Ao này rộng khoảng nửa mẫu, xung quanh đều là cỏ dại, còn có mấy cây cổ thụ, tán cây rậm rạp, có vẻ rất yên tĩnh.

Nơi không xa chính là núi rừng.

Vưu Minh Hứa đứng bên bờ ao nhìn một hồi rồi xỏ bọc giày, bắt đầu đi men theo con đường đầy bùn đất ven ao để quan sát. Cảnh Bình học theo cô, cũng mang bọc giày, đi ngay phía sau.

Bùn mềm nhũn, vừa bước lên đó đã để lại rõ vết chân. Có điều, bọn họ có thể tìm được dấu vết hữu dụng hay không còn là một ẩn số.

Đi được nửa non vòng ao, Vưu Minh Hứa ngồi xổm xuống, đường rất hẹp, Cảnh Bình ngồi ngay sau cô. Họ thấy một chuỗi dấu chân từ sườn dốc bên cạnh kéo xuống con đường bùn cạnh ao cá. Nhìn qua, dấu chân đó khoảng cỡ 42, giày thể thao, không sâu không nông, khoảng cách bước chân bình thường, chủ nhân của dấu chân có lẽ là một người đàn ông có thể trọng và dáng người tầm trung.

Thấy dấu chân lao thẳng từ sườn xuống, Vưu Minh Hứa ngẩn người, nhích cơ thể về phía trước, vén đám cỏ trên nước, dấu chân ở nơi đây đã không còn hoàn chỉnh, nhưng có thể nhìn ra người đó xông thẳng xuống nước.

Chạy vào nước sao? Vưu Minh Hứa mở điện thoại, lướt tìm ảnh. Nhờ tác phong sinh hoạt tinh tế, sạch sẽ của Quách Hưng nên toàn bộ giày, hộp giày ở nhà anh ta đều đã được nhóm Vưu Minh Hứa chụp lại và chỉnh lý, bao gồm cả đế giày.

Cô lướt xem từng ảnh một, Cảnh Bình ghé tới cùng xem. Tai anh lình thình chạm phải mặt cô, Vưu Minh Hứa không buồn nhếch mày, lặng lẽ nhích mặt sang bên cạnh. Mắt Cảnh Bình luôn tập trung vào chiếc điện thoại trên tay cô, tựa như không phát hiện ra điều gì khác lạ.

Bước đối chiếu đơn giản hoàn thành.

“Không phải dấu giày của Quách Hưng.” Vưu Minh Hứa đứng dậy nói.

Cảnh Bình cũng đứng lên, chỉ về phía trước: “Đằng kia cũng có.”

Vưu Minh Hứa nhìn sang phía đó, quả nhiên tại nơi cách khoảng hai mét xa còn có một hàng dấu chân. Tim cô bất chợt nảy lên. Dù đã ba ngày trôi qua, hiện tại căn bản không thể xác nhận những dấu chân này liệu có phải liên quan đến việc Quách Hưng mất tích hay không. Nhưng chúng thực sự rất kỳ quặc.

Hai người tiếp tục đi tới quan sát dấu chân thứ hai, Vưu Minh Hứa xem hết giày và đế giày của Quách Hưng, đầu mày cô nhướng lên: “Quách Hưng có một đôi giày thế này!” Cô dừng lại ở một bức ảnh, đặt điện thoại xuống cạnh dấu chân để so sánh. Quả nhiên, dấu vân giày giống hệt nhau, thậm chí đến vị trí bị mài mòn trên đế giày cũng tương đồng. Vậy thì cơ bản có thể xác nhận dấu chân này chính là của Quách Hưng.

Vưu Minh Hứa đứng bật dậy, gọi điện thoại cho Đinh Hùng Vĩ, xin sự giúp đỡ của chuyên gia giám định.

Ngắt cuộc gọi, cô thấy Cảnh Bình quỳ một gối ngồi tại nơi đó, thần sắc anh nặng nề, không biết là đang nghĩ điều gì.

“Sao vậy?” Vưu Minh Hứa hỏi.

Kết quả, anh lại cười biếng nhác: “Không có gì, học tập cô chút đó mà.”

Vưu Minh Hứa dám cược rằng, người này nhìn có vẻ thân thiện hòa nhã, song trong công việc trước đây chắc chắn không mấy hòa hợp với đoàn đội. Nếu trong lòng anh có 10 chuyện, cùng lắm cũng chỉ kể một, hai chuyện cho người khác mà thôi. Còn lại đều sẽ giấu sâu trong tâm khảm.

Có điều, Vưu Minh Hứa không mấy để tâm, tiếp tục quan sát một chuỗi dấu chân thuộc về Quách Hưng. Cô lập tức phát hiện ra điều khác lạ: Khoảng cách giữa các bước chân lớn hơn bình thường, khá sâu, bùn bắn xung quanh. Cũng có nghĩa là, Quách Hưng chạy tới đây. Cô thực sự phải cảm ơn tiết trời rét lạnh, ít người lui tới, những dấu chân này mới được bảo toàn gần như nguyên vẹn.

Ban đầu cô còn ngồi xổm trên đất, quan sát tỉ mỉ từng chút một, về sau thì đứng hẳn dậy, lần tìm theo phương hướng ngược lại với dấu chân. Quách Hưng là chạy men theo ao cá mà tới. Đang tập trung bước đi, cổ tay cô bỗng bị túm chặt, khoảnh khắc tiếp xúc, cô cảm nhận được rõ nét gan bàn tay và đầu ngón tay của người đàn ông có vết chai do cầm súng trong thời gian dài.

Cô quay đầu nhìn Cảnh Bình.

Anh nhếch mày, ra hiệu chỗ bùn sắp lún xuống ngay dưới chân cô rồi buông tay.

“Cảm ơn.”

Anh đáp một cách thản nhiên: “Không cần cảm ơn.”

Vưu Minh Hứa bật cười mà không rõ nguyên do. Trong mắt Cảnh Bình cũng mang ý cười, chỉ là lúc nào anh cũng khoác dáng vẻ bình thản không một gợn sóng kia.

Dấu chân của Quách Hưng kéo dài đến tận dưới gốc một cây cổ thụ. Mắt Vưu Minh Hứa sáng lên.

Ở nơi này, bọn họ phát hiện được hai dấu chân sâu của Quách Hưng, hơn nữa còn từng ma sát, dịch chuyển tại chỗ. Phía sau là bốn lỗ nhỏ, sâu, bên cạnh có vết tròn như trái bóng, cũng khá sâu.

Vưu Minh Hứa liên tưởng, trong đầu xuất hiện một cảnh tượng hoàn chỉnh:

Quách Hưng ngồi trên chiếc ghế gấp dùng cho câu cá dưới gốc cây, trong một thời gian khá dài. Thùng nước bên cạnh đứng cá anh ta đã câu được.

Vậy sao anh ta lại đột ngột đứng dậy, nhanh chân chạy về phía bên kia?

Dấu chân của một người khác là từ sườn dốc lao thẳng vào trong nước.

Đây là cảnh tượng kỳ lạ gì?

“Thần thám, đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Cảnh Bình vang lên bên cạnh.

“Đang nghĩ…” Vưu Minh Hứa đáp chậm rãi, “Quách Hưng dường như khiến người khác khá bất ngờ.”

Nhà cửa anh ta sạch sẽ, được sắp xếp tinh tế. Yêu thích câu cá, khẩu vị nhất quán. Anh ta nuôi những con cá đã câu được, còn bán cho bà chủ nhà hàng cá. Bà chủ đó và ông chủ nơi đây đều cảm thấy anh ta là một người tốt bụng, dễ gần. Không giống lắm với hình tượng một tên tội phạm buôn bán ma túy tội ác tày trời trong tưởng tượng của Vưu Minh Hứa. Một Quách Hưng sống sờ sờ như đang xuất hiện rõ mồn một ngay trước mắt cô.

Có điều, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Một người liệu chăng có yêu cuộc sống, có lương thiện chẳng hề liên quan tới việc sau lưng anh ta có giết người phóng hỏa, buôn lậu ma túy hay không.

Vừa ngẩng đầu, cô đã chạm phải một cặp mắt sâu xa, tựa như có mấy phần ấm áp, song lại như chỉ có ý cười hài hước. Thực chất, Vưu Minh Hứa khá bực khi bị một người đàn ông nhìn mình bằng ánh mắt này. Vậy mà, chủ nhân của đôi mắt ấy lại là một người cảnh sát gạo cội vô cùng chính trực, cương nghị. Tầm mắt hai người chạm nhau rồi cùng rời đi ngay lập tức.

Vưu Minh Hứa tiếp tục tìm theo bờ ao, xem có phát hiện thêm manh mối nào khác không. Cảnh Bình vẫn lặng lẽ đi sau cô.

Đi thêm một vòng nhỏ, cô phát hiện phía trước xuất hiện những vết chân vô cùng hỗn loạn. Vưu Minh Hứa một lần nữa ngồi xổm xuống, có những vết chân chồng chéo lên nhau, song có thể dễ dàng nhận ra có tất cả bốn loại dấu chân khác nhau.

Một dấu chân thuộc về Quách Hưng, một dấu chân thuộc về người chạy thẳng xuống ao cá ở phía đối diện.

Còn hai loại dấu chân khác, cỡ chân khoảng tầm số 42, 43, đều là giày thể thao, một người thấp, một người cao, thể trọng đều thuộc tầm trung, không gầy không béo.

Vưu Minh Hứa cau mày, quan sát tỉ mỉ quỹ tích của từng loại dấu chân.

Trước hết, cô phát hiện dấu chân của Quách Hưng và người đầu tiên kia là bước ra từ ao cá. Dấu chân của Quách Hưng rất sâu, dấu chân của người đầu tiên nông và loạn, bước không thật, một bên sâu một bên nông. Thế nên, cô đã đoán được đại khái sự việc đã từng xảy ra bên ao cá này.

Về sau, dấu chân hai người dừng tại con đường nhỏ đầy bùn kia, lúc này, dấu chân của Quách Hưng hướng về phía ao, quay lưng về phía bụi cây. Hai dấu chân này khá sâu và rõ, có thể thấy Quách Hưng đã dừng tại đây. Còn dấu chân của người đầu tiên không thấy đâu nữa, trên đất có vết đè lớn, có thể suy đoán, người kia đã nằm xuống.

Sau đó, có hai người sở hữu dấu chân nhẹ và nông, khoảng cách giữa các dấu chân nhỏ, chứng tỏ họ chạy bước nhỏ ra khỏi bụi cây, ra đến sau lưng Quách Hưng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện