Kẻ đó thấy một kích chưa hoàn toàn đắc thủ bèn tiếp tục vung búa, Vưu Minh Hứa lúc này đã bị đánh ngã ngồi trên nền đất, thấy vậy lập tức thu người về phía tấm phản, chiếc búa của hắn nện vào phản kêu vang, phản gỗ gãy rời xuống đất.

Vưu Minh Hứa ngẩng phắt đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng nhạt nhòa, Đặng Diệu đứng thẳng cầm búa, nửa thân trên để trần, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn như gấu, mặt mũi hung tợn, ánh mắt hưng phấn tột cùng. Đó rõ ràng là ánh mắt của ác thú nhìn con mồi.

Hắn chính là người như thế.

Là kẻ tấn công thiếu nữ trong bóng tối, xâm hại tình dục, dày vò nạn nhân hết lần này sang lần khác, cuối cùng dùng búa nện gãy xương cốt, gấp các cô ấy vào rương như một tác phẩm cá nhân, rồi vứt đến nơi xa.

Là một gã đàn ông đầu óc chậm chạp lặng lẽ bao nhiêu năm, đứng trong tầng đáy xã hội, trốn trong căn nhà bốc mùi hôi thối, sống nương nhờ vào bố mẹ.

Vưu Minh Hứa cắn chặt răng, vừa định bổ nhào về phía chân hắn đã cảm nhận được cơn đau thấu xương sau lưng. Cô biết tình hình không ổn, khóe mắt bỏng rát khi nhìn thấy cánh tay rũ xuống của Phán Giai. Cô quay đầu bò về phía cửa.

Đặng Diệu vứt búa, hai tay tách mở tấm phản cô dùng để ẩn láu, vồ đến. Một bên mắt cá chân Vưu Minh Hứa bị hắn ta tóm được, bàn tay đó hệt như gọng kìm sắp kẹp gãy chân cô. Vưu Minh Hứa cắn răng, vặn người, tung cước đá vào phần đầu Đặng Diệu, song lại động tới vết thương trên lưng. Hắn không tránh không né, chịu một cú đá của Vưu Minh Hứa không phải chuyện dễ dàng, vậy mà hắn như chẳng hề hấn, dứt khoát túm nốt một bên chân còn lại, kéo cô ra khỏi đáy bàn, vồ tới.

Vưu Minh Hứa nghiêng người tránh thoát, hắn vồ hụt. Nói thì chậm nhưng diễn ra nhanh, khuyết điểm của người cường tráng hung hãn như hắn chính là nặng nề, chậm chạp. “Con giun xéo lắm cũng quằn”, Vưu Minh Hứa lao nhanh tới, nhảy lên lưng hắn. Lúc này cô giống hệt như một chú khỉ, hai ba bước đã trèo lên, cưỡi trên cổ hắn, một bên dùng chân bịt chặt hơi thở hắn, một bên tung quyền đấm liên tục lên thái dương hắn.

Đặng Diệu lần này chịu thiệt, mặt đỏ bừng vì ngạt thở, khóe mắt bị cô đấm sưng vù, choáng váng ngã lăn trên đất. Hắn lăn lộn hết bên này sang bên khác, Vưu Minh Hứa suýt chút nữa cũng ngã theo nhưng vẫn bám chặt lấy hắn, tiếp tục tung mấy cú liên tiếp. Hắn không giãy thoát, túm chặt hai chân cô, bắt đầu liều mạng vặn bẻ. Vưu Minh Hứa đau đớn, cả người run rẩy nhưng không chịu buông tay. Cô biết nếu cứ giằng co như vậy, tất sẽ lưỡng bại câu thương, thắng hay không quyết định bởi sức bền, cô phải chờ đợi dù chỉ là một tia cơ hội để đưa hắn vào chỗ chết.

Một cây gậy sắt nặng nề bất chợt nện xuống người Vưu Minh Hứa. Tay chân cô mất hết sức lực, Đặng Diệu phát giác liền ném cô ra đất như ném một miếng vải rách. Vưu Minh Hứa choáng váng, mất hết sức lực.

Một thứ lạnh lẽo quàng lên cổ cô, ra sức kéo cô về phía sau. Vưu Minh Hứa giật thót, lập tức kéo lại, nhưng đã không kịp nữa. Sợi dây thừng siết chặt ngay chớp mắt, cơn đau ngạt thở truyền ra khỏi cổ họng, hai tay cô liều mạng túm về sau song lại chẳng với được thứ gì.

Rồi cô nhìn thấy một khuôn mặt ngược.

Một khuôn mặt đầy vết chân chim, già nua như dòng nước chết. Cô nhìn thấy tóc mai bạc trắng của lão, thấy đôi mắt cá chết của người già. Gương mặt lão dường như vô cảm, sợi dây thừng trên tay lão thì ngày càng siết chặt.

Hóa ra chủ nhân dấu vân tay kia là người đó.

Đến nước này, trong đầu Vưu Minh Hứa vẫn vụt lên ý nghĩ này. Hai cha con lẩn trốn trong tiệm bán thịt tầm thường tại góc sâu của thành phố náo nhiệt. Vợ bệnh nặng, con trai độc thân bị người ta coi thường. Bọn họ bắt những cô gái đơn độc, biến các cô ấy trở thành vật hiến tế cho cuộc đời họ.

Vưu Minh Hứa đã chẳng còn sức, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ. Trong lúc choáng váng, cô thấy thân hình như tòa tháp sắt của Đặng Diệu dần tiến lại gần. Hắn vung búa về phía cô.

Chỉ cần một chút.

Chỉ cần một chút nữa thôi, cô sẽ giống các cô ấy, xương cốt gãy vụn, rơi thẳng vào địa ngục.

Điều kì lạ là, thời khắc này, Vưu Minh Hứa chẳng hề sợ hãi, đầu cô vô cùng bình tĩnh. Cô biết bản thân đã không còn cơ hội sống sót, chết thì có hề gì. Nhưng tầm mắt cô cuối cùng  dừng trên cơ thể Phán Giai đang nằm chốn không xa, cảm giác đau đớn cực đại như con dã thú khổng lồ sắp nuốt chửng cô.

Xin lỗi, xin lỗi, Phán Giai. Chị chết cùng em, chị chết cùng em.

Còn có……

Một khuôn mặt anh tuấn xuất hiện trước mắt cô. Khoảnh khắc này, vô vàn hình ảnh Ân Phùng cùng lúc dồn về phía cô. Cậu nhóc ngây thơ chui ra từ trong túi ngủ, tên nhóc uất ức ngồi trước cửa nhà cô, cậu trai cô độc ngồi trong phòng suy luận, còn cả niềm vui mừng khôn xiết sau khi hôn cô, cuối cùng là cô gối đầu trên tay anh, không chịu nhìn anh. Anh lặng lẽ ôm lấy cô từ phía sau, thực chất sớm đã ôm trọn cô trong ngực…

Nước mắt Vưu Minh Hứa tuôn rơi, lồng ngực đau như vỡ nát. Cô nghĩ, lần này hỏng rồi, hỏng thật rồi, nếu anh biết cô chết sẽ khóc thành bộ dạng gì đây. Vưu Anh Tuấn không còn ai bầu bạn nữa. Thế nhưng em, em thực sự đã đặt nửa chân vào địa ngục rồi, không trèo ra được nữa, đến hơi thở cũng như đứt giữa cổ họng em đây.

Cảm giác đau đớn kịch liệt cùng nghẹt thở khiến Vưu Minh Hứa càng thêm yếu ớt. Hai tay cô bám vào mặt đất hư vô.

Xin lỗi, Ân Phùng. Cô chỉ kịp nghĩ. Sau này anh không còn ai để bảo vệ nữa. Vưu Minh Hứa cô vô dụng, đến chiến hữu của bản thân cũng không cứu được, chính mình cũng gục ngã.

Chết thì chết.

Chết tiệt, anh nhất định phải sống cho tốt, tương lai chỉ cần khôi phục kí ức, có lẽ……

Anh sẽ không vì em mà buồn nữa…

Nhưng vì sao, vì sao em lại buồn như vậy, trái tim giống như bị người ta xé rách, từ nay chẳng thể an giấc ngàn thu? Chiếc búa trong tay Đặng Diệu vung xuống, Vưu Minh Hứa nhắm mắt lại.

——— 

Khi Ân Phùng kết thúc kiểm tra nói dối cho Phù Văn Tú, bước ra khỏi phòng thẩm vấn, bầu trời bên ngoài vẫn là một mảng tối om. Anh ngẩn ngơ nhìn lối đi trống vắng không một bóng người. Thông qua kiểm tra nói dối, xác nhận Phù Văn Tú không phải người bọn họ cần tìm.

Nhưng A Hứa đi đâu rồi?

Ân Phùng chuyển điện thoại sang chế độ im lặng khi làm việc, anh lấy ra xem, nhíu mày quay người xuống lầu. Về sau cũng không rõ vì sao, anh bắt đầu chạy điên cuồng.

Xe anh vẫn đỗ trong đại viện Cục cảnh sát, Trần Phong đã đưa đến đây từ sớm. Sợ Vưu Minh Hứa không vui, Ân Phùng trước nay chưa hề để người của mình vào Cục cảnh sát. Anh một mình lái xe phóng về phía nhà họ Đặng, trên đường móc điện thoại tìm đến số của Vưu Minh Hứa, do dự một khắc rồi lại đặt xuống, chuyển sang gọi điện thoại cho Hứa Mộng Sơn, yêu cầu trợ giúp khẩn cấp.

Ân Phùng xuống xe, chạy vào con ngõ dẫn vào nhà họ Đặng, chợt nghe thấy tiếng thét thê lương truyền ra từ trong nhà họ. Thanh âm đã biến điệu, nhưng anh chắc chắn đó là giọng Vưu Minh Hứa. Ân Phùng chỉ cảm thấy lồng ngực run lên, mũi bắt đầu chua xót, anh xông thẳng vào cổng nhà họ Đặng như phát điên, nhưng cánh cửa không chút xi nhê. Anh lấy công cụ phá khóa ngày nào cũng mang trong người ra, tàn ác nhìn ổ khóa đó, bàn tay vững chắc vô cùng, hai ba bước đã phá bỏ xong, xông vào bên trong.

Quan sát xung quanh, cửa ba gian nhà bên trong đều khép hờ, có tiếng vọng ra từ gian nhà giết mổ, Ân Phùng xông vọt vào đó như tên bắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện