Hàn Phong ôm một bụng tức, vừa định giải thích thì Vưu Minh Hứa điềm đạm cất lời: “Vay vốn sinh viên là một vài thương nhân dụ dỗ sinh viên vay tiền một cách bất hợp pháp, thực chất là cho vay nặng lãi. Sau đó sẽ dùng mọi thủ đoạn phạm pháp để đòi nợ, ví dụ như uy hiếp, quấy nhiễu thậm chí là giam cầm. Hai năm trước, Nhà nước đã đưa ra một số chính sách cấm vay vốn sinh viên, nhưng vẫn còn một vài con cá lọt lưới tiếp tục làm công việc này. Những thông tin khác anh có thể tự tìm kiếm trên mạng.”
Ân Phùng lập tức gật đầu: “Hiểu rồi.”
Hàn Phong bỗng lại thấy hình như ban nãy người ta không phải đang châm chọc mà là không hiểu thật. Hơn nữa, cố vấn này… sao lại như em trai Vưu Minh Hứa, chẳng có chút cảm giác cao sang nào vậy nhỉ? Tuy vậy Hàn Phong vẫn giải thích: “Sau vụ án Triệu Phi Nhi năm ngoái, chúng tôi đã đặt vay vốn sinh viên làm trọng điểm điều tra: Vì ba tháng trước khi mất, Triệu Phi Nhi đã lần lượt vay hơn 100.000 tệ từ ba công ty cho vay vốn. Song về sau chúng tôi vẫn loại trừ khả năng liên quan tới nhân viên và công ty. Thứ nhất, có hai công ty trong số đó là vay vốn trực tuyến, Triệu Phi Nhi chưa từng gặp nhân viên của công ty, số tiền vay cùng không lớn. Các nhân viên có liên quan đều có chứng cứ ngoại phạm nên được loại khỏi diện tình nghi. Công ty còn lại tên “Phân Kim Bảo”, cũng là công ty mà Triệu Phi Nhi vay vốn nhiều nhất, khoảng gần 90.000 tệ. Hai ngày trước khi mất, cô ấy còn vay thêm 20.000 tệ. Song công ty này cũng được loại khỏi diện tình nghi bởi từ khi Triệu Phi Nhi mất tích cho đến khi tử vong, công ty này mở cuộc họp thường niên tại Thái Lan. Hơn nữa xét từ phía động cơ cũng không phù hợp, Triệu Phi Nhi chết thì khoản nợ này cũng không được trả, thiệt nhất vẫn là công ty bọn họ.”
Mọi người đều gật đầu tán thành. Vưu Minh Hứa cũng thấy hợp lí vì thứ trước nay hầu hết các công ty vay vốn sinh viên mong muốn không phải tính mạng con người mà chỉ là tiền tài mà thôi.
Sau đó, Hàn Phong thấy vị cố vấn của tỉnh chớp chớp đôi mắt long lanh, nói: “Ồ, vậy Lưu Y Sa có vay tiền từ những công ty này không? Cô ấy đang có dự định mở cửa hàng trực tuyến nên cần một khoản vốn. Chắc cô ấy không còn nguồn cung vốn nào nữa đúng chứ?”
Toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ.
Lão Đàm hỏi mọi người: “Vẫn chưa tìm được điện thoại của Lưu Y Sa?”
“Chưa ạ.”
Lão Đàm: “Phục hồi nội dung tin nhắn đi động và giao dịch với ngân hàng thì sao?”
Phán Giai phụ trách mảng kĩ thuật đáp: “Một lát nữa sẽ thu được toàn bộ tư liệu ạ.”
Lão Đàm gật đâu: “Nhận được lập tức xác minh cho tôi.”
———
Tổ chuyên án của tỉnh nghỉ ngơi tại nhà khách cạnh đồn Công an Hoài Thành. Đêm tối, Vưu Minh Hứa về đến nhà khách mới biết cô vốn ở phòng đôi với Phán Giai, nhưng Trần Phong đã đặt trước phòng đơn cho cô, Ân Phùng ở tại phòng sát vách. Phán Giai che miệng cười sung sướng vì được một mình chiếm nguyên một gian phòng đôi rộng rãi. Vưu Minh Hứa không quá để tâm, đi thẳng về phòng mới.
Gian phòng này có lẽ là gian lớn nhất trong toàn bộ khu nhà khách, có cả bàn trà cổ và sofa. Sau khi ngồi xuống, Vưu Minh Hứa cũng cảm thấy cả người đều ngập tràn khí chất lão cán bộ. Cô ở tầng một, bên ngoài cửa sổ là trời đêm đen đặc cùng con phố tĩnh lặng, thưa thớt người qua lại.
Đúng lúc này, Đinh Hùng Vĩ gọi điện tới: “Tiểu Vưu, nói cho cháu biết một tin tốt. Tư liệu các cháu gửi về vừa hay chính là vụ án chú đã đưa cho giáo sư Phạm Thục Hoa xem qua. Bà ấy là bạn học của chú trong trường cảnh sát. Còn là chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng cả nước, cố vấn của Bộ Công an, rất hứng thú với vụ án này, nói lát nữa sẽ gửi cho chúng ta chân dung tâm lý tội phạm. Chú dặn bà ấy trực tiếp liên hệ với cháu rồi.”
Vưu Minh Hứa rất vui mừng, đồng thời cũng nghĩ thầm: Chỗ cháu cũng có một chuyên gia tâm lý tội phạm. Có điều, với lý lịch và kinh nghiệm của Phạm Thục Hoa, một tên nhóc làm sao so được với bà. Cô cười nói: “Được nha Lão Đinh, hóa ra chú còn có dây với chuyên gia trong Bộ Công an nữa cơ đấy.”
Đinh Hùng Vĩ thường ngày nghiêm túc nội liễm nở nụ cười nhẹ hiếm hoi: “Bạn học cũ, tất nhiên sẽ nể mặt chú rồi.”
Vưu Minh Hứa bỗng nhớ ra Đinh Hùng Vĩ mất vợ đã hơn chục năm nay, bình thường đều đặt hết tâm tư vào công việc, được mệnh danh là “Diệt Tuyệt Sư Công”, cô như chợt bừng tỉnh đại ngộ: “Giáo sư Phạm độc thân?”
Đinh Hùng Vĩ khựng lại một lát mới điềm tĩnh nói: “Đồ quỷ sứ. Bà ấy đang công tác bên Mỹ, cháu chờ điện thoại đi.”
Kết thúc cuộc gọi mà Vưu Minh Hứa vẫn đang cười, nghĩ bụng, rõ ràng sắp tới mùa đông, nhưng đến Đinh Hùng Vĩ cũng phạm vào vận đào hoa rồi.
Nghĩ vậy, não bộ cô tự động nhảy ra hình ảnh ngày hôm nay của Ân Phùng. Anh mặc quần Tây áo jacket, cao lớn và anh tuấn. Lúc không ngốc thì khí thế bức người, khí chất vô cùng xuất chúng.
Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt, lòng niệm “Thực sắc tính dã”*, nhất định phải nhìn rõ bản chất não tàn thông qua vẻ ngoài hoàn mỹ kia của anh mới được.
* “Thực sắc tính dã”: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Chính vào lúc này. Cô ngẩng phắt đầu, bên ngoài cửa sổ, dưới tán cây cổ thụ có một cặp mắt ánh lên rồi vụt mất. Cặp mắt ấy lạnh lẽo và xa lạ khiến cô lập tức hình dung tới con rắn đang thè lưỡi. Sau đó là một bóng đen vụt qua. Vưu Minh Hứa bật dậy từ sofa, chạy ra cửa sổ, giẫm chân lên bệ cửa, phi thẳng ra ngoài.
Con đường dài yên tĩnh, đèn đường lặng lẽ, những người đi đường vội vã đều kinh ngạc nhìn cô gái đột ngột phi ra ngoài cửa sổ. Vưu Minh Hứa nhíu mày đuổi về phía bóng đen biến mất. Nhưng đuổi hơn trăm mét cũng chẳng thấy một bóng người, hoặc giả kẻ đó đã ngụy trang thành người đi đường, lướt qua cô mất rồi.
Cô sầm mặt quay về. Vưu Minh Hứa đã làm trong ngành cảnh sát nhiều năm song cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này, vậy nên có người đang theo dõi cô? Hay chỉ là một sự ngẫu nhiên mà thôi? Hay là một kẻ ôm hận báo thù vì những vụ án cô đã phá hồi trước?
Trái tim cô bỗng lạnh ngắt vì nghĩ tới hai khả năng khác.
Việc bị theo dõi có liên quan đến vụ án sát thủ liên hoàn đang trong quá trình điều tra này?
Nói cách khác là có liên quan đến Ân Phùng?
Ân Phùng lập tức gật đầu: “Hiểu rồi.”
Hàn Phong bỗng lại thấy hình như ban nãy người ta không phải đang châm chọc mà là không hiểu thật. Hơn nữa, cố vấn này… sao lại như em trai Vưu Minh Hứa, chẳng có chút cảm giác cao sang nào vậy nhỉ? Tuy vậy Hàn Phong vẫn giải thích: “Sau vụ án Triệu Phi Nhi năm ngoái, chúng tôi đã đặt vay vốn sinh viên làm trọng điểm điều tra: Vì ba tháng trước khi mất, Triệu Phi Nhi đã lần lượt vay hơn 100.000 tệ từ ba công ty cho vay vốn. Song về sau chúng tôi vẫn loại trừ khả năng liên quan tới nhân viên và công ty. Thứ nhất, có hai công ty trong số đó là vay vốn trực tuyến, Triệu Phi Nhi chưa từng gặp nhân viên của công ty, số tiền vay cùng không lớn. Các nhân viên có liên quan đều có chứng cứ ngoại phạm nên được loại khỏi diện tình nghi. Công ty còn lại tên “Phân Kim Bảo”, cũng là công ty mà Triệu Phi Nhi vay vốn nhiều nhất, khoảng gần 90.000 tệ. Hai ngày trước khi mất, cô ấy còn vay thêm 20.000 tệ. Song công ty này cũng được loại khỏi diện tình nghi bởi từ khi Triệu Phi Nhi mất tích cho đến khi tử vong, công ty này mở cuộc họp thường niên tại Thái Lan. Hơn nữa xét từ phía động cơ cũng không phù hợp, Triệu Phi Nhi chết thì khoản nợ này cũng không được trả, thiệt nhất vẫn là công ty bọn họ.”
Mọi người đều gật đầu tán thành. Vưu Minh Hứa cũng thấy hợp lí vì thứ trước nay hầu hết các công ty vay vốn sinh viên mong muốn không phải tính mạng con người mà chỉ là tiền tài mà thôi.
Sau đó, Hàn Phong thấy vị cố vấn của tỉnh chớp chớp đôi mắt long lanh, nói: “Ồ, vậy Lưu Y Sa có vay tiền từ những công ty này không? Cô ấy đang có dự định mở cửa hàng trực tuyến nên cần một khoản vốn. Chắc cô ấy không còn nguồn cung vốn nào nữa đúng chứ?”
Toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ.
Lão Đàm hỏi mọi người: “Vẫn chưa tìm được điện thoại của Lưu Y Sa?”
“Chưa ạ.”
Lão Đàm: “Phục hồi nội dung tin nhắn đi động và giao dịch với ngân hàng thì sao?”
Phán Giai phụ trách mảng kĩ thuật đáp: “Một lát nữa sẽ thu được toàn bộ tư liệu ạ.”
Lão Đàm gật đâu: “Nhận được lập tức xác minh cho tôi.”
———
Tổ chuyên án của tỉnh nghỉ ngơi tại nhà khách cạnh đồn Công an Hoài Thành. Đêm tối, Vưu Minh Hứa về đến nhà khách mới biết cô vốn ở phòng đôi với Phán Giai, nhưng Trần Phong đã đặt trước phòng đơn cho cô, Ân Phùng ở tại phòng sát vách. Phán Giai che miệng cười sung sướng vì được một mình chiếm nguyên một gian phòng đôi rộng rãi. Vưu Minh Hứa không quá để tâm, đi thẳng về phòng mới.
Gian phòng này có lẽ là gian lớn nhất trong toàn bộ khu nhà khách, có cả bàn trà cổ và sofa. Sau khi ngồi xuống, Vưu Minh Hứa cũng cảm thấy cả người đều ngập tràn khí chất lão cán bộ. Cô ở tầng một, bên ngoài cửa sổ là trời đêm đen đặc cùng con phố tĩnh lặng, thưa thớt người qua lại.
Đúng lúc này, Đinh Hùng Vĩ gọi điện tới: “Tiểu Vưu, nói cho cháu biết một tin tốt. Tư liệu các cháu gửi về vừa hay chính là vụ án chú đã đưa cho giáo sư Phạm Thục Hoa xem qua. Bà ấy là bạn học của chú trong trường cảnh sát. Còn là chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng cả nước, cố vấn của Bộ Công an, rất hứng thú với vụ án này, nói lát nữa sẽ gửi cho chúng ta chân dung tâm lý tội phạm. Chú dặn bà ấy trực tiếp liên hệ với cháu rồi.”
Vưu Minh Hứa rất vui mừng, đồng thời cũng nghĩ thầm: Chỗ cháu cũng có một chuyên gia tâm lý tội phạm. Có điều, với lý lịch và kinh nghiệm của Phạm Thục Hoa, một tên nhóc làm sao so được với bà. Cô cười nói: “Được nha Lão Đinh, hóa ra chú còn có dây với chuyên gia trong Bộ Công an nữa cơ đấy.”
Đinh Hùng Vĩ thường ngày nghiêm túc nội liễm nở nụ cười nhẹ hiếm hoi: “Bạn học cũ, tất nhiên sẽ nể mặt chú rồi.”
Vưu Minh Hứa bỗng nhớ ra Đinh Hùng Vĩ mất vợ đã hơn chục năm nay, bình thường đều đặt hết tâm tư vào công việc, được mệnh danh là “Diệt Tuyệt Sư Công”, cô như chợt bừng tỉnh đại ngộ: “Giáo sư Phạm độc thân?”
Đinh Hùng Vĩ khựng lại một lát mới điềm tĩnh nói: “Đồ quỷ sứ. Bà ấy đang công tác bên Mỹ, cháu chờ điện thoại đi.”
Kết thúc cuộc gọi mà Vưu Minh Hứa vẫn đang cười, nghĩ bụng, rõ ràng sắp tới mùa đông, nhưng đến Đinh Hùng Vĩ cũng phạm vào vận đào hoa rồi.
Nghĩ vậy, não bộ cô tự động nhảy ra hình ảnh ngày hôm nay của Ân Phùng. Anh mặc quần Tây áo jacket, cao lớn và anh tuấn. Lúc không ngốc thì khí thế bức người, khí chất vô cùng xuất chúng.
Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt, lòng niệm “Thực sắc tính dã”*, nhất định phải nhìn rõ bản chất não tàn thông qua vẻ ngoài hoàn mỹ kia của anh mới được.
* “Thực sắc tính dã”: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Chính vào lúc này. Cô ngẩng phắt đầu, bên ngoài cửa sổ, dưới tán cây cổ thụ có một cặp mắt ánh lên rồi vụt mất. Cặp mắt ấy lạnh lẽo và xa lạ khiến cô lập tức hình dung tới con rắn đang thè lưỡi. Sau đó là một bóng đen vụt qua. Vưu Minh Hứa bật dậy từ sofa, chạy ra cửa sổ, giẫm chân lên bệ cửa, phi thẳng ra ngoài.
Con đường dài yên tĩnh, đèn đường lặng lẽ, những người đi đường vội vã đều kinh ngạc nhìn cô gái đột ngột phi ra ngoài cửa sổ. Vưu Minh Hứa nhíu mày đuổi về phía bóng đen biến mất. Nhưng đuổi hơn trăm mét cũng chẳng thấy một bóng người, hoặc giả kẻ đó đã ngụy trang thành người đi đường, lướt qua cô mất rồi.
Cô sầm mặt quay về. Vưu Minh Hứa đã làm trong ngành cảnh sát nhiều năm song cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này, vậy nên có người đang theo dõi cô? Hay chỉ là một sự ngẫu nhiên mà thôi? Hay là một kẻ ôm hận báo thù vì những vụ án cô đã phá hồi trước?
Trái tim cô bỗng lạnh ngắt vì nghĩ tới hai khả năng khác.
Việc bị theo dõi có liên quan đến vụ án sát thủ liên hoàn đang trong quá trình điều tra này?
Nói cách khác là có liên quan đến Ân Phùng?
Danh sách chương