Tối hôm đó mưa như trút nước. Những tiếng mưa tí tách đập trên cửa kính phân tách căn phòng rộng lớn và bầu trời mưa ngoài kia thành hai thế giới.
Cô nhục nhã trần truồng như nhộng dưới ống kính máy quay. Những người đàn ông và phụ nữ đứng bên cạnh với vẻ ngoài rất bình tĩnh song con ngươi đều đổ dồn lên cơ thể cô.
Quay xong, có người ném quần áo cho cô, cũng có người nhẹ giọng an ủi. Đầu cô chỉ là một mảng mơ hồ, hoàn toàn không có cách nào phán đoán lời nói của bọn họ là thật hay giả. Có lẽ là thật, nếu không thì cô biết làm sao bây giờ.
Lát sau có người kéo cô cùng uống rượu với mọi người, thân thiết đến mức tựa như mọi chuyện đều không phải do bọn chúng ép cô làm vậy. Cô không biết mọi việc đã mất kiểm soát tự bao giờ, không nhớ mình đã uống thứ gì, hình như cô nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của ai đó. Ban đầu, cô như lạc trong một thế giới hoan lạc tột cùng, rất nhiều bàn tay thi nhau vuốt ve cơ thể cô. Tuy không còn là xử nữ song cô vẫn cảm nhận được đau đớn. Cô liên tục bị tạo mọi tư thế với những cách thức khác nhau, khiến cô điên cuồng, khiến cô đau……
Ý thức của cô như chìm trong con sông u tối kéo dài vô tận. Rõ ràng miệng cô không ngớt thốt lên những lời cầu xin “Đừng như vậy”, “Cầu xin các người tha cho tôi”… song chẳng một ai chịu nghe. Chiếc răng nanh được che giấu cuối cùng cũng lộ diện, bọn chúng biến thành một bầy dã thú ăn thịt người.
Sau nữa, có người xé tiền rải khắp người cô, màu đỏ vụn vỡ như màu máu. Tiền, tiền đó, chẳng phải cô rất cần tiền sao? Cô bỗng cười ngây dại, có tiền sẽ không phải sợ gì nữa, không cần chui rúc, có thể sống một cuộc đời cô hằng mong ước.
Lại sau nữa, ý thức cũng như tan dã, cô chỉ thấy bản thân nằm trên mặt đất băng giá. Hình như bọn chúng đã mệt lử, từng cơ thể nằm vắt vẻo trên sofa như rắn. Còn cô không biết rằng, cơ thể trẻ trung nõn nà của bản thân nằm trên đống tiền tựa như nhành hoa bách hợp nở rộ trong đầm lầy, làm nhói từng cặp mắt nơi đây.
Một khoảnh khắc nào đó, cô cảm nhận có người đi tới vuốt ve mặt mình, khẽ nói: “Bọn họ chơi đủ rồi, về nhà đi. Đừng đến đây nữa.”
Cô chỉ nằm im bất động, dần khép đôi mi thầm nghĩ: Tôi không về nhà được nữa. Tôi đã bị hàng ngàn hàng vạn chiếc dây thừng trói chặt tại đây. Đời này vậy là kết thúc.
———
Trời Hồ Nam chính thu mưa không ngớt. Từ Trường Sa về phía Tương Tây là núi non trùng trùng điệp điệp đắm mình trong màn mưa mênh mang suốt cả ngày, chốc chốc lại gặp những khúc sông lững lờ trôi. Bên sông là đường quốc lộ hoặc ruộng lúa, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp một vài chú bò đứng sừng sững giữa thửa ruộng. Quả đúng như cảnh Tương Tây thanh lệ dưới ngòi bút của nhà văn Thẩm Tòng Văn.
Sau khi xuống khỏi cao tốc, chiếc xe nhập làn đường quốc lộ, rẽ về đường tỉnh, đường huyện thì không còn dễ đi như vậy nữa. Lại thêm cơn mưa ban nãy, mặt đường càng lấm láp, chiếc xe khách lúc thì xóc nảy tròng trành, lúc lại dùng tốc độ cực chậm cực chậm né chiếc ô tô ngược chiều, mọi người trên xe ngủ gà ngủ gật.
Ý định tranh thủ đọc tư liệu của Vưu Minh Hứa cũng đành đi đứt bèn ngoảnh mặt ngắm nhìn cảnh sắc tốt tươi, ẩm ướt bên ngoài khung cửa.
Ân Phùng rót chút nước ra khỏi chiếc bình giữ nhiệt rồi uống cạn, anh rót tiếp một cốc khác đưa cho cô: “A Hứa uống nước ấm đi.”
Vưu Minh Hứa nhận lấy, uống cạn, anh cất chiếc bình giữ nhiệt vào balo, lại móc ra hai quả táo: “A Hứa, hôm nay cô chưa ăn hoa quả.”
Phán Giai ngồi hàng ghế trước phì cười, may mà Hứa Mộng Sơn vẫn còn đang ngửa cổ ngủ ngon lành, những đồng nghiệp khác cũng đang gà gật. Vưu Minh Hứa mặc kệ Phán Giai, khẽ nói: “Tôi không đói.”
Ân Phùng gật đầu cất táo, lại không biết lôi từ đâu ra viên thịt bò khô đưa cho cô. Vưu Minh Hứa bị chọc cười, nhận lấy một viên rồi nói: “Anh là Doraemon đấy à?”
Tên to con này mặc bộ quần áo thể thao, đi đôi giày trắng tinh, trước ngực treo tấm thẻ chuyên gia và ôm một balo to đùng, anh tưởng đang đi chơi thu chắc? Kể từ sau khi Ân Phùng hỗ trợ bọn họ phá vụ án trước, cộng thêm việc anh vốn đã là một chuyên gia, còn không rõ Trần Phong đã đi cửa sau từ bao giờ, cho nên hiện tại anh tạm được coi là người trong hệ thống, có thể danh chính ngôn thuận trợ giúp phá án.
Ân Phùng chỉ cười nói: “Cô mệt có thể dựa vào tôi để ngủ.” Nói dứt bèn đặt balo xuống, nhắm mắt, làm ra bộ dáng ngủ say như chết. Chỉ có điều bờ vai rõ ràng đang nghiêng hẳn về phía cô, chờ đợi người ta tựa lên đó.
Vưu Minh Hứa mỉm cười, nhắm mắt tựa đầu vào khung cửa kính. Bọn họ xuất phát ngay từ sáng sớm tinh mơ nên chẳng mấy cô đã dần tiến vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, chiếc xe xóc nảy song cô không mở mắt, chỉ khẽ nhíu mày, vừa chuẩn bị ngủ tiếp thì cảm nhận được thứ gì đó nóng nóng đang ép đến. Vừa mở mắt liền thấy mái đầu đen mượt đang áp trên đầu vai cô. Người nào đó lại bắt đầu dang chân dang tay, một cánh tay gác trên đùi cô ngủ tì tì, trọng lượng nửa cơ thể dồn cả lên cô.
Vậy mà còn to miệng bảo cho cô dựa, kết quả lại ngủ thành bộ dạng không xương này đây.
Tóc anh rất mềm, vầng trán ấm áp, Vưu Minh Hứa phát hiện cảm giác này cũng rất thoải mái dễ chịu. Một lúc sau cũng khép mi mắt lại.
Thực ra Ân Phùng biết cô đã tỉnh, nhưng mắt anh nhắm chặt lắm, cánh tay cố ý gác trên đùi cô đang toát mồ hôi hột đây này.
Cô không đẩy anh ra.
Thêm một lúc nữa, Ân Phùng mới từ từ hé mắt, cảm nhận cô tựa đầu trên đầu anh, nhịp hô hấp đều đặn, có lẽ cô đã ngủ rồi. Cảm giác dựa dẫm này quả thực quá tốt, Ân Phùng không kìm được cười sung sướng.
Thế nhưng khóe môi vừa nhếch được một đường thì bắt gặp Hứa Mộng Sơn tỉnh từ bao giờ đang quay đầu nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt đến là hứng thú, như đang nói rằng mọi cử động ban nãy của anh đều đã bị anh ấy nhìn sạch rồi vậy.
Phản ứng của Ân Phùng là… nhắm mắt, còn cố ý chép miệng hai tiếng như đang nằm mộng, quay đầu vùi mặt trong lòng Vưu Minh Hứa, ngủ tiếp.
Người trước nay chỉ yên tĩnh cười ngắm giang sơn như Hứa Mộng Sơn cũng bị hành động của Ân Phùng làm trợn mắt há mồm. Anh ấy nhìn Vưu Minh Hứa đang “ôm” anh chàng kia, say giấc nồng không một chút phòng bị. Hứa Mộng Sơn bỗng cảm thấy, Vưu nữ vương lần này đã nuôi một con sói đột nốt cừu non thật rồi.
Hàng loạt xe khách trở những cảnh sát hình sự tinh anh dừng bánh trên một con đường nằm trong vùng đất Tương Tây, thuộc địa phận Hoài Thành*.
* Tên gọi tắt của thành phố Hoài Hóa, Hồ Nam, Trung Quốc.
Bên đường là sườn đất, phía dưới là bãi sông mọc đầy cỏ dại, men theo con sông xanh ngắt nhìn về phía xa giống hệt như vùng thảo nguyên hoang dã.
Bọn họ xuống xe, rẽ từng lớp cỏ, xuyên qua bãi sông xuất hiện một vịnh nhỏ rộng khoảng hơn 30 mét, đối diện là một bãi cồn nhỏ.
Hoài Thành đã báo cáo lên tỉnh, thành lập một tổ chuyên án nhằm hộ trợ vụ án lần này. Đội trưởng họ Đàm, Vưu Minh Hứa là Tổ phó. Trùng hợp là, hai năm trước Ân Phùng đã từng thu thập tin tức về một vụ trọng án Lão Đàm đã phá gỡ. Có lẽ Ân Phùng hiện tại không đến mức quá não tàn nên Lão Đàm không phản đối việc Vưu Minh Hứa đưa anh cùng tới.
Cô nhục nhã trần truồng như nhộng dưới ống kính máy quay. Những người đàn ông và phụ nữ đứng bên cạnh với vẻ ngoài rất bình tĩnh song con ngươi đều đổ dồn lên cơ thể cô.
Quay xong, có người ném quần áo cho cô, cũng có người nhẹ giọng an ủi. Đầu cô chỉ là một mảng mơ hồ, hoàn toàn không có cách nào phán đoán lời nói của bọn họ là thật hay giả. Có lẽ là thật, nếu không thì cô biết làm sao bây giờ.
Lát sau có người kéo cô cùng uống rượu với mọi người, thân thiết đến mức tựa như mọi chuyện đều không phải do bọn chúng ép cô làm vậy. Cô không biết mọi việc đã mất kiểm soát tự bao giờ, không nhớ mình đã uống thứ gì, hình như cô nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của ai đó. Ban đầu, cô như lạc trong một thế giới hoan lạc tột cùng, rất nhiều bàn tay thi nhau vuốt ve cơ thể cô. Tuy không còn là xử nữ song cô vẫn cảm nhận được đau đớn. Cô liên tục bị tạo mọi tư thế với những cách thức khác nhau, khiến cô điên cuồng, khiến cô đau……
Ý thức của cô như chìm trong con sông u tối kéo dài vô tận. Rõ ràng miệng cô không ngớt thốt lên những lời cầu xin “Đừng như vậy”, “Cầu xin các người tha cho tôi”… song chẳng một ai chịu nghe. Chiếc răng nanh được che giấu cuối cùng cũng lộ diện, bọn chúng biến thành một bầy dã thú ăn thịt người.
Sau nữa, có người xé tiền rải khắp người cô, màu đỏ vụn vỡ như màu máu. Tiền, tiền đó, chẳng phải cô rất cần tiền sao? Cô bỗng cười ngây dại, có tiền sẽ không phải sợ gì nữa, không cần chui rúc, có thể sống một cuộc đời cô hằng mong ước.
Lại sau nữa, ý thức cũng như tan dã, cô chỉ thấy bản thân nằm trên mặt đất băng giá. Hình như bọn chúng đã mệt lử, từng cơ thể nằm vắt vẻo trên sofa như rắn. Còn cô không biết rằng, cơ thể trẻ trung nõn nà của bản thân nằm trên đống tiền tựa như nhành hoa bách hợp nở rộ trong đầm lầy, làm nhói từng cặp mắt nơi đây.
Một khoảnh khắc nào đó, cô cảm nhận có người đi tới vuốt ve mặt mình, khẽ nói: “Bọn họ chơi đủ rồi, về nhà đi. Đừng đến đây nữa.”
Cô chỉ nằm im bất động, dần khép đôi mi thầm nghĩ: Tôi không về nhà được nữa. Tôi đã bị hàng ngàn hàng vạn chiếc dây thừng trói chặt tại đây. Đời này vậy là kết thúc.
———
Trời Hồ Nam chính thu mưa không ngớt. Từ Trường Sa về phía Tương Tây là núi non trùng trùng điệp điệp đắm mình trong màn mưa mênh mang suốt cả ngày, chốc chốc lại gặp những khúc sông lững lờ trôi. Bên sông là đường quốc lộ hoặc ruộng lúa, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp một vài chú bò đứng sừng sững giữa thửa ruộng. Quả đúng như cảnh Tương Tây thanh lệ dưới ngòi bút của nhà văn Thẩm Tòng Văn.
Sau khi xuống khỏi cao tốc, chiếc xe nhập làn đường quốc lộ, rẽ về đường tỉnh, đường huyện thì không còn dễ đi như vậy nữa. Lại thêm cơn mưa ban nãy, mặt đường càng lấm láp, chiếc xe khách lúc thì xóc nảy tròng trành, lúc lại dùng tốc độ cực chậm cực chậm né chiếc ô tô ngược chiều, mọi người trên xe ngủ gà ngủ gật.
Ý định tranh thủ đọc tư liệu của Vưu Minh Hứa cũng đành đi đứt bèn ngoảnh mặt ngắm nhìn cảnh sắc tốt tươi, ẩm ướt bên ngoài khung cửa.
Ân Phùng rót chút nước ra khỏi chiếc bình giữ nhiệt rồi uống cạn, anh rót tiếp một cốc khác đưa cho cô: “A Hứa uống nước ấm đi.”
Vưu Minh Hứa nhận lấy, uống cạn, anh cất chiếc bình giữ nhiệt vào balo, lại móc ra hai quả táo: “A Hứa, hôm nay cô chưa ăn hoa quả.”
Phán Giai ngồi hàng ghế trước phì cười, may mà Hứa Mộng Sơn vẫn còn đang ngửa cổ ngủ ngon lành, những đồng nghiệp khác cũng đang gà gật. Vưu Minh Hứa mặc kệ Phán Giai, khẽ nói: “Tôi không đói.”
Ân Phùng gật đầu cất táo, lại không biết lôi từ đâu ra viên thịt bò khô đưa cho cô. Vưu Minh Hứa bị chọc cười, nhận lấy một viên rồi nói: “Anh là Doraemon đấy à?”
Tên to con này mặc bộ quần áo thể thao, đi đôi giày trắng tinh, trước ngực treo tấm thẻ chuyên gia và ôm một balo to đùng, anh tưởng đang đi chơi thu chắc? Kể từ sau khi Ân Phùng hỗ trợ bọn họ phá vụ án trước, cộng thêm việc anh vốn đã là một chuyên gia, còn không rõ Trần Phong đã đi cửa sau từ bao giờ, cho nên hiện tại anh tạm được coi là người trong hệ thống, có thể danh chính ngôn thuận trợ giúp phá án.
Ân Phùng chỉ cười nói: “Cô mệt có thể dựa vào tôi để ngủ.” Nói dứt bèn đặt balo xuống, nhắm mắt, làm ra bộ dáng ngủ say như chết. Chỉ có điều bờ vai rõ ràng đang nghiêng hẳn về phía cô, chờ đợi người ta tựa lên đó.
Vưu Minh Hứa mỉm cười, nhắm mắt tựa đầu vào khung cửa kính. Bọn họ xuất phát ngay từ sáng sớm tinh mơ nên chẳng mấy cô đã dần tiến vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, chiếc xe xóc nảy song cô không mở mắt, chỉ khẽ nhíu mày, vừa chuẩn bị ngủ tiếp thì cảm nhận được thứ gì đó nóng nóng đang ép đến. Vừa mở mắt liền thấy mái đầu đen mượt đang áp trên đầu vai cô. Người nào đó lại bắt đầu dang chân dang tay, một cánh tay gác trên đùi cô ngủ tì tì, trọng lượng nửa cơ thể dồn cả lên cô.
Vậy mà còn to miệng bảo cho cô dựa, kết quả lại ngủ thành bộ dạng không xương này đây.
Tóc anh rất mềm, vầng trán ấm áp, Vưu Minh Hứa phát hiện cảm giác này cũng rất thoải mái dễ chịu. Một lúc sau cũng khép mi mắt lại.
Thực ra Ân Phùng biết cô đã tỉnh, nhưng mắt anh nhắm chặt lắm, cánh tay cố ý gác trên đùi cô đang toát mồ hôi hột đây này.
Cô không đẩy anh ra.
Thêm một lúc nữa, Ân Phùng mới từ từ hé mắt, cảm nhận cô tựa đầu trên đầu anh, nhịp hô hấp đều đặn, có lẽ cô đã ngủ rồi. Cảm giác dựa dẫm này quả thực quá tốt, Ân Phùng không kìm được cười sung sướng.
Thế nhưng khóe môi vừa nhếch được một đường thì bắt gặp Hứa Mộng Sơn tỉnh từ bao giờ đang quay đầu nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt đến là hứng thú, như đang nói rằng mọi cử động ban nãy của anh đều đã bị anh ấy nhìn sạch rồi vậy.
Phản ứng của Ân Phùng là… nhắm mắt, còn cố ý chép miệng hai tiếng như đang nằm mộng, quay đầu vùi mặt trong lòng Vưu Minh Hứa, ngủ tiếp.
Người trước nay chỉ yên tĩnh cười ngắm giang sơn như Hứa Mộng Sơn cũng bị hành động của Ân Phùng làm trợn mắt há mồm. Anh ấy nhìn Vưu Minh Hứa đang “ôm” anh chàng kia, say giấc nồng không một chút phòng bị. Hứa Mộng Sơn bỗng cảm thấy, Vưu nữ vương lần này đã nuôi một con sói đột nốt cừu non thật rồi.
Hàng loạt xe khách trở những cảnh sát hình sự tinh anh dừng bánh trên một con đường nằm trong vùng đất Tương Tây, thuộc địa phận Hoài Thành*.
* Tên gọi tắt của thành phố Hoài Hóa, Hồ Nam, Trung Quốc.
Bên đường là sườn đất, phía dưới là bãi sông mọc đầy cỏ dại, men theo con sông xanh ngắt nhìn về phía xa giống hệt như vùng thảo nguyên hoang dã.
Bọn họ xuống xe, rẽ từng lớp cỏ, xuyên qua bãi sông xuất hiện một vịnh nhỏ rộng khoảng hơn 30 mét, đối diện là một bãi cồn nhỏ.
Hoài Thành đã báo cáo lên tỉnh, thành lập một tổ chuyên án nhằm hộ trợ vụ án lần này. Đội trưởng họ Đàm, Vưu Minh Hứa là Tổ phó. Trùng hợp là, hai năm trước Ân Phùng đã từng thu thập tin tức về một vụ trọng án Lão Đàm đã phá gỡ. Có lẽ Ân Phùng hiện tại không đến mức quá não tàn nên Lão Đàm không phản đối việc Vưu Minh Hứa đưa anh cùng tới.
Danh sách chương