Anh cúi đầu nhìn cô, làn môi như có như không chạm vào trán cô, hỏi: “Sao hôm nay em lại đột nhiên… đột nhiên chịu vậy? Anh thực sự… vui chết mất, A Hứa em không biết anh vui đến nhường nào đâu……”

Vưu Minh Hứa nghe mà lòng chua xót, vuốt ve mặt anh, đáp: “Đồ ngốc, anh cứu mạng em, về sau cái mạng này chính là của anh. Trước đây luôn là anh đuổi theo em, sau này không cần đuổi nữa. Em đợi anh.”

Anh trầm mặc một hồi, làu bàu: “Hóa ra là vì báo ân…” Rồi đột ngột hôn lấy hôn để lên mặt cô, giọng trầm xuống: “Chẳng cần biết là vì sao, dù gì cũng là của anh rồi, không được hối hận! Đều phải giữ lời hết!”

Anh đã nói hai lần “không được hối hận” rồi, lòng Vưu Minh Hứa đắng chát, thầm nghĩ, anh rốt cuộc sợ hãi bị cô vứt bỏ bao nhiêu mới như vậy. Cô muốn vỗ đầu anh, nhưng cái đầu quấn kín băng đó lại khiến cô chẳng thể xuống tay cho được, cô bèn nâng cằm anh, nói: “Không phải báo ân. Không phải vì điều đó.”

Anh ngước nhìn cô: “Vậy là gì điều gì?”

Vưu Minh Hứa đột nhiên chẳng thể nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo ấy, không đáp mà hỏi vặn lại: “Anh thì sao? Vì sao cứ muốn em là của anh?”

Vì… sao ư? Dù đầu Ân Phùng vẫn hơi đau, nhưng nhìn người trước mặt, não bộ anh lại hiện lên cảnh tượng: Lần gặp đầu tiên ở Tây Tạng, anh ngơ ngác bò ra khỏi túi ngủ, đập vào mắt  anh là đôi mắt ôn hòa, thuần khiết; anh làm tổ ở lối đi, cô đen mặt bước ra khỏi nhà, để anh bước vào cuộc sống của cô; trước mắt là bóng đêm, anh chỉ cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của cô, nụ hôn của cô phủ xuống, bao trùm mọi thứ của anh; còn cả cảnh tưởng cô và cộng sự ngồi hút thuốc trong hàng lang, khóc không ra nước mắt, còn anh chỉ có thể đứng nhìn cô qua lớp cửa thủy tinh.

Bắt đầu từ khi nào, một người vốn thấp thỏm lo sợ trước thế giới này như anh lại chẳng sợ gì nữa cả, chết cũng không sợ?

Chỉ vì đã có cô.

Câu nói đó bất chợt nảy ra trong đầu anh, mắt anh bỏng rát, nói: “A Hứa, vì anh yêu em. Anh vô cùng yêu em.”

Vưu Minh Hứa bất động nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh.

Hôm nay, cô quyết ý giao bản thân cho anh, cũng đã chuẩn bị sẵn cho việc sau này có lẽ sẽ thịt nát xương tan, không còn đường lui. Vậy mà anh lại nói ra câu này.

Cô biết, anh thực sự đã hiểu thế nào là yêu.

Mũi cô chua xót, dòng nước mắt vốn được đè nén, bị phớt lờ lại trào dâng vì câu nói của anh. Cô bỗng cảm thấy, anh giống một đứa trẻ, song cô cũng vậy. Thế giới này chỉ còn anh và cô ở bên nhau. Từ nay cô sẽ luôn khắc ghi vào tâm khảm cảm giác quấn quýt bên nhau này.

Cô nói: “Ồ, thật hả?”

Ân Phùng gật đầu: “Không phải thích, không phải dựa dẫm, không phải điều gì khác. Đổi thành người khác không được, bất kỳ ai khác trên thế giới này đều không được. Anh chỉ yêu em, sùng bái em, nguyện chết vì em, chỉ cần em yêu anh. Chỉ cần em cũng yêu anh.”

Nước mắt Vưu Minh Hứa tuôn rơi. Cô lau sạch, vươn tay ôm anh, vùi đầu trên vai anh. Ân Phùng yêu thích khôn cùng, cũng đau lòng vô kể. Hai người cứ dựa dẫm và ôm nhau như vậy.

Một lúc sau cô mới lên tiếng: “Vưu Anh Tuấn, sau này… chúng ta hãy từ từ sống tốt mỗi ngày. Em chỉ có anh thôi…”

———

Buổi sáng sớm nồng đậm hơi thở mùa thu, rất nhiều cảnh sát mặc cảnh phục, đội mũ ngay ngắn chỉnh tề đến nhà tang lễ.

Vưu Minh Hứa cũng đã đến nơi. Vì bị thương nên cô không thể đi nhanh, song tấm lưng thẳng tắp, đứng cùng một chỗ với những cảnh sát khác. Ân Phùng đứng cạnh cô, anh mặc bộ âu phục màu đen thẳng thớm, giống hệt một người đàn ông chín chắn, trưởng thành.

Thời gian đã tới.

Cục trưởng Cục cảnh sát tỉnh và Đinh Hùng Vĩ cũng đã có mặt, đứng cùng Thị trưởng thành phố Hoài Hóa cùng các lãnh đạo khác. Mặt mày ai nấy đều vô cùng nghiêm trang. Vưu Minh Hứa nhìn thấy đôi mắt thường ngày nghiêm khắc của Đinh Hùng Vĩ cũng đã đỏ lên, cô chẳng thể miêu tả được tâm trạng bản thân lúc này.

Lễ đưa tang.

Cúi chào lần một, lần hai, lần ba. Mặc niệm.

Có mặt tại đây hầu hết đều là những người đàn ông cao lớn, tiếng sụt sịt đè nén vọng ra trong đám đông. Vưu Minh Hứa cúi đầu nhìn mũi chân, nước mắt chảy thành dòng, gần như không thể ngẩng đầu nhìn bức di ảnh phía trước. Một lát sau, Ân Phùng đỏ mắt vươn tay ôm cô. Cô vùi mặt vào ngực anh, vậy nên mọi tiếng khóc đều được lồng ngực anh chặn lại.

Hứa Mộng Sơn không giống Vưu Minh Hứa, anh ấy không trốn ở mấy hàng cuối cùng mà đứng hàng đầu tiên ngay sau gia quyến. Cả người anh ấy giống như một ngọn núi băng trầm lặng, không khóc thành tiếng, chỉ luôn đứng tại nơi đó cùng bố mẹ Phán Giai.

Rất nhiều những thay đổi quan trọng trong cuộc đời mang lại sự trưởng thành như thay da đổi thịt, từ đó chúng ta càng trở nên trầm mặc, cũng càng thêm kiên định. Những điều này đều chỉ đến trong một đêm. Chỉ là có lúc, cái giá phải trả quá mức nặng nề, đến mức khiến chúng ta từ nay đau đớn tột cùng.

Sau khi đưa tiễn tro cốt của Phán Giai và bố mẹ cô ấy lên xe, toàn bộ cảnh sát mới quay về vị trí làm việc. Vụ án cha con Đặng Diệu vẫn còn một loạt những công việc cần phải giải quyết. Cũng không bắt được Trần Chiêu Từ. Dù có đau thương hơn nữa, bọn họ cũng không được phép dừng lại quá lâu, mà chỉ có thể tiếp tục hướng về phía trước.

Vết thương của Vưu Minh Hứa chưa lành, Đinh Hùng Vĩ lệnh cho cô nghỉ ngơi hai ngày. Nhưng cô không muốn tiếp tục ở trong bệnh viện nên dứt khoát về khu nhà khách dưỡng thương, ngày nào cũng xem khẩu cung và các tư liệu mới được bổ sung.

Hôm nay, từ nhà tang lễ quay về nhà khách, Vưu Minh Hứa quả thực vô cùng mệt mỏi, vết thương sau lưng nhói đau, vừa vào phòng là cô đã nằm vật ra giường. Ân Phùng không rời cô nửa bước, băng trên đầu anh đã được gỡ ra, chỉ còn để lại miếng băng gạc nhỏ. Anh không còn vết thương nào khác nên gần như đã khôi phục bình thường.

Chuyện hai người đến với nhau, Ân Phùng báo cho Trần Phong đầu tiên. Trần Phong vô cùng bất ngờ, song cũng vui thay cho bọn họ. Lúc này, Trần Phong tất nhiên sẽ không theo vào, nhanh chóng quay trở lại phòng mình.

Ân Phùng đi tới bên giường nhìn Vưu Minh Hứa nằm trên đó. Mũ cảnh sát đã được bỏ xuống, nhưng cảnh phục thì chưa cởi, mặt cô hơi tái, trong nét nghiêm trang lộ chút yếu mềm. Anh nhìn mà lòng vừa yêu vừa đau. Anh chống hai tay bên người cô, không biết vì sao, từ khi hai người ở bên nhau, anh đặc biệt yêu thích đủ mọi tư thế “bao vây” cô lại như thế này, cất tiếng hỏi: “Em mệt chưa?”

Vưu Minh Hứa gật đầu.

“Muốn ngủ không?”

Cô lại gật đầu.

“Vậy anh giúp em cởi đồ.”

Cô của lúc này ngoan ngoãn như một đứa trẻ, cô hơi nhấc người, anh kéo tay áo giúp cô cởi áo khoác. Bên trong là áo sơ mi cảnh sát, dáng người cô mảnh mai, song nơi đó lại tròn đầy, căng mọng, Ân Phùng không kìm được liếc thêm một chút.

Vưu Minh Hứa tinh mắt: “Nhìn đâu đấy?”

Ân Phùng dứt khoát cúi đầu hôn nơi đó qua lớp áo mỏng: “Nhìn đồ của anh.”

Vưu Minh Hứa run lên, nằm nghiêng người, quay lưng về phía anh. Ân Phùng đắp chăn cho cô, không nỡ rời đi bèn cởi luôn áo vest, chui vào trong chăn. Cô cuối cùng cũng không ghét bỏ anh rồi, anh luồn tay xuống dưới đầu cô, ôm lấy cô, hạnh phúc muốn chết.

Một lúc sau, anh vươn đầu tới, cô nghiêng đầu không để anh nhìn. Anh vươn tay sờ, phát hiện trên mặt cô đều là nước mắt.

Ân Phùng im lặng một lát, áp mặt lên mặt cô, khẽ hỏi: “Vẫn khó chịu?”

Thực ra kể từ sau khi rời khỏi nhà tang lễ, đầu óc Vưu Minh Hứa đều là một mảng trống rỗng. Cô thậm chí còn cố gắng khiến bản thân không nhớ đến Phán Giai. Nhưng chẳng được bao lâu, khuôn mặt tươi cười của người từng là chiến hữu của cô lại hiện lên trong não bộ, thế rồi nước mặt cứ chảy không ngừng. Nước mắt suốt hơn mười năm qua của cô có lẽ đều đã chảy sạch vào hai ngày nay mất rồi.

“Chắc thế.” Cô uể oải đáp.

“A Hứa, đừng nghĩ nữa. Đau thương quá độ sẽ chỉ làm hại đến bản thân. Em phải hướng về phía trước ngay lập tức, vụ án này còn chưa kết thúc.” Ân Phùng nói.

Giọng Vưu Minh Hứa tắc nghẹn: “Em hiểu.”

Buổi sáng ra khỏi phòng, Vưu Minh Hứa không mở rèm cửa, lúc này cũng không bật đèn, căn phòng tối mờ giống buổi đêm yên tĩnh mà ấm áp. Ân Phùng dường như nói vô cùng thành khẩn: “Chúng ta thân mật một lát, có thể phân tán sự chú ý của em thì sẽ không còn khó chịu như vậy nữa.”

Vưu Minh Hứa cuối cùng cũng bật cười, còn chưa gật đầu chấp thuận, anh đã lật mình phủ lên người cô, bắt đầu hôn.

Tên này… Gan càng ngày càng lớn. Vưu Minh Hứa lười nhác nghĩ.

Nhưng anh nói chẳng sai. Sau nỗi đau thương cực độ, con người thường trong trạng thái mông lung. Nếu lúc này được một người vỗ về với toàn bộ lòng ái mộ, tiếc thương, thành khẩn, từ từ kéo bạn ra khỏi đau thương, cơ thể bạn sẽ dần cảm nhận được độ ấm, cũng cảm nhận được sự run rẩy.  Anh chân thành như một đứa trẻ, song cùng kiên định như một người đàn ông trưởng thành.

Trên con đường trải đầy máu tanh, đầy gai góc này, bên cạnh cô thường là bóng tối. Còn cô và các chiến hữu giống như những bức tượng đá lẳng lặng đứng canh nơi đó. Chưa biết chừng sẽ có một ngày sụp đổ.

Thực chất cô đã sớm hiểu ra, chỉ là không chịu chấp nhận, anh là ánh trăng sáng duy nhất của cô. Ánh trăng sạch sẽ, trong vắt, trân thành, mãi mãi đuổi theo cô. Cô lưu luyến ánh trăng này, chỉ có được anh chiếu sáng, được anh vỗ về, được anh nâng niu trong lòng bàn tay, trái tim cô mới không tê dại, linh hồn cô mới không lạnh lẽo, đớn đau. Cô lúc này mới giống một người sống, chứ không phải chết đi cùng người chiến hữu thân yêu.

Toàn bộ sự chú ý của Vưu Minh Hứa đều bị anh chiếm giữ. Cả người cô nóng bừng, cảm giác không thể kháng cự anh từng mang đến lại một lần nữa nhấn chìm cô. Hai tay cô được anh nắm chặt, mới thất thần một chút, tốc độ tiến triển của anh đã cực nhanh. Hơn nửa cúc áo sơ mi của cô đều đã được anh cởi bỏ, đầu anh đã vùi trong đó rồi. Mắt cá chân Vưu Minh Hứa cũng phát run, nhéo tai lôi anh lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau mấy giây.

Giọng anh trầm khàn lạ thường: “A Hứa, anh hiện tại… có thể ‘làm’ em chưa?”

Vưu Minh Hứa nhìn thẳng vào mắt anh. Giờ phút này cô chỉ muốn buông thả bản thân, chỉ muốn quên đi tất cả, nguyện sống chết cùng anh. Tay cô buông tha cho tai anh, rơi xuống giường, giọng nói còn thấp hơn cả anh: “Làm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện