Thấy Vưu Minh Hứa đi xa, xung quanh không còn ai, Ân Phùng trước nhất cởi áo khoác, cởi tiếp áo vest ném cho Đồ Nha vừa lên tới nơi, tiếp tục cởi cúc cổ áo, lật mặt nở nụ cười, hỏi Đồ Nha: “Giống không?”

Đồ Nha ngẫm nghĩ, cúi đầu cười nói: “Miệng ngoác thêm tí nữa, là kiểu… phải cười như thằng ngố ấy.”

Khóe môi bàng bạc của Ân Phùng mím lại, cuối cùng vẫn nghe lời, nở một nụ cười mang thương hiệu “Vưu Anh Tuấn.”

Đồ Nha gật đầu: “Lần này thì tàm tạm rồi.”

“Anh ở ngoài đợi, gọi thì vào, thời gian không nhiều, hạ thủ đừng lưu tình.”

“Vâng.”

Ân Phùng đứng bên cửa nghiền ngẫm một chút rồi bắt đầu nhón chân, dè dặt mở cửa.

Đúng như Vưu Minh Hứa nghĩ, những ngày qua La Vũ quả thực không chú ý đến phía Ân Phùng, nên tất nhiên cũng không nắm bắt kịp thời tình hình gần đây của anh. Anh ta vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy tên ngốc đứng ngoài cửa, thò đầu vào phòng, trong mắt có thù hận, cũng có sợ sệt. Biểu cảm này thực đã mua vui cho La Vũ, anh ta cười cười, nói với luật sư bên cạnh: “Xem ra lần trước còn chưa hù hắn đến đần độn.”

Hai người đó làm như chốn không người, không thèm để Ân Phùng vào mắt. Ân Phùng cũng làm như không hiểu, chu môi rất cao, chỉ ra ngoài cửa: “Tên xấu xa! Vưu Minh Hứa bảo luật sư của anh xuống dưới làm thủ tục.”

Luật sư nhìn La Vũ, La Vũ lập tức gật đầu không chút nghi ngờ.

Luật sư đi khỏi phòng, Ân Phùng bước vào, ngồi xuống đối diện La Vũ. La Vũ trước nay chưa từng coi Ân Phùng ra gì, song nghĩ đến Vưu Minh Hứa thành đôi thành cặp với thằng ngốc này cả ngày, lòng anh ta nói cho cùng cũng thấy không phục bèn cười đểu, nói: “Này thằng ngốc, gần đây… sống cùng Vưu Minh Hứa thế nào rồi?”

Ân Phùng tức anh ách, phồng má ngửa cổ: “Rất tốt! Cực kỳ tốt!”

La Vũ nhìn là bực, mặt cười bụng không cười, nói: “Vậy à? Tiếc là cô ta là đồ thừa của tao. Biết thế nào là đồ thừa không? Chính là tao chơi chán ngấy rồi, không thèm nữa, còn mày lại đi coi cô ta như bảo bối, haha!”

La Vũ không chú ý tới, đôi mắt đang rũ xuống của Ân Phùng sẫm lại, nhưng khi ngẩng đầu vẫn là biểu cảm kiên định: “Sao thế được. Vưu… Vưu nói là cô ấy đá anh, còn anh thì ngày này cũng bám riết lấy cô ấy như kẹo kéo. Tôi cũng thấy anh đuổi theo cô ấy mãi còn gì. Thế nên rõ ràng là cô ấy chơi chán anh, coi anh như đồ thừa chứ. Hứa Mộng Sơn này, Đinh Hùng Vỹ này, rất nhiều cảnh sát đều biết.”

Lồng ngực La Vũ nhất thời ứ nghẹn, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt âm trầm, lạnh giọng: “Mày là cái thá gì mà muốn giành phụ nữ với tao?”

Ân Phùng đáp: “Vì sao tôi phải giành với anh? Cô ấy vốn là của tôi. Cô ấy nói muốn bên tôi, còn nói anh là một tên cặn bã, là loại mà cô ấy ghét nhất, chỉ hận không ta bắt hết các người lại. Là anh muốn giành cô ấy với tôi chứ gì? Tiếc là giành không nổi, người là của tôi, trái tim cũng thuộc về tôi. Chỉ có nhà tù là để lại cho anh thôi.”

Cặn bã…… sao? Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng tên ngốc này có lẽ IQ không cao đến mức có thể vẽ ra lời nói dối, biết cô nói về anh ta như vậy, cõi lòng La Vũ thực sự đã nhói lên như bị kim châm, nụ cười trên mặt lại càng thêm u ám.

Vậy mà tên ngốc chọc tức con người đen tối trước mặt vẫn vô tư lự, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, nụ cười giống hệt như ban nãy đã học được ngoài phòng.

La Vũ chỉ là được mời về Cục cảnh sát phối hợp hỗ trợ điều tra, có cả luật sư đi cùng, chứ không hề bị còng tay khóa chân. Lúc này, anh ta dần đổ người về trước, tiến sát tới Ân Phùng đang ngồi phía đối diện, khẽ cười nói: “Nói cho mày một bí mật……”

Ân Phùng không chút nghi ngờ, học theo anh ta, từ từ đổ người lên trước.

La Vũ cũng là người luyện tán đả nhiều năm, động tác nhanh thoăn thoắt, chân dài vừa vươn ra đã đạp đổ máy ghi hình bên cạnh, như vậy, mọi chuyện xảy ra tiếp sau sẽ không được ghi lại, ngay sau đó, anh ta vung tay bóp cổ Ân Phùng. Ai ngờ Ân Phùng nhìn có vẻ ngu ngơ đang nhoài người chờ đợi bí mật lại như đã dự liệu được từ trước, nghiêng đầu nhẹ nhàng tránh thoát ngón đòn của anh ta.

La Vũ sững người, đang định tiếp tục tấn công thì Ân Phùng đã ngồi thẳng dậy, ung dung tựa vào trong ghế, cất tiếng gọi: “Đồ Nha.”

Một người cường tráng xông vào, lật tay đóng cửa, chốt khóa.

La Vũ ngẩn ra, lòng sinh dự cảm chẳng lành.

Sau đó, anh ta liền thấy tên ngốc trước mặt như biến thành một người hoàn toàn khác, hai cánh tay gác trên thành ghế, đầu cũng dần ngửa ra sau, ánh sáng ngờ nghệch trong mắt lúc trước biến mất không chút tăm hơi, chỉ còn sót lại ánh sáng u tối nặng nề.

Tim La Vũ giật thót.

Chớp mắt, Đồ Nha đã ghìm chặt La Vũ. Thân thủ La Vũ được coi là mạnh mẽ, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một luật sư, Đồ Nha ra tay hung ác, tóm La Vũ nhẹ nhàng hệt như tóm một con gà. Anh ta bị Đồ Nha đè lên bàn, mặt bị ép xuống mặt bàn, hết đỏ hồng rồi lại sang trắng bệch.

Ngay sau đó, anh ta cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo khẽ khàng vỗ lên mặt anh ta hai nhát.

“Mày là cái thá gì? Chọc vào tao?” Giọng nói đó lạnh nhạt như nước, “Chẳng qua chỉ là một vai hề mà thôi, cầm thú thực sự là thế nào, mày còn chưa chứng kiến qua đâu.”

La Vũ nghe anh nói mà rét buốt tận đáy lòng, rất tức giận nhưng lại nở nụ cười hung tợn.

“Đừng để lưu lại vết thương bắt mắt.” Ân Phùng dửng dưng, “Tránh để Vưu Vưu nhà tôi trách móc.”

Đồ Nha cười khẽ, “Vâng.” Anh ta thành thạo nhất mất trò này.

Nghe vậy, La Vũ liều mạng giãy giụa, cổ cũng sắp dựng đứng cả lên: “Mày dám động thủ ngay trong Cục cảnh sát? Có tin tao kiện mày ngồi tù mọt gông không?”

Kết quả, Ân Phùng lại vỗ đầu anh ta như đang vỗ đầu một con cún, nói: “Là mày đạp đổ máy quay, hành động đó cũng đã được ghi lại. Trong phòng thẩm vấn, mày sợ tội tự sát, là tài xế của tao cứu mày, do đó còn phát sinh tranh chấp kịch liệt. Khỏi cần cảm ơn.”

La Vũ tức gần chết. Nhưng quả thực đúng như Ân Phùng nói, khi đó anh ta đạp đổ máy quay thuần túy là vì muốn được đánh tên ngốc này một trận sảng khoái, dù sao thì chết cũng không đối chứng. Lúc này, bản thân sắp ăn đấm đến nơi rồi, máy quay còn lại chính mình đạp đổ, thực đúng là có mọc trăm cái miệng cũng hết đường chối cãi, chết không đối chứng!

“Cầm thú!” La Vũ chửi mắng, đáp lại anh ta là một quyền nặng trình trịch của Đồ Nha, nện trên vị trí ít khi được chú ý nằm dưới sườn phải. Thế là La Vũ đau đến mức không thốt lên được thành lời.

Ân Phùng bình thản đến cực điểm, nhìn anh ta ăn đòn, khóe miệng khẽ nhếch: “Chửi hay lắm.”

Ngồi xem một lúc, anh bắt đầu chán ngán, để Đồ Nha giải quyết nốt, còn bản thân thì đi khỏi phòng.

Anh đứng ở cửa một hồi, nhìn trời cao mây trắng lững lờ trôi, cứ tụ họp rồi lại phân ly, hệt như cuộc đời bất định. Sau một lúc để não bộ trống rỗng, anh nghe thấy có người đi tới bên cạnh. Từ tiếng bước chân đã có thể biết người đến là một phụ nữ.

Thế nên, anh lười quay đầu, chỉ tiếp tục nhìn về phương xa.

Vưu Minh Hứa ngẩn người.

Ân Phùng lúc này đã cởi bỏ áo vest, tháo mấy cúc áo, áo khoác vắt trên lan can của ban công, toát lên mấy chút nhàn tản và tùy ý. Anh hơi chút thất thần, nhìn về nơi xa, không còn thần sắc thâm trầm, lãnh đạm của mấy ngày gần đây. Đôi mắt sâu xa mà sáng ngời đó lộ ra khí chất gần giống Vưu Anh Tuấn.

Tiếng động trong phòng thẩm vấn đã ngừng lại.

Vưu Minh Hứa nhìn cánh cửa khép chặt, cất tiếng hỏi ngờ vực: “Anh làm trò gì thế? Vì sao lại để luật sư của La Vũ xuống tìm tôi?” Câu hỏi vừa dứt, cô như chợt ngộ ra, lập tức quay người xông về phía phòng thẩm vấn.

Ân Phùng kéo cô lại, nói: “Nếu tôi là cô, lúc này sẽ không bước vào đó.”

Vưu Minh Hứa bùng giận: “Anh không thể lạm dụng tư hình trong Cục cảnh sát!”

“Không.” Ân Phùng cười cười, “Là anh ta động tay động chân trước, đạp đổ máy quay, định đánh tôi. Tôi phòng vệ chính đáng mà thôi.”

Lời này mấy phần thật mấy phần giả thì cô không biết, song tính xấu của La Vũ cô thuộc nằm lòng, có thể làm vậy với Ân Phùng cũng không có gì là lạ. Thế nhưng……

Chính vào lúc này, cửa phòng thẩm vấn bật mở, Đồ Nha nhìn hai người ngoài cửa, bèn cúi đầu đi gọn sang một bên.

Vưu Minh Hứa lập tức nhìn thấy La Vũ bị đánh cho thừa sống thiếu chết trong phòng, tuy nhìn rất đã mắt bởi tên này đã làm không biết bao chuyện táng tận lương tâm, nhưng nói cho cùng, vẫn là không thỏa đáng.

“Đừng đau lòng vì bạn trai cũ.” Thanh âm lành lạnh của Ân Phùng vang lên, “Anh ta chỉnh tôi một lần, đây chẳng qua chỉ là trả lại cho anh ta mà thôi. Hời cho anh ta rồi đấy,  tôi không tin anh ta hiện giờ không thảm bằng tôi khi đó?”

Não bộ Vưu Minh Hứa chợt vụt lên hình bóng Vưu Anh Tuấn từng bị dày vò đến mức gần như mất nửa cái mạng, đờ đẫn, run cầm cập trong lòng cô nên nhất thời cũng im lặng. Nhưng lại nghĩ, thực chất cô sớm đã tính sổ thay anh từ lâu rồi. Kết quả, hôm nay anh lại đánh người ta thêm một lần nữa.

Vưu Minh Hứa: “Anh không thể đợi anh ta rời khỏi Cục cảnh sát rồi mới hạ độc thủ hay sao? Cứ nhất nhất phải đánh người trong địa bàn của tôi?”

Ân Phùng nhìn cô: “Quân tử báo thù, một ngày cũng muộn.”

Vưu Minh Hứa: “…..”

Đúng lúc đó, Hứa Mộng Sơn chạy ra khỏi thang máy, thần sắc nặng nề: “Xảy ra chuyện rồi!”

Vưu Minh Hứa: “Sao thế?”

“Hướng Vinh vừa chết trong trại tam giam rồi!”

Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đều tái mặt, Ân Phùng hỏi: “Sao lại chết?”

Hứa Mộng Sơn đáp: “Bước đầu hoài nghi là trúng độc mãn tính, phát bệnh đột ngột, khi cai ngục phát hiện thì đã chết rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện