Sau đó bọn họ vào trong xe.

Xe rất tối. Tay cô rất ấm, cô ôm anh mãi. Hơi thở mềm mại ấy ở ngay bên tai anh.

Hai người đầu sát bên đầu. Không biết ai bắt đầu trước, song môi cô đã chạm vào môi anh, khoảnh khắc Ân Phùng hồi tưởng lại, anh chỉ thấy tâm gan quặn thắt, cảm giác ấy giống hệt như lúc bị người phụ nữ đó hôn vào ngày anh vừa tỉnh lại trong bệnh viện.

Thứ cô hôn là hồn anh.

Nụ hôn của cô chạm đến linh hồn anh.

Suy nghĩ này tự động nảy ra trong đầu anh, nó mãnh liệt như một luồng sáng, khó thể nào dừng lại hay vứt bỏ.

Ân Phùng nhìn thấy hai người thân mật, quấn quýt lấy nhau tựa những đứa trẻ trong xe, nhìn thấy dáng vẻ vừa cười ngơ ngẩn vừa như rất muốn khóc của bản thân, giống như một chú cún đáng thương đuối nước vậy. Còn cô to gan hơn, dứt khoát đè lên người anh, bịt mắt anh.

Cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng, anh không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận lòng bàn tay mềm mại của cô, cùng nụ hôn và sự vỗ về mãnh liệt.

Anh nói, A Hứa, tôi vẫn muốn.

Cô nói, được thôi.

……

“Thầy Ân!”

“Thầy Ân!”

Hai chất giọng khác nhau cùng đồng thanh gọi anh. Ân Phùng như bừng tỉnh, nhìn rõ trước mặt là Đồ Nha và Tiểu Yến, còn có hồ bơi phía sau lưng. Anh đã được bọn họ kéo lên bờ.

Đồ Nha và Tiểu Yến đều im lặng nhìn anh.

Ân Phùng vuốt mặt, chạm vào hai hàng nước mắt ấm áp.

Anh ngẩng đầu ngơ ngác, đập vào mắt là bầu trời sáng trong cao vời vợi, tầng mây trắng dày, mặt trời chỉ lộ ra một góc nhỏ, đây chính là toàn bộ ánh nắng trên mặt đất. Anh đứng dậy, gạt những cánh tay muốn đỡ anh của họ, nghe thấy giọng nói khản đặc của chính mình: “Trần Phong đâu? Bảo cậu ta đến chỗ tôi, ngay lập tức.”

———

Nghe tin hôm nay Ân Phùng phải học bơi, Trần Phong liền biết buổi sáng này sẽ chẳng yên lành. Cậu ta trốn xa tít tắp, tìm một góc trong biệt thự ngồi đọc sách, uống rượu, ăn đậu phộng, vô cùng mãn nguyện.

Nhưng cậu ta không ngờ Tiểu Yến lại đến tìm mình nhanh đến vậy. Cậu ta còn tưởng rằng, vì Vưu Minh Hứa, Ân Phùng ít nhất sẽ kiên trì trong nước lâu hơn cơ. Tuy là ngoài miệng, thầy Ân chắc chắn không chịu thừa nhận điều này.

“Chuyện gì?” Trần Phong hỏi.

Tiểu Yến do dự một chút, thì thầm nói: “Thầy khóc rồi.”

Trần Phong ngẩn ra.

Khóc? Ân Phùng? Bao nhiêu năm trời, nào đã có ai thấy Ân Phùng rơi lệ?

“Vì sao?” Bước chân trở về của Trần Phong càng thêm gấp gáp.

Tiểu Yến lộ ra thần sắc kỳ lạ: “… Bơi đến khóc.”

Trần Phong: “……”

Nếu là Vưu Anh Tuấn học bơi đến phát khóc thì Trần Phong còn có thể hiểu. Nhưng Ân Phùng? Một học giả tâm lý chín chắn, lạnh lùng, thậm chí còn có chút u uất đó khóc ư?

Lẽ nào… Thầy Ân sau khi thức tỉnh cũng chịu ảnh hưởng của khoảng thời gian đó, nên có thêm chút tính trẻ con rồi?

Không rõ vì sao, nghĩ đến khả năng này, cõi lòng Trần Phong bỗng trào lên một tia ấm áp.

———

Sau khi về phòng, Ân Phùng tắm rửa, thay đồ, đi tới phòng sách. Tâm trạng anh đã bình tĩnh lại, nhưng cảm giác buồn phiền khó hiểu cứ quanh quẩn mãi trong lồng ngực. Anh ngồi vào chiếc ghế giám đốc, mặt mũi thâm trầm phơi nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ. Sau đó, hình ảnh Vưu Minh Hứa cười hôn anh trong đêm một lần nữa xuất hiện trước mắt. Anh bất giác lại thất thần.

Đợi đến khi Trần Phong gõ cửa vào phòng, Ân Phùng đã khôi phục dáng vẻ lãnh đạm. Anh tựa ghế, khẽ xoay một góc nhỏ, tay nghịch chuột vi tính, qua mấy giây mới mở miệng: “Gần đây Vưu Minh Hứa đang bận gì?”

Trần Phong ngẩn người, nghĩ bụng: Cuối cùng cũng tới rồi, may mà cậu ta vẫn giữ thói quen âm thầm quan sát cô, đáp như thường lệ: “Chắc đang điều tra vụ án mới.”

Ân Phùng im lặng mấy chút rồi hỏi tiếp: “Tra cùng ai?”

Trần Phong thầm nghĩ, quái lạ, sao anh biết vậy? Nghĩ xong bèn cười cười nói: “Tổ họ có một người mới đến, nghe nói là cảnh sát từng được nhận Huân chương, rất tài giỏi, đến từ Vân Nam. Tình hình cụ thể thì em không rõ.”

