Ân Phùng tổ chức lại câu từ, gật đầu nói: “Ừm, rất tốt, rất vừa ý tôi.”

Người thanh niên cười xán lạn.

Ân Phùng ngẫm nghĩ chắc bản thân trong quá khứ không dễ nói chuyện như hiện tại bèn chỉ vào một điểm trong bức tranh, nói: “Có điều màu sắc hơi tối, ví như bức này, thêm chút màu đỏ, vàng tơ, cả màu xanh lá tôi thích nhất thì càng tốt.”

Trần Phong và thanh niên cùng lặng thinh mất mấy giây. Song người thanh niên vẫn giữ nụ cười mỉm: “Vâng, về em sẽ thêm vào.” Trần Phong tiếp tục giữ im lặng.

Ân Phùng tưởng đã có thể tiễn khách, không nhịn được vươn vai một cái, muốn đi tìm Vưu Minh Hứa thì người thanh niên bất chợt quỳ một gối xuống sàn, thần sắc trang trọng, vành mắt đỏ hoe: “Thầy Ân, bọn em thực sự rất vui khi thấy thầy bình an vô sự. Hy vọng thầy nhanh chóng khỏe lại, nhìn tình trạng hiện tại của thầy, bọn em đều rất khó chịu.”

Sóng mắt Trần Phong khẽ động nhưng vẫn không lên tiếng.

Ân Phùng mím chặt môi, ngẩn người. Một lúc sau mới khẽ gật đầu.

———

Buổi tối, Trần Phong đề nghị mọi người ở lại biệt thự dùng bữa. Cô biết Ân Phùng đã động lòng bởi biệt thự quả thực rất mới mẻ và thú vị, song anh vẫn chằm chằm chờ đợi quyết định của cô.

Vưu Minh Hứa cũng thấy không vấn đề gì bèn gật đầu đồng ý.

“A Hứa, tối sang phòng tôi chơi.” Mắt Ân Phùng lấp lánh, “Phòng tôi rất lớn, vô cùng thoải mái.”

Huyệt thái dương Vưu Minh Hứa giần giật, chẳng lẽ cô lại không nghe ra “lòng dạ Tư Mã Chiêu”* vụng về của anh chắc? Cô nói: “Hôm nay tôi rất mệt, anh chơi một mình đi.”

Ân Phùng im lặng. Một lúc sau, nhân lúc Trần Phong không chú ý, anh áp đến, đôi mắt đen long lanh lóng lánh nhìn cô, nâng ngón tay khẽ khàng chỉ lên môi chính mình.

Vưu Minh Hứa: “……”

Tim cô run rẩy, bắt đầu thẹn quá hóa giận. Anh học đâu ra trò này, hay vốn đã tinh thông từ trước nên mới dám trêu ghẹo cô như thế? Vưu Minh Hứa: “Ngồi ngay ngắn! Đặt tay xuống!”

Anh lù rù ngồi thẳng người, phun ra một câu: “Trốn được một lúc, không trốn được cả đời.”

Vưu Minh Hứa: “……”

Anh ngẩng đầu cười.

Màn đêm đổ xuống. Trần Phong sắp xếp Vưu Minh Hứa vào căn phòng sát vách phòng Ân Phùng. Anh muốn vào, nhưng Vưu Minh Hứa chặn đứng bên ngoài.

“A Hứa?”

“Hứa Hứa?”

“Heo nhỏ lười biếng?”

Anh đứng cửa gọi liên hồi mà Vưu Minh Hứa đều không buồn để ý, một lúc sau mới vang lên tiếng bước chân chầm chậm rời đi.

Cô đi tới cửa sổ ngắm nhìn vầng trăng sáng chói treo trên nền trời đêm u ám. Trong ngoài bức tường biệt thự đều là một màu đen đặc, yên tĩnh vô cùng.

Cô đã buồn bực suốt mấy ngày nay, song lại không nguyện ý đối diện. Cô móc một điếu thuốc ra khỏi túi, lặng lẽ hút.

Đó là gì? Cô tự hỏi chính mình. Có một âm thanh nói: Chỉ là nhất thời ý loạn tình mê, mềm lòng thương xót mà thôi. Không lẽ cô thực sự muốn cứ tiếp tục cùng anh thế này?

Cô dập tắt đầu lọc, quyết định tắm xong rồi đi ngủ.

Chỉ là sau khi lên giường, giấc ngủ rất không yên ổn, lúc tỉnh lúc mê, mơ mơ hồ hồ. Cô bỗng giật mình tỉnh giấc vào một khoảnh khắc nào đó.

Trần nhà phản chiếu ánh sáng ảm đạm từ ngoài hắt vào, mọi thứ trong căn phòng đều chỉ còn lại nét mông lung.

“Ưm…”

“A…”

Tiếng thở dốc mong manh của nam và nữ vang lên. Cô ngồi bật dậy, lại tiếp tục nghe được tiếng ngâm nga của phụ nữ khiến da đầu cô tê rần, bèn quay đầu nhìn về phía cửa sổ đang mở.

Phòng cách vách.

Cảm giác khi đó của Vưu Minh Hứa vô cùng kỳ quái, đầu óc cô trống rỗng, mọi cảm quan dường như đều ngừng hoạt động. Đợi đến khi khôi phục ý thức, cô mới phát giác bản thân đã nhảy khỏi giường. Đi tới cửa phòng, bước chân cô khựng lại, song cũng chỉ là một khắc rồi trực tiếp mở cửa ra ngoài.

Hai ba bước đã tới trước cửa phòng Ân Phùng, bên trong thấp thoáng vang lên tiếng động.

Vưu Minh Hứa đẩy cửa nhưng bị khóa trái. Ngọn lửa trong lòng bùng cháy, cô lùi lại hai bước, tung một cước vào cánh cửa.

Một cú đá của Quán quân Nhu quyền đâu phải chuyện đùa. Cánh cửa bật toang thê thảm, căn phòng quả nhiên to rộng thênh thang như lời Ân Phùng đã nói, chiếc giường đặt chính giữa rất lớn, ánh đèn điện dịu dàng tỏa khắp căn phòng.

Tuy vậy, cảnh tưởng trước mắt khiến huyết quản Vưu Minh Hứa như sắp nổ tung.

*Tư Mã Chiêu, anh trai là Tư Mã Sư, con trai Tư Mã Ý – người có công lao lớn trong việc giúp Tào Phi lập nhà Tào Ngụy, một trong 3 quốc gia thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Tào Phi mất, Tào Duệ lên ngôi, dã tâm soán vị của Tư Mã Chiêu ngày càng rõ. Đến đời vua thứ ba của nhà Ngụy là Tào Phương lên ngôi, Tư Mã Ý mất, Tư Mã Sư lên thay chức vị của cha, phế Tào Phương, lập Tào Mao lên làm bù nhìn. Trong lúc tức giận, Ngụy đế Tào Mao từng nói: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ.”, về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện