Nghe anh nói vậy, Vưu Minh Hứa có chút kinh hồn bạt vía song cũng tán thành suy đoán của anh. Cô ngẩng đầu nhìn mấy căn phòng nằm cạnh cầu thang.
Vì sự việc xảy ra bất ngờ nên cảnh sát không có chứng cứ xác đáng, hôm nay chỉ dẫn người của công ty Phân Kim Bảo về hỏi chuyện, đồng thời tìm kiếm khẩn cấp một lượt, song không tiến hành tìm kiếm, giám định hết toàn bộ mọi phòng và vật chứng, lượng cảnh sát còn lại đều đi mở rộng tìm kiếm ở những khu vực lân cận.
Vưu Minh Hứa định thần, trong não bộ xuất hiện một hình ảnh: Phán Giai với sắc mặt tái nhợt, yếu ớt, loạng choạng chạy từ trên lầu xuống, “pin sạc dự phòng” nằm trong túi áo cô ấy.
“Phán Giai biết chỉ cần chạy tới tầng một, dù không xông được ra ngoài, chúng ta cũng sẽ phát hiện ra. Nhưng cô ấy lại không chạy xuống được.” Vưu Minh Hứa nói: “Vì sao?”
Ân Phùng: “Hoặc là thể lực của cô ấy đã không chống chọi được nữa; hoặc là gặp phải nguy hiểm gì đó.”
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn căn phòng đối diện cầu thang: “Không sai, cô ấy đã chủ động hoặc bị ép đi vào một căn phòng nào đó trong số này. Sau đó thì biến mất.”
Phòng đầu tiên là một phòng làm việc, bên trong có ba chiếc bàn, còn một vài văn kiện tài liệu đang mở dở dang, một máy vi tính còn chưa kịp tắt. Vưu Minh Hứa chỉ nhìn qua rồi đi ngay.
Phòng thứ hai cũng vẫn là phòng làm việc nhưng to hơn, đặt khoảng năm, sáu chiếc bàn và mấy chiếc tủ lớn, song ban ngày cảnh sát đều đã lục soát, không hề phát hiện điều gì. Vưu Minh Hứa quan sát một lúc rồi cũng rời đi.
Bên cạnh cầu thang là nhà vệ sinh nam. Vưu Minh Hứa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy đầu tiên chính là cánh cửa sổ vừa cao vừa nhỏ, người trưởng thành không thể chui qua được. Vưu Minh Hứa xem xét từng ngăn vệ sinh, cuối cùng ngẩng đầu nhìn trần.
Ân Phùng cũng ngẩng đầu theo. Cô nói: “Anh trèo lên xem.”
Ân Phùng vừa định đồng ý nhưng nhìn những vết bẩn trên vách tường nhà vệ sinh thì không khỏi khựng lại.
Vưu Minh Hứa: “Đi đi.”
“A Hứa, chúng ta gọi Hứa Mộng Sơn đến đi.” Ân Phùng nói như máy, “Bẩn và bốc mùi quá.”
Vưu Minh Hứa như cười như không: “Anh là lão đại, biết cách sắp xếp đấy nhỉ.” Nói đoạn, nhấc chân đá một cú vào mông anh: “Đi nhanh! Hôm nay phí công biểu dương anh rồi! Đàn ông đàn ang to tướng rồi còn sợ bẩn! Nếu không phải tôi thấp hơn anh thì đã đi lâu rồi.”
Mông Ân Phùng thít lại. Cú đá của người con gái không nặng không nhẹ, chẳng đau chút nào song lại khiến bờ mông người đàn ông trở nên mẫn cảm, tê tê thoải mái, trái tim anh lạc nhịp. Anh bỗng thấy dù có bẩn hơn tí nữa cũng vẫn có thể chịu đựng được bèn nín thở, hai ba bước đã trèo lên vách ngăn, ngồi trên đó mở cửa thông gió.
Vưu Minh Hứa nhìn mọi hành động của anh.
Ân Phùng bật đèn pin soi rất lâu cũng không phát hiện điều gì bèn nhảy xuống. Song cuối cùng anh vẫn hít ngửi ống tay áo, cứ cảm thấy cả người đã nhiễm mùi vị nơi này thì không khỏi nhíu mày. Vưu Minh Hứa thấy rất buồn cười, mới chỉ có trèo một chút, làm sao mà có mùi cho được? Cô cố ý nghiêng người đến hít ngửi, gương mặt đầy vẻ ghét bỏ: “Bốc mùi chết được.”
Chưa nói dứt câu, Ân Phùng đã ôm chặt cô trong lòng, đầu anh gục trên hõm vai cô, khẽ thì thầm: “Thúi thì cùng thúi.”
Vưu Minh Hứa buồn cười, vừa định đẩy anh ra thì cảm nhận được một cánh tay của anh trượt xuống, dừng lại trên eo cô, một tay khác ôm chặt tấm lưng cô, sau đó thu chặt tay lại.
Vưu Minh Hứa im lặng một chốc, nói: “Được rồi, buông tôi ra đi.”
Anh buồn bực nói: “Không buông.”
Giọng nói Vưu Minh Hứa bình tĩnh đến lạ: “Đủ rồi, Ân Phùng, đang tra án, chúng ta đừng vượt quá giới hạn nữa.”
Anh buông cô ra, không để cô nhìn mặt mình mà đi thẳng khỏi nhà vệ sinh. Cô không nói rõ được cảm giác trong lòng khi đứng nhìn bóng lưng của anh, nhưng cô biết, anh của hiện tại đã hiểu những lời cô nói.
Đợi đến khi cô ra ngoài, thần sắc của anh đã trở lại như thường, môi hơi chu lên nhìn ngó xung quanh. Trái tim treo lơ lửng của Vưu Minh Hứa cũng như được đặt xuống, song cũng cảm thấy không quá vui vẻ. Cô nói: “Tiếp tục tìm.”
Anh “Ừm” một tiếng.
Vưu Minh Hứa mở cánh cửa gian phòng bên cạnh, bật đèn nhưng không sáng. Hình như đây là một gian để đồ, chỉ rộng khoảng 3, 4 mét vuông, bên trong tối om om, có mấy giá để đồ, góc tường chất một đống những thứ đồ lặt vặt. Bức tường đối diện có một cửa sổ, bên ngoài cũng là một màu tối tăm, chỉ có chút tia sáng le lói lọt vào trong.
Vì sự việc xảy ra bất ngờ nên cảnh sát không có chứng cứ xác đáng, hôm nay chỉ dẫn người của công ty Phân Kim Bảo về hỏi chuyện, đồng thời tìm kiếm khẩn cấp một lượt, song không tiến hành tìm kiếm, giám định hết toàn bộ mọi phòng và vật chứng, lượng cảnh sát còn lại đều đi mở rộng tìm kiếm ở những khu vực lân cận.
Vưu Minh Hứa định thần, trong não bộ xuất hiện một hình ảnh: Phán Giai với sắc mặt tái nhợt, yếu ớt, loạng choạng chạy từ trên lầu xuống, “pin sạc dự phòng” nằm trong túi áo cô ấy.
“Phán Giai biết chỉ cần chạy tới tầng một, dù không xông được ra ngoài, chúng ta cũng sẽ phát hiện ra. Nhưng cô ấy lại không chạy xuống được.” Vưu Minh Hứa nói: “Vì sao?”
Ân Phùng: “Hoặc là thể lực của cô ấy đã không chống chọi được nữa; hoặc là gặp phải nguy hiểm gì đó.”
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn căn phòng đối diện cầu thang: “Không sai, cô ấy đã chủ động hoặc bị ép đi vào một căn phòng nào đó trong số này. Sau đó thì biến mất.”
Phòng đầu tiên là một phòng làm việc, bên trong có ba chiếc bàn, còn một vài văn kiện tài liệu đang mở dở dang, một máy vi tính còn chưa kịp tắt. Vưu Minh Hứa chỉ nhìn qua rồi đi ngay.
Phòng thứ hai cũng vẫn là phòng làm việc nhưng to hơn, đặt khoảng năm, sáu chiếc bàn và mấy chiếc tủ lớn, song ban ngày cảnh sát đều đã lục soát, không hề phát hiện điều gì. Vưu Minh Hứa quan sát một lúc rồi cũng rời đi.
Bên cạnh cầu thang là nhà vệ sinh nam. Vưu Minh Hứa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy đầu tiên chính là cánh cửa sổ vừa cao vừa nhỏ, người trưởng thành không thể chui qua được. Vưu Minh Hứa xem xét từng ngăn vệ sinh, cuối cùng ngẩng đầu nhìn trần.
Ân Phùng cũng ngẩng đầu theo. Cô nói: “Anh trèo lên xem.”
Ân Phùng vừa định đồng ý nhưng nhìn những vết bẩn trên vách tường nhà vệ sinh thì không khỏi khựng lại.
Vưu Minh Hứa: “Đi đi.”
“A Hứa, chúng ta gọi Hứa Mộng Sơn đến đi.” Ân Phùng nói như máy, “Bẩn và bốc mùi quá.”
Vưu Minh Hứa như cười như không: “Anh là lão đại, biết cách sắp xếp đấy nhỉ.” Nói đoạn, nhấc chân đá một cú vào mông anh: “Đi nhanh! Hôm nay phí công biểu dương anh rồi! Đàn ông đàn ang to tướng rồi còn sợ bẩn! Nếu không phải tôi thấp hơn anh thì đã đi lâu rồi.”
Mông Ân Phùng thít lại. Cú đá của người con gái không nặng không nhẹ, chẳng đau chút nào song lại khiến bờ mông người đàn ông trở nên mẫn cảm, tê tê thoải mái, trái tim anh lạc nhịp. Anh bỗng thấy dù có bẩn hơn tí nữa cũng vẫn có thể chịu đựng được bèn nín thở, hai ba bước đã trèo lên vách ngăn, ngồi trên đó mở cửa thông gió.
Vưu Minh Hứa nhìn mọi hành động của anh.
Ân Phùng bật đèn pin soi rất lâu cũng không phát hiện điều gì bèn nhảy xuống. Song cuối cùng anh vẫn hít ngửi ống tay áo, cứ cảm thấy cả người đã nhiễm mùi vị nơi này thì không khỏi nhíu mày. Vưu Minh Hứa thấy rất buồn cười, mới chỉ có trèo một chút, làm sao mà có mùi cho được? Cô cố ý nghiêng người đến hít ngửi, gương mặt đầy vẻ ghét bỏ: “Bốc mùi chết được.”
Chưa nói dứt câu, Ân Phùng đã ôm chặt cô trong lòng, đầu anh gục trên hõm vai cô, khẽ thì thầm: “Thúi thì cùng thúi.”
Vưu Minh Hứa buồn cười, vừa định đẩy anh ra thì cảm nhận được một cánh tay của anh trượt xuống, dừng lại trên eo cô, một tay khác ôm chặt tấm lưng cô, sau đó thu chặt tay lại.
Vưu Minh Hứa im lặng một chốc, nói: “Được rồi, buông tôi ra đi.”
Anh buồn bực nói: “Không buông.”
Giọng nói Vưu Minh Hứa bình tĩnh đến lạ: “Đủ rồi, Ân Phùng, đang tra án, chúng ta đừng vượt quá giới hạn nữa.”
Anh buông cô ra, không để cô nhìn mặt mình mà đi thẳng khỏi nhà vệ sinh. Cô không nói rõ được cảm giác trong lòng khi đứng nhìn bóng lưng của anh, nhưng cô biết, anh của hiện tại đã hiểu những lời cô nói.
Đợi đến khi cô ra ngoài, thần sắc của anh đã trở lại như thường, môi hơi chu lên nhìn ngó xung quanh. Trái tim treo lơ lửng của Vưu Minh Hứa cũng như được đặt xuống, song cũng cảm thấy không quá vui vẻ. Cô nói: “Tiếp tục tìm.”
Anh “Ừm” một tiếng.
Vưu Minh Hứa mở cánh cửa gian phòng bên cạnh, bật đèn nhưng không sáng. Hình như đây là một gian để đồ, chỉ rộng khoảng 3, 4 mét vuông, bên trong tối om om, có mấy giá để đồ, góc tường chất một đống những thứ đồ lặt vặt. Bức tường đối diện có một cửa sổ, bên ngoài cũng là một màu tối tăm, chỉ có chút tia sáng le lói lọt vào trong.
Danh sách chương