Thực ra, Ân Phùng cũng chỉ tiện miệng nên hỏi mà thôi, nghe Trần Phong nói vậy, anh ngẩng lên nhìn cậu ta, Trần Phong mạnh dạn bồi thêm một câu: “Rất đẹp trai, độc thân ạ.” Còn rất thu hút người khác. Câu này thì Trần Phong không nói ra khỏi miệng.

Ân Phùng lại im thít một hồi, nói: “Ảnh.”

Trần Phong cúi đầu tìm ảnh trong điện thoại, điều này không phải tư liệu bí mật gì cho cam nên cậu ta có thể thu thập. Tìm được ảnh liền đưa điện thoại cho Ân Phùng.

Ân Phùng liếc qua rồi ném điện thoại lên bàn.

Trần Phong nghĩ, anh lại định giở trò gì đây, rốt cuộc là muốn hay không muốn? Lúc mới tỉnh rõ ràng là không muốn, còn nói không chung chí hướng không cùng mưu nghiệp, tuyệt đối sẽ không đến với một nữ cảnh sát. Nhưng hôm nay không biết đã chịu kích thích gì, không những khóc, xem xong ảnh cộng sự mới của người ta lại còn đen mặt.

Có điều, theo sự hiểu biết của Trần Phong với Ân Phùng, tâm trí anh kiên định lắm, cũng rất bình tĩnh, đã bao giờ nghiêm túc với cô gái nào đâu? Khả năng lớn vẫn là không cần Vưu Minh Hứa.

Ân Phùng đứng dậy, nói: “Theo tôi ra ngoài một chuyến, đi thăm hỏi Sở trưởng Đoàn.”

Trần Phong: “Có vấn đề gì ạ?”

Khóe môi Ân Phùng khẽ cong lên: “Không có gì. Khoảng thời gian mất trí nhớ được đàn anh chiếu cố. Giờ khỏi rồi, đáng lẽ nên đến cảm ơn từ lâu mới phải.”

———

Khi Ân Phùng xách quà, áo vest giày da, trò chuyện vui vẻ cùng cấp trên của cấp trên, của cấp trên, của cấp trên trực tiếp của Vưu Minh Hứa thì cô vừa cùng Hứa Mộng Sơn, Cảnh Bình và những người khác lái xe rời khỏi tiểu khu của Quách Hưng.

Hứa Mộng Sơn lái xe, Vưu Minh Hứa ngồi băng ghế sau, khi xe đi qua quán cơm trước cổng còn thấy bà chủ nhà hàng cá đang cười vẫy tay tạm biệt với bọn họ. Vưu Minh Hứa thò đầu ra ngoài, cũng vẫy tay tạm biệt lại.

Hứa Mộng Sơn tinh ý: “Ban nãy cậu đến tìm bà chủ này để xác nhận?”

“Ừ.”

Cảnh Bình ngồi ghế lái phụ cũng tập trung lắng nghe.

Cá?

Như có một tia lửa vụt sáng trong đầu Hứa Mộng Sơn, anh ấy xâu chuỗi toàn bộ tình tiết:

Lúc trước anh ấy mãi không nghĩ ta mùi đất tanh trong tủ là gì, chẳng phải chính là mùi tanh của cá đó sao?

Thứ đồ gì có thể chiếm một nửa tủ, lại còn nhiễm mùi tanh của cá?

Ngoài ra, trong hồ cá không phải cá vàng mà là cá trắm và cá mè, vừa trắng vừa tươi, không giống được nuôi. Thời gian Quách Hưng đến Tương Thành quá ngắn, không thể tự mua cá về nuôi to đến mức như vậy, cũng không thể mua từ chợ về. Anh ta chỉ ăn đồ đặt ngoài, không nấu cơm, đồ dùng nhà bếp không có lấy một thứ. Vậy thì cá từ đâu mà có?

“Quách Hưng đi câu cá?” Cảnh Bình cất lời trước. Hứa Mộng Sơn nghe vậy cũng bắt đầu trở nên kích động.

Cảnh Bình tuy không phải cảnh sát hình sự, song đầu óc lại vận hành rất nhanh. Vưu Minh Hứa liếc nhìn anh, nói: “Không sai. Quách Hưng khá thích sạch sẽ, đồ đạc không dùng tới đều được sắp xếp gọn gàng, cho nên thứ thiếu trong tủ chính là bộ dụng cụ câu cá. Nhưng nếu là đi câu, cá có to có nhỏ, mà cá trong hồ kích thước lại rất đều nhau. Anh ta giữ lại những con như vậy để nuôi trong biệt thự, vậy những con khác thì đi đâu?”

Hứa Mộng Sơn tiếp lời: “Nhà hàng cá ngoài cổng!”

Vưu Minh Hứa nói: “Đúng vậy! Mình hỏi bà chủ rồi, mỗi lần Quách Hưng đi câu cá về đều đưa cá to để họ làm giúp. Nếu không ăn hết thì bán cho quán cơm. Không chỉ vậy, một người ngoại tỉnh mới đến Hồ Nam, lại thích câu cá, làm sao để tìm được nơi gần kề, phù hợp một cách nhanh nhất, tiện nhất đây? Vừa hỏi liền phát hiện, quả nhiên nơi đó cũng là bà chủ giới thiệu cho Quách Hưng, mình lấy được địa chỉ rồi. Nếu bộ dụng cụ câu cá đã không còn ở đây, mình nghĩ trước khi Quách Hưng mất tích, ít nhất là anh ta đã đến nơi đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện