Vưu Minh Hứa bước ra khỏi biệt thự, vẫn là Lão Cửu khom lưng cúi người dẫn đường. Đồ Nha đã lái một chiếc Bentley chờ sẵn ngoài cổng.
Vưu Minh Hứa cũng không khách sáo, nói câu cảm ơn với họ rồi ngồi lên xe.
Tính đến nay, Đồ Nha cũng đã khá quen thân với cô, dù anh ấy vẫn im lặng, song bầu không khí xung quanh đã không còn căng thẳng như lúc mới gặp nữa.
Vưu Minh Hứa nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu mới cất tiếng: “Đồ Nha, lần sau chúng ta so chiêu đi.”
Đồ Nha lặng thinh mấy giây mới nói: “Không được.”
“Vì sao?”
Đồ Nha lại im bặt một hồi mới đáp: “Nếu đánh cô bị thương, tôi không biết ăn nói sao với thầy Ân.”
Vưu Minh Hứa ngẩn ra, bật cười, nói: “Có gì mà ăn với nói cùng anh ta, chuyện của tôi không liên quan đến anh ta. Ngày mai đánh đi.”
Đồ Nha im lặng.
Vưu Minh Hứa nhìn cơ mặt căng cứng của anh ấy, rồi lại nhìn cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Tôi và anh ta không còn như trước. Hơn nữa, anh có thể đánh tôi bị thương? Tôi thấy anh chẳng qua cũng chỉ ngang cơ Hứa Mộng Sơn, anh ấy là bại tướng dưới tay tôi đấy.”
Chiếc xe chợt phóng vụt đi như tên bắn.
Vưu Minh Hứa cười cười.
“Hứa rồi đấy nhé.”
Đồ Nha “Ừm” một tiếng nặng trịch.
Khó khăn lắm mới gặp được cao thủ, thế là tâm trạng của Vưu Minh Hứa cũng trở nên rạng ngời. Không biết vì sao, song nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ xe, cô bỗng cảm thấy tâm trạng suốt mấy hôm nay chưa khi nào lại nhẹ nhõm, thư thái khó tả như lúc này. Trong tiềm thức, cô không muốn đi sâu nghiên cứu nguyên nhân.
Cô lại nhớ tới lời Ân Phùng đã nói, nhớ tới đoạn cắt video và cảnh tượng trong đó, trái tim không khỏi trầm xuống. Có những việc không thể nghĩ sâu, nếu khi đó Ân Phùng đã bị người đưa đi, mấy tháng sau mới xuất hiện ở Tây Tạng trong trạng thái mất trí nhớ. Vậy thì, khoảng thời gian đó, anh rốt cuộc đã trải qua những gì? Ai đã đưa anh đi? Mục đích là gì? Vì sao người bị đưa đi là anh chứ không phải người khác? Hơn nữa còn tốn bao công sức để che mắt người khác như thế.
Chúng trọn trúng anh.
Cô chợt nhớ ra lời Cố Thiên Thành cố ý tiết lộ ngày trên núi:
Em thực sự tưởng rằng, người cạnh em đây là thiên sứ, chứ không phải ác ma như tôi?
Em thực sự tưởng rằng, Ân Phùng, tôi, em gặp gỡ ở Tây Tạng chỉ là ngẫu nhiên?
……
Trong đầu cô tái hiện hình bóng Vưu Anh Tuấn ngày trước, anh cười rạng rỡ như ánh nắng ngày xuân. Cũng tái hiện Ân Phùng của đêm nay, anh ngồi tựa trong chiếc ghế da đen, chiếc kính gọng đen đặt trên mặt bàn, gương mặt không rõ vui buồn giận dữ, ánh mắt sâu thẳm xa xăm.
Anh sớm đã không còn là thiên sứ của cô nữa rồi.
———
Còn mười mấy ngày nữa là đến Tết.
Trời âm u suốt mấy ngày liền. Sáng hôm nay, tuyết cuối cùng cũng rơi, cảnh sắc xinh đẹp, non nước liền kề của Tương Thành cuối cùng cũng được đắp lên một tầng tuyết trắng xóa.
Tuyết phủ trắng trời, che đi độ ấm, tựa như cũng che lấp toàn bộ manh mối trên nền đất. Mấy ngày nay, La Vũ đi nơi khác giải quyết tranh chấp phá dỡ nhà đất của Tập đoàn Khải Dương. Dù biết rõ trong đó chắc chắn sẽ có một vài thủ đoạn đen tối, nhưng có lẽ La Vũ sẽ không tự mình tham dự, mà sẽ ngấm ngầm tiến hành. Anh ta biểu hiện như một tên cầm thú mặc quần áo, cặn bã giả dạng văn hóa tiêu chuẩn, không bộc lộ đặc điểm biến thái rõ ràng, cũng không có hành động đáng ngờ. Cảnh sát phụ trách theo dõi anh ta truyền tin tức tới: Mọi thứ đều bình thường.
Về phía Vưu Minh Hứa, cô làm theo yêu cầu của Ân Phùng, tập trung điều tra và sàng lọc tình hình xung quanh căn nhà cũ trong thôn ở Quý Châu vào mùa xuân năm ngoái kia. Có điều, trong thôn vốn lắp đặt rất ít “mắt trời”, năng lực phản trinh sát của đám người kia lại rất cao, tạm thời chưa tìm được một tia manh mối đáng ngờ nào.
Đến cùng làn tuyết còn có thành viên mới của Cục cảnh sát.
Buổi trưa hai ngày sau, Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đang vùi đầu xử lý tư liệu của một vài vụ án thì nghe thấy giọng cười sảng khoái của Đinh Hùng Vĩ từ xa truyền tới: “Ha ha ha… Rảnh rỗi tôi sẽ tìm Đội trưởng Lưu của các cậu uống một bữa no say, điều một nhân tài đến đội của tôi, đúng là rồng đến nhà tôm!”
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn nhìn nhau, lão sói già này bày ra bộ dạng dịu dàng thân thiết như vậy, xem ra người mới đến rất đáng coi trọng.
Những người khác trong phòng làm việc cũng đều vươn đầu hóng chuyện, Đinh Hùng Vĩ đi trước, một người đàn ông cao cao gầy gầy theo sau. Thấy vậy, mọi người đều ngơ ngác.
Mọ người đều đã nghe đồn thổi người đến là một cảnh sát từng được nhận Huân chương, còn tung hoành trên tuyến điều tra tội phạm ma túy. Họ tưởng rằng người đó chắc đã có tuổi, hoặc ít nhất cũng là một người đàn ông “mặt sắt”. Nhưng không ngờ, người tới có vẻ mới chỉ tầm ba mươi, đầu đinh, da trắng, mắt sâu, mũi cao môi dày. Không quá anh tuấn, song ngũ quan sáng sủa, sạch sẽ, còn xen chút nho nhã.
Ánh mắt người đó cũng ấm áp, hòa nhã, trong vắt thấp thoáng nét cười. Nếu không biết anh là người mới được Đinh Hùng Vĩ nhìn trúng thì sẽ tưởng rằng anh chỉ làm công việc giấy tờ hành chính.
Đinh Hùng Vĩ nhìn khắp phòng, cười nói: “Đây là Cảnh Bình, người tôi đã nói cho mọi người. Cậu ấy sau này sẽ ở trong đại đội của chúng ta, mọi người cùng làm quen đi. Buổi trưa cùng ăn bữa cơm. Vưu Minh Hứa, Hứa Mộng Sơn, Cảnh Bình tạm thời sẽ cùng tổ với cô cậu. Tiểu Cảnh, cậu ngồi kia. Có yêu cầu gì cứ nói với tôi bất cứ lúc nào. Đến tìm hai bọn họ cũng được.”
Đinh Hùng Vĩ rời đi, mấy người đồng nghiệp đều đứng lên chào hỏi Cảnh Bình. Cảnh Bình luôn cười, bắt tay với người này, nhận thuốc lá của người kia, gần như đều nói đôi ba câu với riêng từng người.
Sau đó, anh đi tới, ngồi vào vị trí trống bên cạnh Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn, thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn hai người cộng sự mới.
Hứa Mộng Sơn đưa cho anh một điếu thuốc, Cảnh Bình nhận lấy, giắt lên vành tai. Người này quả thực là trắng nõn nà, đến cần cổ và tai cũng trắng mịn, vậy nên càng thêm thanh tú. Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa hiển nhiên đều nhỏ tuổi hơn anh, Hứa Mộng Sơn nói: “Anh Cảnh, nghe danh đã lâu. Em là Hứa Mộng Sơn, anh quen với Tương Thành chưa? Khí hậu có phải tệ hơn Vân Nam rất nhiều không?”
Cảnh Bình cười mỉm: “Đúng vậy! Lạnh quá!”
Bấy giờ hai người mới chú ý anh mặc độc một chiếc áo khoác, có thể thấy tiết trời mùa đông của Vân Nam ấm áp biết nhường nào. Hứa Mộng Sơn nói: “À, em vẫn còn một chiếc áo bông trong tủ, để em lấy cho anh.” Cảnh Bình nói: “Không cần đâu, phòng làm việc cũng ấm, tan làm tôi đi mua một cái là được.”
Anh nói chuyện đậm giọng vùng Tây Nam, âm uốn lưỡi không rõ, thanh bằng thì cực kỳ bằng, bộc lộ chút dịu dàng, mềm mại hơn so với người Tương Thành.
Vưu Minh Hứa vươn tay về phía anh: “Vưu Minh Hứa.”
Rất nhiều người lần đầu tiên gặp Vưu Minh Hứa đều không khỏi thảng thốt trước vẻ đẹp của cô, thậm chí đến Đinh Hùng Vĩ vào lần đầu thấy cô cũng nhíu chặt đầu mày, nhìn chằm chằm mặt cô, thốt ra một câu: “Cái khác thì không có gì, chỉ là xinh quá, một cảnh sát thì xinh thế làm gì? Chỉ có vướng chân vướng tay.”
Vưu Minh Hứa: “……”
Còn Vưu Anh Tuấn lần đầu gặp cô cũng không dứt miệng gọi cô “chị xinh đẹp”. Về sau, Ân Phùng thức tỉnh, tuy đối xử lạnh nhạt với cô, song cũng không che giấu ánh mắt đánh giá của một người đàn ông dành cho phụ nữ.
Thế nhưng Cảnh Bình, ánh mắt anh trong vắt bình tĩnh, không có lấy nửa điểm kinh ngạc, cười ấm áp như mặt trời mùa đông, bắt tay cô. Bàn tay anh lớn, khô bong, tràn đầy sức lực, hơi có vết chai, chỉ khẽ nắm nhẹ tay cô rồi rời đi ngay.
“Xin chào, Vưu Minh Hứa, nghe danh đã lâu.”
Vưu Minh Hứa bỗng thấy lâng lâng. Nếu cô có đuôi, chắc chắn giờ khắc này nó đã cong tít. Dù sao người trước mặt từng trải hơn bọn cô rất nhiều, sâu xa khó lường. Vậy mà anh lại nói câu “nghe danh đã lâu” với cô, chứ không hề nói với Hứa Mộng Sơn và những người khác như vậy.
Vưu Minh Hứa cũng không khách sáo, nói câu cảm ơn với họ rồi ngồi lên xe.
Tính đến nay, Đồ Nha cũng đã khá quen thân với cô, dù anh ấy vẫn im lặng, song bầu không khí xung quanh đã không còn căng thẳng như lúc mới gặp nữa.
Vưu Minh Hứa nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu mới cất tiếng: “Đồ Nha, lần sau chúng ta so chiêu đi.”
Đồ Nha lặng thinh mấy giây mới nói: “Không được.”
“Vì sao?”
Đồ Nha lại im bặt một hồi mới đáp: “Nếu đánh cô bị thương, tôi không biết ăn nói sao với thầy Ân.”
Vưu Minh Hứa ngẩn ra, bật cười, nói: “Có gì mà ăn với nói cùng anh ta, chuyện của tôi không liên quan đến anh ta. Ngày mai đánh đi.”
Đồ Nha im lặng.
Vưu Minh Hứa nhìn cơ mặt căng cứng của anh ấy, rồi lại nhìn cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Tôi và anh ta không còn như trước. Hơn nữa, anh có thể đánh tôi bị thương? Tôi thấy anh chẳng qua cũng chỉ ngang cơ Hứa Mộng Sơn, anh ấy là bại tướng dưới tay tôi đấy.”
Chiếc xe chợt phóng vụt đi như tên bắn.
Vưu Minh Hứa cười cười.
“Hứa rồi đấy nhé.”
Đồ Nha “Ừm” một tiếng nặng trịch.
Khó khăn lắm mới gặp được cao thủ, thế là tâm trạng của Vưu Minh Hứa cũng trở nên rạng ngời. Không biết vì sao, song nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ xe, cô bỗng cảm thấy tâm trạng suốt mấy hôm nay chưa khi nào lại nhẹ nhõm, thư thái khó tả như lúc này. Trong tiềm thức, cô không muốn đi sâu nghiên cứu nguyên nhân.
Cô lại nhớ tới lời Ân Phùng đã nói, nhớ tới đoạn cắt video và cảnh tượng trong đó, trái tim không khỏi trầm xuống. Có những việc không thể nghĩ sâu, nếu khi đó Ân Phùng đã bị người đưa đi, mấy tháng sau mới xuất hiện ở Tây Tạng trong trạng thái mất trí nhớ. Vậy thì, khoảng thời gian đó, anh rốt cuộc đã trải qua những gì? Ai đã đưa anh đi? Mục đích là gì? Vì sao người bị đưa đi là anh chứ không phải người khác? Hơn nữa còn tốn bao công sức để che mắt người khác như thế.
Chúng trọn trúng anh.
Cô chợt nhớ ra lời Cố Thiên Thành cố ý tiết lộ ngày trên núi:
Em thực sự tưởng rằng, người cạnh em đây là thiên sứ, chứ không phải ác ma như tôi?
Em thực sự tưởng rằng, Ân Phùng, tôi, em gặp gỡ ở Tây Tạng chỉ là ngẫu nhiên?
……
Trong đầu cô tái hiện hình bóng Vưu Anh Tuấn ngày trước, anh cười rạng rỡ như ánh nắng ngày xuân. Cũng tái hiện Ân Phùng của đêm nay, anh ngồi tựa trong chiếc ghế da đen, chiếc kính gọng đen đặt trên mặt bàn, gương mặt không rõ vui buồn giận dữ, ánh mắt sâu thẳm xa xăm.
Anh sớm đã không còn là thiên sứ của cô nữa rồi.
———
Còn mười mấy ngày nữa là đến Tết.
Trời âm u suốt mấy ngày liền. Sáng hôm nay, tuyết cuối cùng cũng rơi, cảnh sắc xinh đẹp, non nước liền kề của Tương Thành cuối cùng cũng được đắp lên một tầng tuyết trắng xóa.
Tuyết phủ trắng trời, che đi độ ấm, tựa như cũng che lấp toàn bộ manh mối trên nền đất. Mấy ngày nay, La Vũ đi nơi khác giải quyết tranh chấp phá dỡ nhà đất của Tập đoàn Khải Dương. Dù biết rõ trong đó chắc chắn sẽ có một vài thủ đoạn đen tối, nhưng có lẽ La Vũ sẽ không tự mình tham dự, mà sẽ ngấm ngầm tiến hành. Anh ta biểu hiện như một tên cầm thú mặc quần áo, cặn bã giả dạng văn hóa tiêu chuẩn, không bộc lộ đặc điểm biến thái rõ ràng, cũng không có hành động đáng ngờ. Cảnh sát phụ trách theo dõi anh ta truyền tin tức tới: Mọi thứ đều bình thường.
Về phía Vưu Minh Hứa, cô làm theo yêu cầu của Ân Phùng, tập trung điều tra và sàng lọc tình hình xung quanh căn nhà cũ trong thôn ở Quý Châu vào mùa xuân năm ngoái kia. Có điều, trong thôn vốn lắp đặt rất ít “mắt trời”, năng lực phản trinh sát của đám người kia lại rất cao, tạm thời chưa tìm được một tia manh mối đáng ngờ nào.
Đến cùng làn tuyết còn có thành viên mới của Cục cảnh sát.
Buổi trưa hai ngày sau, Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đang vùi đầu xử lý tư liệu của một vài vụ án thì nghe thấy giọng cười sảng khoái của Đinh Hùng Vĩ từ xa truyền tới: “Ha ha ha… Rảnh rỗi tôi sẽ tìm Đội trưởng Lưu của các cậu uống một bữa no say, điều một nhân tài đến đội của tôi, đúng là rồng đến nhà tôm!”
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn nhìn nhau, lão sói già này bày ra bộ dạng dịu dàng thân thiết như vậy, xem ra người mới đến rất đáng coi trọng.
Những người khác trong phòng làm việc cũng đều vươn đầu hóng chuyện, Đinh Hùng Vĩ đi trước, một người đàn ông cao cao gầy gầy theo sau. Thấy vậy, mọi người đều ngơ ngác.
Mọ người đều đã nghe đồn thổi người đến là một cảnh sát từng được nhận Huân chương, còn tung hoành trên tuyến điều tra tội phạm ma túy. Họ tưởng rằng người đó chắc đã có tuổi, hoặc ít nhất cũng là một người đàn ông “mặt sắt”. Nhưng không ngờ, người tới có vẻ mới chỉ tầm ba mươi, đầu đinh, da trắng, mắt sâu, mũi cao môi dày. Không quá anh tuấn, song ngũ quan sáng sủa, sạch sẽ, còn xen chút nho nhã.
Ánh mắt người đó cũng ấm áp, hòa nhã, trong vắt thấp thoáng nét cười. Nếu không biết anh là người mới được Đinh Hùng Vĩ nhìn trúng thì sẽ tưởng rằng anh chỉ làm công việc giấy tờ hành chính.
Đinh Hùng Vĩ nhìn khắp phòng, cười nói: “Đây là Cảnh Bình, người tôi đã nói cho mọi người. Cậu ấy sau này sẽ ở trong đại đội của chúng ta, mọi người cùng làm quen đi. Buổi trưa cùng ăn bữa cơm. Vưu Minh Hứa, Hứa Mộng Sơn, Cảnh Bình tạm thời sẽ cùng tổ với cô cậu. Tiểu Cảnh, cậu ngồi kia. Có yêu cầu gì cứ nói với tôi bất cứ lúc nào. Đến tìm hai bọn họ cũng được.”
Đinh Hùng Vĩ rời đi, mấy người đồng nghiệp đều đứng lên chào hỏi Cảnh Bình. Cảnh Bình luôn cười, bắt tay với người này, nhận thuốc lá của người kia, gần như đều nói đôi ba câu với riêng từng người.
Sau đó, anh đi tới, ngồi vào vị trí trống bên cạnh Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn, thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn hai người cộng sự mới.
Hứa Mộng Sơn đưa cho anh một điếu thuốc, Cảnh Bình nhận lấy, giắt lên vành tai. Người này quả thực là trắng nõn nà, đến cần cổ và tai cũng trắng mịn, vậy nên càng thêm thanh tú. Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa hiển nhiên đều nhỏ tuổi hơn anh, Hứa Mộng Sơn nói: “Anh Cảnh, nghe danh đã lâu. Em là Hứa Mộng Sơn, anh quen với Tương Thành chưa? Khí hậu có phải tệ hơn Vân Nam rất nhiều không?”
Cảnh Bình cười mỉm: “Đúng vậy! Lạnh quá!”
Bấy giờ hai người mới chú ý anh mặc độc một chiếc áo khoác, có thể thấy tiết trời mùa đông của Vân Nam ấm áp biết nhường nào. Hứa Mộng Sơn nói: “À, em vẫn còn một chiếc áo bông trong tủ, để em lấy cho anh.” Cảnh Bình nói: “Không cần đâu, phòng làm việc cũng ấm, tan làm tôi đi mua một cái là được.”
Anh nói chuyện đậm giọng vùng Tây Nam, âm uốn lưỡi không rõ, thanh bằng thì cực kỳ bằng, bộc lộ chút dịu dàng, mềm mại hơn so với người Tương Thành.
Vưu Minh Hứa vươn tay về phía anh: “Vưu Minh Hứa.”
Rất nhiều người lần đầu tiên gặp Vưu Minh Hứa đều không khỏi thảng thốt trước vẻ đẹp của cô, thậm chí đến Đinh Hùng Vĩ vào lần đầu thấy cô cũng nhíu chặt đầu mày, nhìn chằm chằm mặt cô, thốt ra một câu: “Cái khác thì không có gì, chỉ là xinh quá, một cảnh sát thì xinh thế làm gì? Chỉ có vướng chân vướng tay.”
Vưu Minh Hứa: “……”
Còn Vưu Anh Tuấn lần đầu gặp cô cũng không dứt miệng gọi cô “chị xinh đẹp”. Về sau, Ân Phùng thức tỉnh, tuy đối xử lạnh nhạt với cô, song cũng không che giấu ánh mắt đánh giá của một người đàn ông dành cho phụ nữ.
Thế nhưng Cảnh Bình, ánh mắt anh trong vắt bình tĩnh, không có lấy nửa điểm kinh ngạc, cười ấm áp như mặt trời mùa đông, bắt tay cô. Bàn tay anh lớn, khô bong, tràn đầy sức lực, hơi có vết chai, chỉ khẽ nắm nhẹ tay cô rồi rời đi ngay.
“Xin chào, Vưu Minh Hứa, nghe danh đã lâu.”
Vưu Minh Hứa bỗng thấy lâng lâng. Nếu cô có đuôi, chắc chắn giờ khắc này nó đã cong tít. Dù sao người trước mặt từng trải hơn bọn cô rất nhiều, sâu xa khó lường. Vậy mà anh lại nói câu “nghe danh đã lâu” với cô, chứ không hề nói với Hứa Mộng Sơn và những người khác như vậy.
Danh sách chương