Ánh mắt anh ngời sáng. Vưu Minh Hứa phì cười, vừa định lên tiếng đã bị Ân Phùng thấp thỏm lo âu song đầu óc linh hoạt bất ngờ ngắt lời: “Chị sợ thua? A Hứa, chị là một cảnh sát tài giỏi, phải dũng cảm lên chút!”
Vưu Minh Hứa bị anh chọc cười, nghĩ bụng anh cũng bắt đầu có tâm cơ rồi đấy, biết dùng cả kế khích tướng kia kìa. Cô vỗ tay vịn ghế, nói: “Được, tôi cược với anh. Nếu như tôi thắng, vụ án này không phải giết người trả thù, sau này tra án anh không được theo tôi, cái gì cũng phải nghe theo tôi. Bảo anh đi về hướng đông thì nhất quyết không được rẽ hướng tây, bảo anh đi ngủ thì không được phép xem ti vi. Nghe rõ chưa?”
Ân Phùng do dự, cắn môi gật đầu, rồi lại liếc nhìn cô, nói: “Chị đưa ra hai điều kiện, tôi cũng phải bổ sung thêm một điều kiện nữa.”
“Cái gì?”
Anh rũ mắt, chậm rãi nói: “Sau này chị đừng nói chuyện với người đàn ông hôm nay nữa.”
Vưu Minh Hứa khá bất ngờ khi anh nhắc đến La Vũ, tên đó quả thực bỉ ổi vô sỉ cùng cực, vừa xấu xa vừa đáng ghét. Cô đáp: “Tôi vốn chẳng muốn để tâm tới anh ta. Sau này anh ra ngoài đều phải dẫn Trần Phong đi cùng, ngộ nhỡ xảy ra bất chắc thì đừng gây xung đột chính diện, phải bảo đảm an toàn cho bản thân trước đã. Anh ta không phải thứ tốt đẹp đâu.”
Ân Phùng chớp chớp mắt, khóe môi nhếch lên, đáp: “Ừ.” Sau đó đứng dậy đi mất.
Vưu Minh Hứa: “Anh đi đâu?”
Anh nói: “Tôi đi thu dọn hành lý, chẳng mấy nữa là phải đi theo chị phá án. Tôi còn chưa tăng ca bao giờ, có cần mang lương khô và nước không?”
Vưu Minh Hứa bỗng rất muốn một cước đá bay cái mông vênh vểnh kia của anh, cô nhấc tay bóp trán, cố nhẫn nhịn nào.
Rất nhanh, Ân Phùng đã quay trở lại. Khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười, sau lưng còn đeo chiếc balo ngồi trở lại bên cạnh Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa rất hiếu kỳ hỏi: “Anh mang những thứ gì thế?”
Anh chỉ đợi có câu này thôi, lập tức dốc hết đồ trong balo ra. Vưu Minh Hứa xem xét, đồ khá hữu dụng đó chứ: quần áo để thay, bút ghi âm, găng tay, bọc giày, máy ảnh, laptop, bánh mì, kẹo socola, nước,…… Thậm trí còn có cả cây gậy gấp khúc để phòng thân nữa.
Vưu Minh Hứa nhìn anh vần vò đống đồ đạc, nói: “Sao anh cứ đòi theo tôi điều tra án thế? Khi trước chẳng phải anh là nhà văn sao? Nghe Trần Phong nói, anh còn xây một phòng viết rất lớn cho riêng mình. Anh đến đó viết sách, nghĩ cốt truyện không được sao? Như thế thoải mái biết mấy, hơn nữa đó còn là công việc anh yêu thích.”
Ân Phùng đáp: “Tôi không muốn đi.”
“Vì sao?”
Đúng lúc này có người gõ cửa ban công, Trần Phong mang đĩa hoa quả đã gọt sẵn cho bọn họ.
Ân Phùng nói: “Tôi cũng không biết, những chuyện trước kia tôi không nhớ rõ nữa. Tiểu Phong Tử cũng đề nghị tôi quay trở lại viết sách, có lẽ sẽ giúp hồi phục kí ức nhanh hơn. Nhưng vừa nghĩ tới phải quay trở lại gian phòng đó, tôi liền thấy rất khó chịu. Tôi không muốn đi, A Hứa, tôi không đi đâu.”
Vưu Minh Hứa ngây người. Anh hồi trước…… chẳng phải rất thành công đó sao? Trần Phong đứng trầm mặc bên cạnh nhìn Ân Phùng.
Vưu Minh Hứa liếc Trần Phong, hỏi: “Ân Phùng, vậy anh có còn nhớ việc hay người nào khiến anh khó chịu như thế không? Vì vậy mới không muốn quay trở lại cuộc sống trước đây?”
Ân Phùng lắc đầu.
Vưu Minh Hứa: “Là Trần Phong sao?”
Sắc mặt Trần Phong khẽ biến.
Ân Phùng ngước nhìn Trần Phong, nói: “Tiểu Phong Tử rất nghe lời, tuy không đáng yêu, nhưng tôi không ghét cậu ấy.”
Trần Phong bấy giờ mới cười.
Vưu Minh Hứa lại hỏi: “Vậy có phải người phụ nữa lần trước, tên là…” Cô nhìn Trần Phong, Trần Phong đáp: “Tô Tử Ý.”
Ân Phùng ngồi nghĩ một lát mới nhớ ra người bọn họ nhắc đến là ai, lắc đầu nói: “Chị ta có chút đáng ghét, nhưng không có liên quan gì đến tôi, sao tôi phải để ý đến chị ta. Người khiến tôi cả người thấy không thoải mái không phải chị ta.”
Vưu Minh Hứa bất động thanh sắc hỏi: “Vậy là ai?”
Sắc mắt Trần Phong thâm trầm không một gợn sóng.
Đôi mày Ân Phùng nhíu chặt, một hồi sau mới nói: “Tôi không biết đó là ai. Nhưng mỗi lần tôi nỗ lực muốn nhớ lại quá khứ liền thấy khó chịu. Cứ cảm thấy nơi đó có người nhìn chằm chằm vào tôi, uy hiếp tôi. Tôi không nhớ ra hắn ta là ai, nhưng tôi biết hắn ở nơi đó! Ở trong cuộc sống quá khứ của tôi, hắn như đám mây đen đuổi theo tôi mãi. Tôi không muốn nhớ lại quá khứ chút nào, không muốn gặp hắn đâu!”
Tâm trạng của anh trở nên kích động, sắc mặt rất kém, khóe môi mím chặt, ngược lại giống với dáng vẻ khiếp đảm nhưng quật cường khi cô mới gặp anh khi còn ở Tây Tạng.
Vưu Minh Hứa và Trần Phong đều giữ im lặng.
Ân Phùng như chìm đắm trong hồi ức mông lung đứt đoạn. Thực ra mấy ngày gần đây, anh đã thử nhớ lại quá khứ theo lời bác sĩ. Anh không nói cho Vưu Minh Hứa biết những cảnh tượng mơ hồ trong đầu mình, anh biết kí ức đang dần khôi phục: ví như bản thân anh từng vùi mình trong một căn phòng rộng lớn viết lách; dáng vẻ bản thân cầm ly rượu tán gẫu vui vẻ cùng một nhóm người; thậm chí còn có cả Tô Tử Ý đứng bên cạnh anh, hai người đều không nói chuyện.
Cũng có cảnh tượng mình anh ngồi xổm trong căn phòng tối đen, hai tay vò mái tóc. Anh không nhớ ra khi đó bản thân đang làm gì, chỉ cảm thấy lúc đó chắc chắn rất đau khổ. Cho nên mới đập vỡ rất nhiều ly rượu trên nền đất, anh nhìn thấy bản thân nở nụ cười vô cùng quái đản……
Còn về sự tồn tại của “người đó” là một loại cảm giác. Anh thậm chí có thể cảm nhận được, người đó đang rình trộm cuộc sống trong quá khứ của anh. Khiến Ân Phùng của quá khứ cảm thấy hắn là kỳ phùng địch thủ, cũng cảm nhận được nỗi cuồng loạn của cô độc, sợ hãi và trầm mặc đè nén.
……
Qua mấy lần hồi ức như vậy, Ân Phùng bắt đầu phiền muộn. Anh thấy anh của quá khứ quá phức tạp, còn hay ra vẻ, trong bụng ôm không ít phiền phức. Cho nên anh không mấy tình nguyện nhớ lại. Vừa ôm chút tâm tư trốn tránh không nguyện tìm hiểu thêm về sự tồn tại của “người đó”, cũng là vì, so với “bản thân” trong quá khứ, Ân Phùng cảm thấy cuộc sống bây giờ tự tại và khoái hoạt hơn nhiều.
Ân Phùng dần rơi vào trạng thái hồn treo lơ lửng, Vưu Minh Hứa thấy anh dựa ghế, hai mắt nhìn vào màn đêm, ngồi im bất động. Đây cũng là trạng thái “nửa ngốc” mà Vưu Minh Hứa quen thuộc, may rằng tâm trạng của anh đã lắng lại, cô không làm phiền đến anh mà ngoảnh đầu nhìn Trần Phong, khẽ nói: “Xem ra chúng ta bắt buộc phải tìm một thời gian trò chuyện nghiêm túc về quá khứ của anh ta rồi.”
Nghe cô nói vậy, Trần Phong có chút tổn thương. Bởi vì anh mới là người đi theo Ân Phùng nhiều năm, là người đứng về phía Ân Phùng. Song ngữ khí của Vưu Minh Hứa vào giờ khắc này lại kèm chút như đang “hưng sư vấn tội” anh vậy.
Tuy nhiên Trần Phong cấp tốc điều chỉnh tâm trạng, Vưu Minh Hứa bảo hộ Ân Phùng như thế, có cùng lập trường với thầy ấy đương nhiên là chuyện tốt.
Có điều……
Trần Phong nói: “Những điều có thể nói tôi sẽ nói cho bằng sạch. Song có những việc, chỉ có một mình thầy Ân của quá khứ biết mà thôi.”
Hết chương 45
Vưu Minh Hứa bị anh chọc cười, nghĩ bụng anh cũng bắt đầu có tâm cơ rồi đấy, biết dùng cả kế khích tướng kia kìa. Cô vỗ tay vịn ghế, nói: “Được, tôi cược với anh. Nếu như tôi thắng, vụ án này không phải giết người trả thù, sau này tra án anh không được theo tôi, cái gì cũng phải nghe theo tôi. Bảo anh đi về hướng đông thì nhất quyết không được rẽ hướng tây, bảo anh đi ngủ thì không được phép xem ti vi. Nghe rõ chưa?”
Ân Phùng do dự, cắn môi gật đầu, rồi lại liếc nhìn cô, nói: “Chị đưa ra hai điều kiện, tôi cũng phải bổ sung thêm một điều kiện nữa.”
“Cái gì?”
Anh rũ mắt, chậm rãi nói: “Sau này chị đừng nói chuyện với người đàn ông hôm nay nữa.”
Vưu Minh Hứa khá bất ngờ khi anh nhắc đến La Vũ, tên đó quả thực bỉ ổi vô sỉ cùng cực, vừa xấu xa vừa đáng ghét. Cô đáp: “Tôi vốn chẳng muốn để tâm tới anh ta. Sau này anh ra ngoài đều phải dẫn Trần Phong đi cùng, ngộ nhỡ xảy ra bất chắc thì đừng gây xung đột chính diện, phải bảo đảm an toàn cho bản thân trước đã. Anh ta không phải thứ tốt đẹp đâu.”
Ân Phùng chớp chớp mắt, khóe môi nhếch lên, đáp: “Ừ.” Sau đó đứng dậy đi mất.
Vưu Minh Hứa: “Anh đi đâu?”
Anh nói: “Tôi đi thu dọn hành lý, chẳng mấy nữa là phải đi theo chị phá án. Tôi còn chưa tăng ca bao giờ, có cần mang lương khô và nước không?”
Vưu Minh Hứa bỗng rất muốn một cước đá bay cái mông vênh vểnh kia của anh, cô nhấc tay bóp trán, cố nhẫn nhịn nào.
Rất nhanh, Ân Phùng đã quay trở lại. Khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười, sau lưng còn đeo chiếc balo ngồi trở lại bên cạnh Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa rất hiếu kỳ hỏi: “Anh mang những thứ gì thế?”
Anh chỉ đợi có câu này thôi, lập tức dốc hết đồ trong balo ra. Vưu Minh Hứa xem xét, đồ khá hữu dụng đó chứ: quần áo để thay, bút ghi âm, găng tay, bọc giày, máy ảnh, laptop, bánh mì, kẹo socola, nước,…… Thậm trí còn có cả cây gậy gấp khúc để phòng thân nữa.
Vưu Minh Hứa nhìn anh vần vò đống đồ đạc, nói: “Sao anh cứ đòi theo tôi điều tra án thế? Khi trước chẳng phải anh là nhà văn sao? Nghe Trần Phong nói, anh còn xây một phòng viết rất lớn cho riêng mình. Anh đến đó viết sách, nghĩ cốt truyện không được sao? Như thế thoải mái biết mấy, hơn nữa đó còn là công việc anh yêu thích.”
Ân Phùng đáp: “Tôi không muốn đi.”
“Vì sao?”
Đúng lúc này có người gõ cửa ban công, Trần Phong mang đĩa hoa quả đã gọt sẵn cho bọn họ.
Ân Phùng nói: “Tôi cũng không biết, những chuyện trước kia tôi không nhớ rõ nữa. Tiểu Phong Tử cũng đề nghị tôi quay trở lại viết sách, có lẽ sẽ giúp hồi phục kí ức nhanh hơn. Nhưng vừa nghĩ tới phải quay trở lại gian phòng đó, tôi liền thấy rất khó chịu. Tôi không muốn đi, A Hứa, tôi không đi đâu.”
Vưu Minh Hứa ngây người. Anh hồi trước…… chẳng phải rất thành công đó sao? Trần Phong đứng trầm mặc bên cạnh nhìn Ân Phùng.
Vưu Minh Hứa liếc Trần Phong, hỏi: “Ân Phùng, vậy anh có còn nhớ việc hay người nào khiến anh khó chịu như thế không? Vì vậy mới không muốn quay trở lại cuộc sống trước đây?”
Ân Phùng lắc đầu.
Vưu Minh Hứa: “Là Trần Phong sao?”
Sắc mặt Trần Phong khẽ biến.
Ân Phùng ngước nhìn Trần Phong, nói: “Tiểu Phong Tử rất nghe lời, tuy không đáng yêu, nhưng tôi không ghét cậu ấy.”
Trần Phong bấy giờ mới cười.
Vưu Minh Hứa lại hỏi: “Vậy có phải người phụ nữa lần trước, tên là…” Cô nhìn Trần Phong, Trần Phong đáp: “Tô Tử Ý.”
Ân Phùng ngồi nghĩ một lát mới nhớ ra người bọn họ nhắc đến là ai, lắc đầu nói: “Chị ta có chút đáng ghét, nhưng không có liên quan gì đến tôi, sao tôi phải để ý đến chị ta. Người khiến tôi cả người thấy không thoải mái không phải chị ta.”
Vưu Minh Hứa bất động thanh sắc hỏi: “Vậy là ai?”
Sắc mắt Trần Phong thâm trầm không một gợn sóng.
Đôi mày Ân Phùng nhíu chặt, một hồi sau mới nói: “Tôi không biết đó là ai. Nhưng mỗi lần tôi nỗ lực muốn nhớ lại quá khứ liền thấy khó chịu. Cứ cảm thấy nơi đó có người nhìn chằm chằm vào tôi, uy hiếp tôi. Tôi không nhớ ra hắn ta là ai, nhưng tôi biết hắn ở nơi đó! Ở trong cuộc sống quá khứ của tôi, hắn như đám mây đen đuổi theo tôi mãi. Tôi không muốn nhớ lại quá khứ chút nào, không muốn gặp hắn đâu!”
Tâm trạng của anh trở nên kích động, sắc mặt rất kém, khóe môi mím chặt, ngược lại giống với dáng vẻ khiếp đảm nhưng quật cường khi cô mới gặp anh khi còn ở Tây Tạng.
Vưu Minh Hứa và Trần Phong đều giữ im lặng.
Ân Phùng như chìm đắm trong hồi ức mông lung đứt đoạn. Thực ra mấy ngày gần đây, anh đã thử nhớ lại quá khứ theo lời bác sĩ. Anh không nói cho Vưu Minh Hứa biết những cảnh tượng mơ hồ trong đầu mình, anh biết kí ức đang dần khôi phục: ví như bản thân anh từng vùi mình trong một căn phòng rộng lớn viết lách; dáng vẻ bản thân cầm ly rượu tán gẫu vui vẻ cùng một nhóm người; thậm chí còn có cả Tô Tử Ý đứng bên cạnh anh, hai người đều không nói chuyện.
Cũng có cảnh tượng mình anh ngồi xổm trong căn phòng tối đen, hai tay vò mái tóc. Anh không nhớ ra khi đó bản thân đang làm gì, chỉ cảm thấy lúc đó chắc chắn rất đau khổ. Cho nên mới đập vỡ rất nhiều ly rượu trên nền đất, anh nhìn thấy bản thân nở nụ cười vô cùng quái đản……
Còn về sự tồn tại của “người đó” là một loại cảm giác. Anh thậm chí có thể cảm nhận được, người đó đang rình trộm cuộc sống trong quá khứ của anh. Khiến Ân Phùng của quá khứ cảm thấy hắn là kỳ phùng địch thủ, cũng cảm nhận được nỗi cuồng loạn của cô độc, sợ hãi và trầm mặc đè nén.
……
Qua mấy lần hồi ức như vậy, Ân Phùng bắt đầu phiền muộn. Anh thấy anh của quá khứ quá phức tạp, còn hay ra vẻ, trong bụng ôm không ít phiền phức. Cho nên anh không mấy tình nguyện nhớ lại. Vừa ôm chút tâm tư trốn tránh không nguyện tìm hiểu thêm về sự tồn tại của “người đó”, cũng là vì, so với “bản thân” trong quá khứ, Ân Phùng cảm thấy cuộc sống bây giờ tự tại và khoái hoạt hơn nhiều.
Ân Phùng dần rơi vào trạng thái hồn treo lơ lửng, Vưu Minh Hứa thấy anh dựa ghế, hai mắt nhìn vào màn đêm, ngồi im bất động. Đây cũng là trạng thái “nửa ngốc” mà Vưu Minh Hứa quen thuộc, may rằng tâm trạng của anh đã lắng lại, cô không làm phiền đến anh mà ngoảnh đầu nhìn Trần Phong, khẽ nói: “Xem ra chúng ta bắt buộc phải tìm một thời gian trò chuyện nghiêm túc về quá khứ của anh ta rồi.”
Nghe cô nói vậy, Trần Phong có chút tổn thương. Bởi vì anh mới là người đi theo Ân Phùng nhiều năm, là người đứng về phía Ân Phùng. Song ngữ khí của Vưu Minh Hứa vào giờ khắc này lại kèm chút như đang “hưng sư vấn tội” anh vậy.
Tuy nhiên Trần Phong cấp tốc điều chỉnh tâm trạng, Vưu Minh Hứa bảo hộ Ân Phùng như thế, có cùng lập trường với thầy ấy đương nhiên là chuyện tốt.
Có điều……
Trần Phong nói: “Những điều có thể nói tôi sẽ nói cho bằng sạch. Song có những việc, chỉ có một mình thầy Ân của quá khứ biết mà thôi.”
Hết chương 45
Danh sách chương