Khoảnh khắc nghe được câu nói này, Vưu Minh Hứa có thể cảm nhận một cách rõ nét cơn đau nơi lồng ngực, nó vừa đắng, vừa chát, còn cả sự tủi thân mà cô căn bản không muốn thừa nhận, tất cả đều trào lên trong chợp mắt.

Nhưng Vưu Minh Hứa không phải người khác, ngay giây tiếp sau, cô đã khôi phục lý trí.

Cô ý thức được người hiện tại hoàn toàn không giống người khi trước. Anh vô cùng thành thạo trong quan hệ nam nữ, là tay lão làng trong “hái hoa ngắt cỏ”.  Cho dù ngữ điệu của anh trầm thấp và chân thành, vừa nghe đã khiến tim cô run lên. Thế nhưng, cô thực sự có thể tin tưởng anh sao? Vả lại, xin đừng quên:

Nếu nói La Vũ là điểm hội tụ hiềm nghi của một loạt vụ án, đến giờ, Vưu Minh Hứa vẫn chưa làm rõ được mọi chuyện về anh ta.

Ân Phùng, chẳng phải cũng một điểm đáng ngờ và ẩn số lớn nhất khác hay sao?

Thế là tâm trạng vừa trào lên trong ngực Vưu Minh Hứa lập tức rút sạch, chỉ còn sót lại một chút cảm giác đau đớn và sự tỉnh táo, bình tĩnh vô cùng.

“Ồ?” Cô hỏi, “Anh muốn thế nào?”

Ân Phùng nói: “Đến nhà tôi, gặp mặt rồi nói chuyện. Trời sắp tối rồi, chắc em chưa ăn cơm phải không? Nhà tôi có sân thượng lộ thiên, phong cảnh rất đẹp. Tôi đang chờ em ở đó.”

Nếu đã bình tĩnh trở lại, Vưu Minh Hứa chắc chắn sẽ nhận lời mời của Ân Phùng. Cô tự nhủ: Trên người anh vẫn còn quá nhiều bí mật, cô đến chỉ vì điều tra mà thôi.

Nhưng bên cạnh đó, cô cũng ôm chút tâm tư muốn phá hỏng hứng thú của anh. Vưu Minh Hứa mặc cảnh phục, đội mũ cảnh sát, còn treo một đôi găng tay màu vàng hồng bên eo, ra khỏi nhà.

Vừa bước khỏi tiểu khu, cô liền thấy một chiếc Bentley màu đen đã chờ sẵn ngoài kia. Vưu Minh Hứa mở cửa xe, Đồ Nha ngồi ghế trước quay đầu cười với cô, dáng vẻ có chút ngờ nghệch.

Ấn tượng của cô về anh ấy rất tốt bèn cười đáp lại.

Sau khi ngồi vào xe, cô phát hiện bên trong nhiều thêm một mùi hương nhàn nhạt, cạnh tay còn có một bình nước và một đĩa bánh tráng miệng.

Vưu Minh Hứa oán thầm: Tên đó càng ngày càng thích làm màu.

Đồ Nha nói: “Cô Vưu, nước và món tráng miệng kiểu Tây là chuẩn bị cho cô.”

Vưu Minh Hứa liếc nhìn: “Anh ta bảo anh chuẩn bị?” Anh còn cả chiêu này nữa cơ đấy.

Đồ Nha hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng: “Là tôi, cũng không biết có hợp khẩu vị của cô hay không.”

Vưu Minh Hứa ngơ ngác rồi ăn thử một miếng, bánh rất ngon, ăn xong cô nói: “Ừ, ngon.”

Đồ Nha cười.

Vưu Minh Hứa nhìn anh tài xế vạm vỡ hiền lành này, nghĩ bụng, cấp dưới của Ân Phùng hóa ra cũng có người đơn thuần, đáng yêu đến vậy.

Vưu Minh Hứa và anh ấy cũng đã khá quen thân, cô bèn đổ người lên trước, vỗ vai anh ấy, vừa thưởng thức bánh vừa nói: “Sao lại đối xử tốt với tôi thế?”

Đồ Nha ngẩn người, im lặng vài giây mới nhỏ giọng nói: “Hiện giờ thầy Ân không nhớ ra, cô đừng giận cậu ấy.”

Miếng bánh trong miệng Vưu Minh Hứa bỗng chốc mất sạch mùi vị, cô lãnh đạm tựa người về sau, không lên tiếng đáp lại.

Đến ngoài biệt thự, cánh cổng sắt mở toang, đèn đuốc sáng trưng đón mừng khách khứa. Vưu Minh Hứa xuống xe, thấy Tiểu Yến mặc áo trắng quần trắng ra đón.

Tiểu Yến vẫn hơi sợ cô, lẽ ra nhiệm vụ đón khách hôm nay không đến lượt cậu ấy, thông thường đều là Lão Cửu đón tiếp. Nhưng tối nay Ân Phùng khăng khăng rằng Lão Cửu xấu hoắc, nhất quyết đòi đổi sang Tiểu Yến sạch sẽ và ngoan ngoãn.

Vừa thấy Vưu Minh Hứa, Tiểu Yến lập tức nhớ lại cảnh tượng lần trước bị cô tóm được rồi ấn trên đất. Mặt cậu đỏ lên, lan đến tận cần cổ, nói lí nhí: “Cảnh sát Vưu, mời đi theo tôi. Thầy Ân đợi cô rất lâu rồi.”

“Ừm.”

Khi đi qua vườn hoa, cô thấy người làm vườn đứng trong đó, bộ đồ làm việc rất sạch sẽ, người đó vẫn gầy và u ám như vậy. Thấy hai người, người đó cười bí hiểm.

Vưu Minh Hứa đều từng tìm hiểu hết những người bên cạnh Ân Phùng. Người làm vườn này nhìn có vẻ quái đản, còn rất nghệ thuật, ai mà ngờ được rằng anh ta chính là một tội phạm lừa đảo qua Internet bằng việc lợi dụng kỹ thuật vi tính, phải ngồi tù 20 năm mới được ra ngoài.

Con người kia tập hợp những người đã từng mang tội để làm cái gì?

Thấy cô quan sát người làm vườn, Tiểu Yến bèn to gan giới thiệu: “Chúng tôi gọi chú ấy là Quán Quân, tính khí chú ấy rất xấu, chỉ có Lão Cửu mới quản được. Chú ấy rất không thích cảnh sát. Cảnh sát Vưu… Cô không cần để ý tới chú ấy đâu.”

Vưu Minh Hứa nói: “Chẳng phải cậu cũng rất không thích cảnh sát đó sao?”

Tiểu Yến câm lặng. Đi được vài bước, cậu ấy lại nói tiếp: “Không phải tôi không thích.”

Là họ không thích tôi. Tôi muốn có được lòng tin của họ, nhưng luôn không đạt được.

Vậy nên mỗi khi tôi khép mắt, sẽ luôn trở lại căn phòng tràn ngập màu máu đó.

Còn thực ra tôi biết, rồi sẽ có một ngày, tôi cũng sẽ nằm trong vũng máu như bố mẹ.

Bất chợt có người vỗ đầu cậu. Tiểu Yến rùng mình, gần như không dám nhìn người phụ nữ bên cạnh.

“Sợ gì.” Cô hờ hững nói, “Cảnh sát cũng chỉ là người bình thường mà thôi, nào có ba đầu sáu tay. Về sau có việc gì có thể tìm tôi nói chuyện.”

Cô biết cậu trai trước mắt từ nhỏ đã là một tên trộm cắp, biết bố mẹ cậu ấy đều mất mạng, còn hiềm nghi về cậu ấy luôn không được rửa sạch. Cô cũng biết kể từ sau khi cậu ấy ra tù, Ân Phùng đã luôn để cậu ấy bên mình.

Tiểu Yến im lặng.

Trên đầu vang lên một tiếng huýt sáo, Tiểu Yến co giò chạy mất. Vưu Minh Hứa ngẩng đầu, cô thấy người đó mặc sơ mi trắng, khoác áo vest, đứng trên sân thường lộ thiên của tầng ba nhìn cô.

Ân Phùng nói không sai, phong cảnh nơi sân thượng thực sự rất đẹp. Tiết trời tối nay dễ chịu, trăng tráng vằng vặc. Nơi xa là hồ nước tĩnh lặng, ánh đèn thấp thoáng dọc hai bên bờ hồ như ngọc bích.

Đêm mùa đông rét lạnh, một bên của sân thượng được lắp đặt lò sưởi trong tường, củi bùng cháy trong đó, từng đợt khí ấm áp phả lên người mang lại cảm giác vô cùng thoải mái.

Bóng đèn đêm chiếu ánh sáng trắng được lắp quanh sân thượng, giống hệt những viên dạ minh châu lấp lánh, tạo cảm giác vô cùng ấm áp. Bên tai là chất giọng nam trầm cất lên bản nhạc chữ tình êm ái. Mọi thức đều lặng lẽ vô cùng.

Vưu Minh Hứa đứng tại lối lên sân thượng, Ân Phùng đã bước tới cạnh cô. Anh không đóng cúc áo vest, chiếc áo sơ mi bên trong cũng được mở hai cúc, tóc trải ngược về sau, bước chân cũng thảnh thơi, cả người đều tản ra hơi thở ung dung của người đàn ông.

Anh đi đến trước mặt cô, quan sát bộ cảnh phục trên người cô, cười nói: “Ngày trước tôi thấy phụ nữ mặc cảnh phục không đẹp.”

Vưu Minh Hứa không để ý đến anh mà đi thẳng đến bên bàn, ngồi xuống.

Đây là một chiếc bàn vuông màu trắng, mặt bàn được phủ một tấm khăn trải bàn thêu hoa tinh tế màu thẫm, chỉ có hai chiếc ghế, còn cách nhau rất gần. Ân Phùng đi theo, ngồi xuống cạnh cô, khẽ gác tay lên lưng ghế của cô.

Hôm nay anh không dùng nước hoa. Dù tính tình đột biến nhưng hơi thở và cảm giác vẫn giống hệt như Vưu Anh Tuấn ngày trước. Cùng với việc anh như vô tình lại như hữu ý lại gần, Vưu Minh Hứa đã có một khoảnh khắc thất thần, cô vội vã chấn định, nói: “Có chuyện thì mau nói đi.” Nói đoạn, cô đập tay anh, kéo ghế cách ra khoảng một thân người.

Cô tỏ ra thô tục và hùng hổ như vậy trái lại khiến Ân Phùng chìm vào trầm mặc.

Thế nhưng, nóng vội không làm nên chuyện.

Anh mỉm cười: “Đói rồi phải không, ăn trước đã. Tôi đã ngủ cả một ngày, giờ đói lắm.”

Đầu bếp bê từng món ăn lên, toàn bộ đều là những món mà Vưu Minh Hứa yêu thích. Vưu Minh Hứa có thể làm khó người khác, song sẽ không làm khó cái bụng của chính mình. Cô cũng chẳng lo lắng Ân Phùng sẽ làm ra những chuyện như cướp của giết người với cô, thế là vùi đầu vào chiến đấu cùng đồ ăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện