Ân Phùng ngủ mê man trên xe.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Ân Trần lái xe gần một đêm, trên thực tế mấy ngày nay anh ta cũng không được ngủ yên lành, lúc này cũng mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn luôn ánh lên tia sáng nham hiểm lạ thường.
Trời tờ mờ. Sắp sáng rồi.
Sau 6 tiếng đồng hồ chạy trốn, họ bị lớp lớp cảnh sát bao vây tại vùng núi Giang Tây.
Ban đầu, Ân Trần định vòng qua Giang Tây để quay về Giang Thành.
Xe cũng đã sắp hết xăng.
Chiếc xe ô tô màu đen hết sức bình thường dừng bánh ngay giữa đoạn đường tỉnh vắng tanh vắng ngắt. Hai bên đường là những cánh đồng xanh bát ngát của phương Nam, rộng miên man trong màu trời xám xanh đang sắp hừng đông. Cách tầm trăm mét, cả trước và sau đều vô vàn xe cảnh sát, hơn 50 đồng chí cảnh sát cầm súng phòng thủ, sẵn sàng hành động.
Ân Trần tắt máy, ngồi lặng một hồi.
Ân Phùng cũng đã tỉnh, vừa nhìn đã biết ngay xảy ra chuyện gì. Vừa rồi Ân Trần đã lại tiêm thêm một mũi nên người anh vẫn tê liệt. Anh cũng im lặng. Trong sắc trời hửng sáng, anh không biết Vưu Minh Hứa có đến đây chưa, có đang đứng trong đội ngũ cảnh sát kia không. Anh chợt nhận ra một mâu thuẫn: Bản thân anh bây giờ là muốn nhìn thấy cô, hay là không muốn bị cô nhìn thấy? Hay là, muốn nhìn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Bởi vì anh chính là một gã đàn ông ích kỷ như vậy đấy.
“Chúng ta không về được nữa rồi.” Ân Trần đột nhiên cất tiếng.
Ân Phùng bỗng nói: “Anh còn muốn gặp Phạm Thục Hoa không? Gặp mặt lần cuối.”
Sau phút lặng thinh, Ân Trần bật cười thành tiếng: “Tao không thể không thừa nhận mày xấu xa, nham hiểm hơn cả tao. Chẳng trách bọn tao… cuối cùng lại bại trong tay chúng mày. Đến nước này rồi, tao duỗi tay là có thể bóp chết mày mà mày vẫn muốn đàm phán với tao? Mày đang dùng điều kiện để dụ tao đấy à?”
Ân Phùng như không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của anh ta, bình tĩnh nói: “Tôi có thể sắp xếp cho hai người gặp mặt lần cuối, bao gồm cả những kẻ trừng phạt khác.”
Tay Ân Trần siết chặt vô lăng, sau đó buông xuống, vừa rút súng vừa lấy một món đồ ra khỏi ngăn đựng đồ, đáp: “Không, tao không muốn gặp họ nữa. Em trai, thực ra chúng ta đều không thể quay đầu nữa rồi.”
Ân Phùng lặng thinh không đáp.
Phía trước, Đinh Hùng Vĩ ra khỏi xe, mặt bình lặng như nước nhìn chiếc xe dừng nơi không xa kia.
“Bắn tỉa bao lâu nữa mới đến nơi?” Ông hỏi.
Có người đáp: “Khoảng 20 phút nữa.”
Đinh Hùng Vĩ đưa mắt nhìn ra xa, vì trời vẫn mờ tối nên chỉ có thể thấy đường nét lờ mờ của người ngồi trên ghế lái, trong xe tối om, hoàn toàn không biết tình hình của Ân Phùng. Dưới tình thế này, nếu cưỡng chế nổ súng tấn công, chẳng ai có thể bảo đảm được sự an toàn của Ân Phùng. Chỉ sợ Ân Trần chó cùng rứt giậu, trước khi chết còn muốn kéo theo kẻ đệm lưng. Nếu Ân Phùng bỏ mạng tại đây, họ cũng chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục làm cảnh sát.
Huống hồ Vưu Minh Hứa, Hứa Mộng Sơn, và những người đi theo họ phá những vụ án lớn đều là ái tướng của ông.
Nhưng Đinh Hùng Vĩ đi đến ngày hôm nay, sự bình tĩnh và nhạy bén của ông không phải thứ người thường có thể so bì được. Tư duy của ông xoay chuyển nhanh chóng, đón lấy loa trong tay cấp dưới, dựa vào một thân xe, nói lớn: “Ân Trần, anh đã bị bao vây. Hạ vũ khí đầu hàng, tránh tội càng thêm nặng.”
Phía đó không hề có động tĩnh.
Đầu mày Đinh Hùng Vĩ cau chặt, nói tiếp: “Ân Trần, trước khi tôi đến đây đã gặp cô giáo hướng dẫn của anh. Bà ấy bảo vẫn còn một vài lời muốn nói cùng anh. Tiếp tục chống đối không có bất cứ ý nghĩa gì, anh hạ vũ khí xuống, thả Ân Phùng. Tôi có thể suy xét sắp xếp cho hai người gặp mặt.”
Đinh Hùng Vĩ không nghe được tiếng “Ha” cực kỳ châm biếm của Ân Trần trong xe.
Ân Trần nói: “Em trai, trong mắt các người, nhược điểm của tao dễ bị nắm bắt vậy hả?”
Ân Phùng hờ hững đáp: “Không phải nhược điểm, mà là tình cảm bình thường của con người. Trong mắt chúng tôi, bất kể anh phạm bao nhiêu tội thì vẫn là con người.”
Ân Trần lẳng lặng một chốc, nói: “Mày không cần phải tốn công sức làm gì. Đến lúc tính chuyện đã hứa với tao rồi. Nếu mày đã dùng mạng mình để đổi lấy mạng Vưu Minh Hứa. Anh trai đi đâu, mày theo đấy. Mày có tin không? Dù ngoài kia có một trăm cảnh sát, một trăm khẩu súng, ha ha, tao cũng có cơ hội giết chết mày ngay trước mắt bọn chúng, cho mày xuống mồ cùng tao.”
Ân Phùng nhẹ giọng nói: “Thực sự muốn kết thúc như vậy? Hai chúng ta chết chẳng có bất cứ ý nghĩa nào.”
Ân Trần nói: “Ai nói không có ý nghĩa. Với tao mà nói, chết chính là sự bình lặng vĩnh hằng. Thực ra nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, tao còn rất chờ mong, rất vui đấy. Cuối cùng có thể kết thúc rồi, tao cũng không đi tiếp được nữa. Cuộc đời này của tao chưa từng thực sự có được thứ gì. Có phải mày vẫn lưu luyến không? Mày còn Vưu Minh Hứa. Nghĩ đến cuối cùng mày không có được thứ gì giống tao, tao chết là hết, nhưng mày thì không cam lòng là tao sung sướng vô cùng. Lần này, em trai, cuối cùng tao cũng thắng. Chuẩn bị đón chào cái chết chưa? Đếm ngược 10 tiếng, từ biệt cuộc đời của mày, những người mày yêu rồi chúng ta đi. Chẳng ai cứu nổi mày, chẳng ai hết.”
Ân Phùng sững người.
Anh biết Ân Trần nói thật, thứ vừa được lấy ra khỏi ngăn đựng đồ là thiết bị kích hoạt bom nổ từ xa.
Cho nên dù cảnh sát tấn công hay bắn tỉa, vào phút hấp hối, Ân Trần vẫn có thể bấm nút điều khiển cho hai người nổ tung. Chẳng ai cứu được anh, dù Vưu Minh Hứa có trong đội ngũ cảnh sát kia cũng không thể.
Bình sinh cho tới nay, đây là lần đầu tiên Ân Phùng cảm nhận được cái chết rõ ràng đến vậy. Đầu anh có một thoáng hoang mang.
Sau đó anh nhớ đến Vưu Minh Hứa.
Nhớ đến khuôn mặt cô, mắt cô, bàn tay cô, giọng nói của cô, cảm giác khi cô tựa trong lòng anh. Là người, sẽ chẳng ai là không sợ hãi nếu biết rõ vài giây sau mình sẽ chết. Ân Phùng cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ vùi sâu trong tâm khảm đang một lần nữa từ từ lan rộng, giống như sắc đêm bên ngoài cửa xe, bao vây lấy anh từ bốn phương tám hướng.
Cảm giác đó giống hệt lúc anh tự hỏi lòng, đấu tranh trong đau đớn. Cũng giống hệt lúc anh sợ hãi bóng tối không rõ tên ngoài cửa sổ, quấn chặt chăn trên giường trốn trong nhà Vưu Minh Hứa.
Anh cắn nhẹ môi dưới, nhắm mắt một lúc rồi mở ra.
Anh thì thầm lẩm bẩm: “Cô ấy sẽ đến cứu tôi… A Hứa… sẽ đến cứu tôi…”
Cứ lẩm bẩm như đang niệm chú như vậy, đột nhiên, nỗi sợ hãi và yếu đuối tựa con quái thú chợt tan biến như nước thủy triều. Chỉ còn lại một vùng thanh bình, tĩnh lặng.
Khóe miệng anh dần thấm một nét cười, nhắm mắt lại lần nữa.
“A Hứa, đừng đến.”
Đừng đến.
Cứ để anh một mình chìm vào bóng tối.
———
Vưu Minh Hứa tập trung cùng Hứa Mộng Sơn và những người khác vào nửa tiếng trước. Họ đi tắt theo con đường rút lui của Ân Trần.
Màu xanh xám của bầu trời dường như lại nhạt hơn một chút.
Vưu Minh Hứa đứng sau một chiếc xe, Đồ Nha, Trần Phong, Hứa Mộng Sơn đều đã lần lượt xuống xe, rút súng chờ đợi. Mặt ai nấy đều căng thẳng cực độ.
Làn gió ban mai nhẹ nhàng lướt qua, Vưu Minh Hứa nhìn chiếc xe đó. Phía trong cửa sổ sau xe tối um, chỉ có thể thấy được lưng ghế và góc mặt nghiêng thấp thoáng của Ân Trần, không nhìn thấy Ân Phùng.
Hết chương 344
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Ân Trần lái xe gần một đêm, trên thực tế mấy ngày nay anh ta cũng không được ngủ yên lành, lúc này cũng mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn luôn ánh lên tia sáng nham hiểm lạ thường.
Trời tờ mờ. Sắp sáng rồi.
Sau 6 tiếng đồng hồ chạy trốn, họ bị lớp lớp cảnh sát bao vây tại vùng núi Giang Tây.
Ban đầu, Ân Trần định vòng qua Giang Tây để quay về Giang Thành.
Xe cũng đã sắp hết xăng.
Chiếc xe ô tô màu đen hết sức bình thường dừng bánh ngay giữa đoạn đường tỉnh vắng tanh vắng ngắt. Hai bên đường là những cánh đồng xanh bát ngát của phương Nam, rộng miên man trong màu trời xám xanh đang sắp hừng đông. Cách tầm trăm mét, cả trước và sau đều vô vàn xe cảnh sát, hơn 50 đồng chí cảnh sát cầm súng phòng thủ, sẵn sàng hành động.
Ân Trần tắt máy, ngồi lặng một hồi.
Ân Phùng cũng đã tỉnh, vừa nhìn đã biết ngay xảy ra chuyện gì. Vừa rồi Ân Trần đã lại tiêm thêm một mũi nên người anh vẫn tê liệt. Anh cũng im lặng. Trong sắc trời hửng sáng, anh không biết Vưu Minh Hứa có đến đây chưa, có đang đứng trong đội ngũ cảnh sát kia không. Anh chợt nhận ra một mâu thuẫn: Bản thân anh bây giờ là muốn nhìn thấy cô, hay là không muốn bị cô nhìn thấy? Hay là, muốn nhìn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Bởi vì anh chính là một gã đàn ông ích kỷ như vậy đấy.
“Chúng ta không về được nữa rồi.” Ân Trần đột nhiên cất tiếng.
Ân Phùng bỗng nói: “Anh còn muốn gặp Phạm Thục Hoa không? Gặp mặt lần cuối.”
Sau phút lặng thinh, Ân Trần bật cười thành tiếng: “Tao không thể không thừa nhận mày xấu xa, nham hiểm hơn cả tao. Chẳng trách bọn tao… cuối cùng lại bại trong tay chúng mày. Đến nước này rồi, tao duỗi tay là có thể bóp chết mày mà mày vẫn muốn đàm phán với tao? Mày đang dùng điều kiện để dụ tao đấy à?”
Ân Phùng như không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của anh ta, bình tĩnh nói: “Tôi có thể sắp xếp cho hai người gặp mặt lần cuối, bao gồm cả những kẻ trừng phạt khác.”
Tay Ân Trần siết chặt vô lăng, sau đó buông xuống, vừa rút súng vừa lấy một món đồ ra khỏi ngăn đựng đồ, đáp: “Không, tao không muốn gặp họ nữa. Em trai, thực ra chúng ta đều không thể quay đầu nữa rồi.”
Ân Phùng lặng thinh không đáp.
Phía trước, Đinh Hùng Vĩ ra khỏi xe, mặt bình lặng như nước nhìn chiếc xe dừng nơi không xa kia.
“Bắn tỉa bao lâu nữa mới đến nơi?” Ông hỏi.
Có người đáp: “Khoảng 20 phút nữa.”
Đinh Hùng Vĩ đưa mắt nhìn ra xa, vì trời vẫn mờ tối nên chỉ có thể thấy đường nét lờ mờ của người ngồi trên ghế lái, trong xe tối om, hoàn toàn không biết tình hình của Ân Phùng. Dưới tình thế này, nếu cưỡng chế nổ súng tấn công, chẳng ai có thể bảo đảm được sự an toàn của Ân Phùng. Chỉ sợ Ân Trần chó cùng rứt giậu, trước khi chết còn muốn kéo theo kẻ đệm lưng. Nếu Ân Phùng bỏ mạng tại đây, họ cũng chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục làm cảnh sát.
Huống hồ Vưu Minh Hứa, Hứa Mộng Sơn, và những người đi theo họ phá những vụ án lớn đều là ái tướng của ông.
Nhưng Đinh Hùng Vĩ đi đến ngày hôm nay, sự bình tĩnh và nhạy bén của ông không phải thứ người thường có thể so bì được. Tư duy của ông xoay chuyển nhanh chóng, đón lấy loa trong tay cấp dưới, dựa vào một thân xe, nói lớn: “Ân Trần, anh đã bị bao vây. Hạ vũ khí đầu hàng, tránh tội càng thêm nặng.”
Phía đó không hề có động tĩnh.
Đầu mày Đinh Hùng Vĩ cau chặt, nói tiếp: “Ân Trần, trước khi tôi đến đây đã gặp cô giáo hướng dẫn của anh. Bà ấy bảo vẫn còn một vài lời muốn nói cùng anh. Tiếp tục chống đối không có bất cứ ý nghĩa gì, anh hạ vũ khí xuống, thả Ân Phùng. Tôi có thể suy xét sắp xếp cho hai người gặp mặt.”
Đinh Hùng Vĩ không nghe được tiếng “Ha” cực kỳ châm biếm của Ân Trần trong xe.
Ân Trần nói: “Em trai, trong mắt các người, nhược điểm của tao dễ bị nắm bắt vậy hả?”
Ân Phùng hờ hững đáp: “Không phải nhược điểm, mà là tình cảm bình thường của con người. Trong mắt chúng tôi, bất kể anh phạm bao nhiêu tội thì vẫn là con người.”
Ân Trần lẳng lặng một chốc, nói: “Mày không cần phải tốn công sức làm gì. Đến lúc tính chuyện đã hứa với tao rồi. Nếu mày đã dùng mạng mình để đổi lấy mạng Vưu Minh Hứa. Anh trai đi đâu, mày theo đấy. Mày có tin không? Dù ngoài kia có một trăm cảnh sát, một trăm khẩu súng, ha ha, tao cũng có cơ hội giết chết mày ngay trước mắt bọn chúng, cho mày xuống mồ cùng tao.”
Ân Phùng nhẹ giọng nói: “Thực sự muốn kết thúc như vậy? Hai chúng ta chết chẳng có bất cứ ý nghĩa nào.”
Ân Trần nói: “Ai nói không có ý nghĩa. Với tao mà nói, chết chính là sự bình lặng vĩnh hằng. Thực ra nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, tao còn rất chờ mong, rất vui đấy. Cuối cùng có thể kết thúc rồi, tao cũng không đi tiếp được nữa. Cuộc đời này của tao chưa từng thực sự có được thứ gì. Có phải mày vẫn lưu luyến không? Mày còn Vưu Minh Hứa. Nghĩ đến cuối cùng mày không có được thứ gì giống tao, tao chết là hết, nhưng mày thì không cam lòng là tao sung sướng vô cùng. Lần này, em trai, cuối cùng tao cũng thắng. Chuẩn bị đón chào cái chết chưa? Đếm ngược 10 tiếng, từ biệt cuộc đời của mày, những người mày yêu rồi chúng ta đi. Chẳng ai cứu nổi mày, chẳng ai hết.”
Ân Phùng sững người.
Anh biết Ân Trần nói thật, thứ vừa được lấy ra khỏi ngăn đựng đồ là thiết bị kích hoạt bom nổ từ xa.
Cho nên dù cảnh sát tấn công hay bắn tỉa, vào phút hấp hối, Ân Trần vẫn có thể bấm nút điều khiển cho hai người nổ tung. Chẳng ai cứu được anh, dù Vưu Minh Hứa có trong đội ngũ cảnh sát kia cũng không thể.
Bình sinh cho tới nay, đây là lần đầu tiên Ân Phùng cảm nhận được cái chết rõ ràng đến vậy. Đầu anh có một thoáng hoang mang.
Sau đó anh nhớ đến Vưu Minh Hứa.
Nhớ đến khuôn mặt cô, mắt cô, bàn tay cô, giọng nói của cô, cảm giác khi cô tựa trong lòng anh. Là người, sẽ chẳng ai là không sợ hãi nếu biết rõ vài giây sau mình sẽ chết. Ân Phùng cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ vùi sâu trong tâm khảm đang một lần nữa từ từ lan rộng, giống như sắc đêm bên ngoài cửa xe, bao vây lấy anh từ bốn phương tám hướng.
Cảm giác đó giống hệt lúc anh tự hỏi lòng, đấu tranh trong đau đớn. Cũng giống hệt lúc anh sợ hãi bóng tối không rõ tên ngoài cửa sổ, quấn chặt chăn trên giường trốn trong nhà Vưu Minh Hứa.
Anh cắn nhẹ môi dưới, nhắm mắt một lúc rồi mở ra.
Anh thì thầm lẩm bẩm: “Cô ấy sẽ đến cứu tôi… A Hứa… sẽ đến cứu tôi…”
Cứ lẩm bẩm như đang niệm chú như vậy, đột nhiên, nỗi sợ hãi và yếu đuối tựa con quái thú chợt tan biến như nước thủy triều. Chỉ còn lại một vùng thanh bình, tĩnh lặng.
Khóe miệng anh dần thấm một nét cười, nhắm mắt lại lần nữa.
“A Hứa, đừng đến.”
Đừng đến.
Cứ để anh một mình chìm vào bóng tối.
———
Vưu Minh Hứa tập trung cùng Hứa Mộng Sơn và những người khác vào nửa tiếng trước. Họ đi tắt theo con đường rút lui của Ân Trần.
Màu xanh xám của bầu trời dường như lại nhạt hơn một chút.
Vưu Minh Hứa đứng sau một chiếc xe, Đồ Nha, Trần Phong, Hứa Mộng Sơn đều đã lần lượt xuống xe, rút súng chờ đợi. Mặt ai nấy đều căng thẳng cực độ.
Làn gió ban mai nhẹ nhàng lướt qua, Vưu Minh Hứa nhìn chiếc xe đó. Phía trong cửa sổ sau xe tối um, chỉ có thể thấy được lưng ghế và góc mặt nghiêng thấp thoáng của Ân Trần, không nhìn thấy Ân Phùng.
Hết chương 344
Danh sách chương