“Tôi nói nhiều tin tức về sát thủ liên hoàn đến thế, hai người thấy tôi có giống kẻ đó không?” Khi Minh Thao nói những lời này, giọng nói của cậu ta trầm thấp, có chút lạnh, đôi mắt được che phủ dưới mái tóc toát lên ánh sáng quái dị.

Chiếc xe chìm trong một khoảng trầm mặc.

Cố Thiên Thành bật cười ngay sau đó, không có thứ gì có thể ngăn cản được nụ cười ấy, rồi quay đầu tiếp tục lái xe. Vưu Minh Hứa thuận thế vắt chéo hai chân, cũng cười, nụ cười như có linh cảm cùng nụ cười của anh. Cố Thiên Thành khẽ nói: “Give me five.” Vưu Minh Hứa do dự, cô không biết vì nguyên nhân gì nhưng không muốn quá thân cận với anh nên không vươn tay, chỉ cười nhẹ: “Đừng đùa nữa.”

Cố Thiên Thành im lặng nhìn cô bằng đôi mắt vẫn ngậm ý cười.

Ngược lại, Minh Thao biết đã bị hai người kia lấy ra làm trò đùa, nụ cười khoa trương không người hưởng ứng cũng dần thu lại. Có điều cậu ta chỉ ngồi im được một lát lại bắt đầu không yên phận, chỉ huy Vưu Minh Hứa: “Chị đổi sang kênh tin tức đi. Có khi có tin về sát thủ liên hoàn thật đấy.”

Vưu Minh Hứa đổi kênh, đài địa phương đang phát chương trình dự báo thời tiết, hôm nay mưa lớn, một phần đường quốc lộ bị sụt lở và lũ quét, vì vậy một lực lượng lớn cảnh sát đã được huy động đi chống lũ cứu nạn. Minh Thao tặc lưỡi: “Cứ thế sẽ càng khó bắt được sát thủ. Nhưng với thời tiết này hắn cũng không tiện ra tay. Aiz…..”

Vưu Minh Hứa ‘hừ’ một tiếng, Cố Thiên Thành mặc kệ cậu ta.

“Ở kia có nhà!” Minh Thao đột nhiên hét lên sung sướng.

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy mấy gian nhà sáng ánh đèn cam ẩn hiện nơi chân núi, có điều cách khá xa đường quốc lộ. Nhưng điều này không quan trọng.

Vưu Minh Hứa: “Qua đó xem?”

Cố Thiên Thành: “Được.”

Xe ngày càng đến gần khu dân cư, mấy căn nhà thấp xây dựng bằng đất được ánh đèn xe rọi sáng, nhà cũ đến mức không thể cũ hơn được nữa, một vài ngôi nhà chỉ còn lại một nửa. Có hai người cùng nhìn ra bên ngoài từ trong hai khung cửa sổ khác nhau, là hai cô gái.

Ba người Cố Thiên Thành cùng xuống xe. Hai người đó không đi ra, họ cùng mặc áo khoác gió, có vẻ là khách du lịch. Thấy cách ăn mặc của ba người bọn họ, hai cô gái thả lỏng hơn nhiều.

Vưu Minh Hứa nhìn khắp xung quanh, hai chiếc xe đạp địa hình được dựng bên cạnh vách tường. Cố Thiên Thành đứng bên cạnh bỗng huých khẽ tay cô, nói: “Đi chào hỏi chút.” Có lẽ anh cho rằng bọn cô đều là phái nữ nên dễ bắt chuyện với nhau hơn.

“Biết rồi.” Vưu Minh Hứa khẽ nói, giọng mang chút oán trách.

Cố Thiên Thành cười cười, đút hai tay trong túi quần, đứng phía sau cô chờ đợi. Minh Thao sau một hồi hết lắc trái rồi lắc phải, dáng vẻ thoải mái như ông đây đang khống chế tất cả trong lòng bàn tay, thấy không có gì bèn so vai đứng cạnh Cố Thiên Thành.

Hai người cùng nhìn Vưu Mình Hứa đứng ngoài phòng cười nói cùng hai cô gái kia. Dù mặc áo khoác rộng thùng thình và đi giày thể thao, song vòng eo thướt tha duyên dáng cùng đôi chân dài của cô vẫn vô cùng bắt mặt.

Cố Thiên Thành nhìn một lúc rồi tựa người vào thành xe, cúi đầu hút thuốc. Minh Thao cảm thán nói: “Ba cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đúng là một bữa ăn thịnh soạn cho sát thủ liên hoàn.”

Cố Thiên Thành lạnh lùng nói: “Còn nói lung tung nữa, tôi sẽ ném cậu ra ngoài đấy.”

Minh Thao khẽ ‘hừ’ một tiếng, nhưng quả không lên tiếng nữa.

Hai cô gái tuổi tác xấp xỉ Vưu Minh Hứa, đều là những nhân viên văn phòng trong thành phố. Cả hai người đã có mấy năm kinh nghiệm du lịch ngoài, cũng đã đến Tây Tạng hai lần cho nên họ kết bạn cùng đi. Một người tên Tống Lan, một người tên Trâu Phù Dung. Tống Lan dáng người cao ráo, khuôn mặt gầy mang nét quật cường, mắt một mí, rất thanh tú. Vừa nhìn liền biết cô ấy chín chắn, tự lập. Trâu Phù Dung người cũng như tên, khuôn mặt trái xoan ngọt ngào, trong đêm khuya và gian phòng thế này mà cô ấy vẫn mặc một chiếc váy màu hồng bên dưới lớp áo khoác gió và trang điểm nhẹ. Cô ấy nằm bò trên khung cửa sổ vừa nói chuyện cùng Vưu Minh Hứa vừa quan sát hai người đàn ông phía xa. Cô ấy đẹp theo cách riêng, không cần biết người khác có thưởng thức vẻ đẹp ấy hay không.

Sau khi làm quen lẫn nhau, hai cô gái cùng đi ra khỏi phòng, hai người đàn ông cũng bước tới.

Tống Lan nói: “Rất ít người đến khu này, chúng tôi định sáng sớm mai sẽ đến bờ hồ sau núi ngắm mặt trời mọc nên nghỉ ngơi tại đây. Sao mọi người lại đến nơi này?”

Minh Thao giơ tay trước: “Tôi lạc đường, cũng cạn kiệt sức lực không đạp xe tiếp được nữa nên nhờ bọn họ cho quá giang.”

Vưu Minh Hứa nói: “Tôi cũng là muốn ngắm cảnh nơi đây.”

Cố Thiên Thành nói: “Tôi tùy tiện lái tới đây, không có nơi nào đặc biệt muốn đến.” Anh cao lớn anh tuấn, nói chuyện ôn hòa nhẹ nhàng, Tống Lan ‘ồ’ một tiếng rồi cười.

Trâu Phù Dung dịu dàng, thỏ thẻ: “Cho nên ba người cũng mới chỉ quen biết?”

Cố Thiên Thành đáp: “Phải.”

Tống Lan nói: “Nơi này có lẽ từng là nơi đóng quân nhỏ, nhưng hiện tại bỏ hoang rồi. Chúng tôi cũng là bất ngờ phát hiện ta. Chỉ là phòng ốc rất rất nhỏ, cũng không có giường, chúng tôi phải dựng lều trong phòng, mọi người xem qua đi.”

Ba người theo Tống Lan đi xem phòng, không gian thực sự rất nhỏ, chiếc lều của Tống Lan gần như chiếm hết toàn bộ không gian. Phía phòng Trâu Phù Dung cũng vậy.

Tống Lan nhìn Vưu Minh Hứa: “Cô có muốn ngủ cùng tôi không? Có điều sẽ hơi chật một chút.”

Vưu Minh Hứa nói: “Không cần đâu, chúng tôi đều mang theo lều nên sẽ ngủ bên ngoài, mọi người có bạn có bè là được.”

Minh Thao cuối cũng cũng coi như được tỏa sáng một lần. Cậu ta dựng lều vừa nhanh vừa đẹp, Vưu Minh Hứa và Cố Thiên Thành chân tay có chút luống cuống, cơ bản đều làm chân chạy vặt cho cậu ta.

Chẳng mấy chốc, ba túp lều đã được dựng lên. Minh Thao phủi tay châm chọc: “Hai người mà là dân phượt sao? Có dựng cái lều đơn giản nhất thôi mà cũng chậm muốn chết.”

Vưu Minh Hứa trầm mặc, nói với Cố Thiên Thành: “Trước nay chân tay tôi loạn xạ nên không làm được mấy việc kiểu này. Sao anh lại cũng giống tôi thế?”

Cố Thiên Thành đáp: “Tôi mang theo lều chỉ là để đề phòng, cơ bản đều ở khách sạn hoặc nhà dân. Sau này sẽ nghiêm túc học tập.”

Nói xong hai người đều bật cười.

Minh Thao mỉa mai xong, vừa quay đầu liền thấy cặp đôi trai xinh gái đẹp đứng giữa lều nhìn nhau cười dưới ánh sáng le lói. Không hiểu vì sao cậu ta bỗng có cảm giác bản thân vô vị và lạc lõng. Im lặng một lúc bèn tự lẩm bẩm: “Hư tình giả ý, đúng là nhạt nhẽo, chẳng trách hắn ta thích giết người.”

Thế giới u ám rộng lớn vô biên. Trời đen, núi đen, mặt đất cũng là một màu đen. Gió không ngừng gào rít, dùng âm thanh trống rỗng nhắc nhở bạn đang ở trong một góc tối không ai hay biết, cách rất xa xã hội hiện đại.

Có điều vì có cuộc gặp gỡ giữa năm người xa lạ, khu đóng quân bị bỏ hoang bỗng chốc trở bên náo nhiệt và ấm áp.

Minh Thao chui vào túi ngủ, ngồi trong lều, không ngừng chém gió cùng hai cô gái nằm cách chừng hai mét. Tống Lan yên lặng nở nụ cười, Trâu Phù Dung như cười như không.

Hết chương 4
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện