài Thành, tổng cộng có khoảng hơn 100 chi nhánh trên cả nước. Ông chủ đã đi xem tòa nhà làm việc Hoài Thành, cảm thấy không tốt nên đã thuê lại chỗ này, vừa rộng rãi, yên tĩnh lại gần trường học. Tuy vậy cũng chẳng rẻ hơn trung tâm thành phố là bao.”

Phán Giai nghĩ thầm, cô đây tin anh thì có mà trời sập, song trên mặt vẫn là biểu cảm như cũ.

Tầng một có một quầy tiếp tân. Lúc này đã tan làm, trong quầy không còn ai. Trần Chiêu Từ dẫn Phán Giai đi thẳng vào trong. Cô quan sát xung quanh, bảy tám chiếc bàn làm việc đều không có người, không nhìn ra manh mối nào.

Đến tầng hai, có mấy gian phòng làm việc vẫn sáng đèn, Trần Chiêu Từ chào hỏi mấy người trong đó. Bọn họ đều nhẹ nhàng lướt qua, làm như không nhìn thấy Phán Giai. Trần Chiêu Từ giải thích: “Nói thật, mọi người đều đã nhìn quen những sinh viên như em rồi.” Phán Giai nói: “Ồ, vậy hôm nay em cần phải làm gì?”

Hoàng hôn mù mịt, hành lang không bật đèn, chỉ có ánh đèn hắt ra từ những căn phòng bên cạnh. Trần Chiêu Từ ngoảnh đầu nhìn cô, cười nói: “Yên tâm, là chuyện tốt. Lát nữa em không cần nói gì cả, chỉ cần nghe họ nói thôi.”

“Họ?”

Trần Chiêu Từ gật đầu: “Ông chủ công ty và mấy vị thượng cấp. Bọn họ rất trân trọng những sinh viên có lý tưởng và chính trực như em. Điều khó khăn của em, họ đều biết cả. Có biết nắm cơ hội hay không thì phải xem bản thân em rồi.”

Phán Giai mông lung gật đầu.

Một lát sau, cô lại hỏi: “Nghiệp vụ công ty anh lớn thế, khách hàng cũng nhiều, sao bọn lại… biết em?” Lời nói của cô mang theo nét phấn khởi e thẹn.

Trần Chiêu Từ nhìn thẳng phía trước, cười nói: “Đương nhiên là do anh nhắc tới em với họ, chẳng phải em đã đi đến đường cùng sao? Hơn nữa lần trước em chặn anh ở nơi làm việc, vừa đúng lúc ông chủ lái xe qua, ông ấy nhìn thấy em.”

Phán Giai: “Ồ… Vậy thì em đúng là may mắn quá.”

Đến trước một căn phòng làm việc, Trần Chiêu Từ gõ cửa, người mở cửa là một cô gái trẻ, anh ta nói: “Dẫn vào kiểm tra an toàn một chút.”

Cô gái gật đầu, Phán Giai túm chặt tay áo Trần Chiêu Từ, khó hiểu: “Vì sao…”

Trần Chiêu Từ cười khẽ, hạ giọng giải thích: “Quy định của công ty, ai đi vào cũng phải kiểm tra vì sợ có phóng viên. Một vài tay phóng viên chuyên muốn viết những bài lá cải, bẻ cong sự thật, động chút là tìm đến uy hiếp tống tiền. Chỉ kiểm tra đơn giản thôi, không sao đâu. Ngoài ra, phải tắt và để lại điện thoại. Xong việc sẽ trả cho em.”

Phán Giai chỉ đành đi theo cô gái vào phòng. Cô gái kiểm tra khắp người cô, thấy không có gì mới đổ mọi thứ trong túi xách ra, lấy điện thoại đi trước.

Phán Giai cụp mắt, nhìn chằm chằm vào tay cô ta. Trần Chiêu từ chờ bên ngoài.

Từ giây phút Phán Giai cùng lên xe với Trần Chiêu Từ, phía Vưu Minh Hứa đều nghe rõ mồn một mọi cuộc đối thoại giữa hai người.

Bọn họ phục trong một nhà kho đối diện với công ty Phân Kim Bảo, rèm cửa sổ được kéo xuống chỉ để hở một khe hẹp đủ nhìn cửa chính. Trước mắt, mọi người cũng mới chỉ biết có duy nhất lối ra vào này.

Trong túi xách của Phán Giai không có máy quay, sợ nhất chính là gặp phải tình huống như hiện tại. Máy nghe lén và máy theo dõi vị trí thì có.

Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn nhìn màn hình hiển thị bản đồ vùng lân cận, điểm sáng đại diện cho Phán Giai vẫn luôn dừng tại tòa nhà trước mặt.

Ân Phùng ngồi sau bọn họ. Phía máy nghe lén truyền đến tiếng cọ sát và tiếng lạch cạch. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn nín thở lắng nghe.

“Đây là cái gì?”

Một giọng nữ xa lạ bỗng vang lên rõ nét, vang vọng.

———

Phán Giai nhìn mọi thứ trong túi xách lăn lông lốc trên mặt bàn, lại nhìn cô gái cầm chiếc bút bi lên, một chiếc bút kẻ mày lăn trên bàn, rơi xuống cạnh chân cô ta.

Phán Giai bày ra dáng vẻ vô tội: “Bút bi mà.”

Cô gái nhìn có vẻ lớn hơn cô sinh viên Phán Linh Linh vài tuổi nhưng chẳng mang chút nét trẻ con. Cô ta nhìn Phán Giai, mặt vô cảm vặn mở nắp bút tỉ mỉ kiểm tra, không phát hiện điều gì bất thường mới đặt cây bút xuống.

Tiếp sau lại tỉ mỉ tra xét hộp phấn, ví tiền, son môi, sạc điện thoại của Phán Giai. Cuối cùng mới thu lại toàn bộ vào túi, nói: “Được rồi, cô đi đi.”

Phán Giai xách túi ra ngoài, không hề liếc nhìn chiếc bút kẻ lông mày rơi trên nền đất. Trần Chiêu Từ và cô gái đó trao đổi ánh mắt, anh ta nở nụ cười dịu dàng, nói: “Trước khi gặp lãnh đạo, có người muốn gặp em trước.”

———

Qua máy nghe lén Vưu Minh Hứa và mọi người nghe được tiếng vọng ngày càng xa, sau đó là tiếng đóng cửa, rồi là một khoảng tĩnh lặng.

Hứa Mộng Sơn nói: “Cô nhóc ngốc nghếch này chắc làm rơi máy rồi. Vưu tỷ, tính sao đây?”

Vưu Minh Hứa nhìn điểm sáng vẫn đang di chuyển chầm chậm trên màn hình: “Phán Giai là người biết chừng mực, cô ấy còn một thiết bị theo dõi trên người, tín hiệu hiển thị vẫn đang di chuyển, có lẽ không bị phát hiện. Nếu gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, cô ấy sẽ gọi chúng ta. Cứ đợi xem sao.”

Hết chương 90
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện