Đêm đã khuya, mưa phùn vẫn bay lất phất ngoài trời, không có ý định ngừng lại.
Hình Lỗi lẳng lặng nằm trên giường, tiếng mưa phùn ngăn cách những âm thanh khác, anh có loại cảm giác trên đời chỉ còn lại đơn độc một mình mình.
Tối nay lúc về đến nhà, căn phòng cô vẫn tối đèn, giống những ngày này tối tăm.
Hôm nay khi anh ở dưới tầng ngẩng đầu tìm kiếm ánh đèn nơi nhà cô thì anh mới đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào anh đã hình thành nên thói quen như vậy.
Hai ngày nay lần lượt bị người khác nhắc nhở việc cô cuối cùng cũng sẽ lập gia đình, mà anh cũng sẽ lưu lại nơi này, sau đấy mỗi khi anh về căn nhà có phần cô tịch kia một mình, không thể giải thích là đặc biệt rõ ràng, khiến anh không muốn chú ý đến cũng không làm được.
Anh quá lệ thuộc vào cô sao? Anh không biết có thật là như thế hay không, nhưng anh ngày càng không chịu được khi nghĩ đến việc cô sẽ rời anh mà đi, hơn nữa anh cũng thật chán ghét việc mình anh một người ngồi trong căn nhà trống ăn cơm.
Quá khứ, mặc dù anh cũng ở một mình, nhưng trong lòng anh biết cô đang ở ngay sát bên cạnh, anh nghe được tiếng động của cô ở bên kia tường, nhìn thấy trong nhà cô hiện lên ánh đèn ấm áp, anh cũng biết được chỉ cần phải đi mấy bước, là có thể thấy được cô ở nơi nào.
Có lẽ đang xem ti vi, có lẽ đang uống trà, có lẽ đang nấu nướng, nhưng cô vẫn luôn ở tại nơi này.
Nhưng mấy ngày nay, phòng của cô luôn trống không, không ánh đèn, không mùi thơm truyền đến, cũng không có hơi thở của cô, cô luôn đến rất khuya mới trở về, sau đó không bao lâu liền đi ngủ, sáng sớm ngày thứ hai lại đi ra ngoài.
Một tuần lễ đảo mắt đã trôi qua, anh phát hiện mình thế nhưng cùng cô cũng chẳng thể nói được mấy câu, hơn nữa mấy câu này toàn bộ chỉ là vội vã chào hỏi mà thôi.
Anh rất không thích sự biến chuyển như vậy, vô cùng không thích.
Cho dù anh biết rõ cô đang. . . . . . Có thể nói, cũng là bởi vì anh biết cô đang hẹn hò, cho nên anh mới có thể như thế này nóng nảy.
Bên ngoài mưa phùn đang bay, anh nghe tiếng mở cửa thang máy truyền đến.
Trở lại?
Hình Lỗi từ trên giường ngồi dậy, từ cửa sổ nhìn thấy trong căn phòng mờ tối hiện lên ánh đèn ấm áp.
Chỉ trong nháy mắt, anh nghĩ đến việc đi tìm cô, nhưng anh không có đứng dậy, chỉ ngồi ở trên giường, nghe tiếng động rất nhỏ của cô ở sát vách.
Cô bật nhạc, sau đó ra ban công thu đống quần áo đã được giặt khô, không bao lâu, trong không khí truyền đến mùi thơm của thức ăn.
Ngồi trong bóng tối, khóe miệng anh khẽ giương lên, cô vẫn là không quen ăn thức ăn bên ngoài.
Nhưng lòng tốt chỉ duy trì được trong chốc lát, bởi anh đã phát hiện mình thật khao khát được nhìn thấy cô, nhưng tình huống lúc này cũng không cho phép.
Mặc dù anh tự nói với mình, bọn họ chỉ là bạn bè, bụng anh cảm thấy đói, trong quá khứ sẽ muốn cùng cô ăn một chút, không có gì là không thể, anh trước kia cũng thường làm như vậy. . . . . .
Thế nhưng sau khi đi ngang qua những ngày "Chỉ là bạn bè" bốn chữ này trong lòng anh bắt đầu có cảm giác dao động.
Nếu chỉ là bạn bè, vì sao anh phải quan tâm đến việc rốt cuộc cô cùng ai đi ra ngoài?
Nếu chỉ là bạn bè, vậy tại sao anh lại cảm thấy thật nhớ cô?
Nếu chỉ là bạn bè, tại sao anh không thể bác bỏ gay gắt cảm xúc không rõ trong lồng ngực mình dành cho cô?
Lần nữa trở về giường, trong nháy mắt, anh đột nhiên mất đi sự thản nhiên cùng dũng khí khi đối mặt với cô.
Lấy cái đĩa từ chỗ Tề tiểu thư, Hình Lỗi thừa dịp Uy Uy không có ở đây thì đặt đĩa trở về tủ.
Đi vào nhà cô, chỉ mới vài ngày, thế nhưng anh lại cảm thấy giống như đã thật lâu
Cất đĩa xong, thế nhưng anh lại không chịu nổi mùi thơm thịt bò trong nồi được hầm cách thủy, không nhịn được đun nóng lại rồi múc một bát ra ăn.
Trời ạ, vài ngày rồi mới được ăn đồ ăn cô nấu, anh hiện tại chỉ cảm thấy có một loại hạnh phúc không giải thích được.
Không đến hai miếng, anh liền giải quyết xong cái bát trên tay.
Anh ý do vị tẫn* nhìn nồi thịt bò vẫn đang bốc hơi nóng, anh yên lặng suy nghĩ, quyết định ăn thêm một bát nữa là tốt rồi.
*Ý do vị tẫn: Nói vô tận ý (ở đây chắc là anh ý đang có nhiều ý nghĩ trong đầu)
Sau đó bất tri bất giác, một bát rồi lại một bát.
Chờ một hồi sau khi anh vùi đầu điên cuồng ăn, một nồi thịt bò rất nhanh có thể nhìn được thấy đấy, anh lúc này mới phát hiện ra đại sự không ổn, công qua cũng thấy đáy anh còn có thể thế nào?
Nhìn vào đáy nồi vẫn còn xót lại, anh quyết định đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, dứt khoát ăn hết thịt bò, đợi cô phát hiện lại nói.
Cầm bát thịt bò cuối cùng, anh ngồi bên cạnh bàn từ từ nhai chậm.
Khi đang ăn, tầm mắt anh không tự chủ liếc cuốn lịch trên tường.
Thêm hai ngày nữa, chính là sinh nhật của cô.
Ngày đó sau khi Bạch Vân nhắc nhở, anh mới phát hiện mình có đủ khốn kiếp, sinh nhật anh hằng năm, công ty cùng người hâm mộ sẽ giúp anh tổ chức sinh nhật, lại thường thường làm giống buổi kí tặng người hâm mộ, cũng vì vậy mà anh mới có thể quên hỏi sinh nhật của cô đến tột cùng là khi nào, bây giờ nhớ lại, mười năm này anh thậm chí ngay cả một lần cũng không có thay cô tổ chức sinh nhật, vậy mà cô lại chưa từng quên anh.
Bởi vì anh biết rõ hàng năm anh Trương bọn họ chuẩn bị quà tặng cho anh, cũng sẽ đi tới hỏi qua cô, chỉ có cô mới hiểu được anh thích ăn cái gì, thích xem cái gì, cho nên sau khi tổ chức cùng người hâm mộ xong, sinh nhật của anh hầu như đều là cô chuẩn bị.lqd
Có lẽ năm nay anh nên mua một món quà sinh nhật cho cô, thay chuẩn bị sinh nhật, bằng không sang năm có lẽ sẽ không còn cơ hội rồi.
Cuối cùng ý tưởng này lại giống như cây kim đâm vào tim anh, anh cứng đờ trên ghế, thật lâu. . . . . .
Hình Lỗi lẳng lặng nằm trên giường, tiếng mưa phùn ngăn cách những âm thanh khác, anh có loại cảm giác trên đời chỉ còn lại đơn độc một mình mình.
Tối nay lúc về đến nhà, căn phòng cô vẫn tối đèn, giống những ngày này tối tăm.
Hôm nay khi anh ở dưới tầng ngẩng đầu tìm kiếm ánh đèn nơi nhà cô thì anh mới đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào anh đã hình thành nên thói quen như vậy.
Hai ngày nay lần lượt bị người khác nhắc nhở việc cô cuối cùng cũng sẽ lập gia đình, mà anh cũng sẽ lưu lại nơi này, sau đấy mỗi khi anh về căn nhà có phần cô tịch kia một mình, không thể giải thích là đặc biệt rõ ràng, khiến anh không muốn chú ý đến cũng không làm được.
Anh quá lệ thuộc vào cô sao? Anh không biết có thật là như thế hay không, nhưng anh ngày càng không chịu được khi nghĩ đến việc cô sẽ rời anh mà đi, hơn nữa anh cũng thật chán ghét việc mình anh một người ngồi trong căn nhà trống ăn cơm.
Quá khứ, mặc dù anh cũng ở một mình, nhưng trong lòng anh biết cô đang ở ngay sát bên cạnh, anh nghe được tiếng động của cô ở bên kia tường, nhìn thấy trong nhà cô hiện lên ánh đèn ấm áp, anh cũng biết được chỉ cần phải đi mấy bước, là có thể thấy được cô ở nơi nào.
Có lẽ đang xem ti vi, có lẽ đang uống trà, có lẽ đang nấu nướng, nhưng cô vẫn luôn ở tại nơi này.
Nhưng mấy ngày nay, phòng của cô luôn trống không, không ánh đèn, không mùi thơm truyền đến, cũng không có hơi thở của cô, cô luôn đến rất khuya mới trở về, sau đó không bao lâu liền đi ngủ, sáng sớm ngày thứ hai lại đi ra ngoài.
Một tuần lễ đảo mắt đã trôi qua, anh phát hiện mình thế nhưng cùng cô cũng chẳng thể nói được mấy câu, hơn nữa mấy câu này toàn bộ chỉ là vội vã chào hỏi mà thôi.
Anh rất không thích sự biến chuyển như vậy, vô cùng không thích.
Cho dù anh biết rõ cô đang. . . . . . Có thể nói, cũng là bởi vì anh biết cô đang hẹn hò, cho nên anh mới có thể như thế này nóng nảy.
Bên ngoài mưa phùn đang bay, anh nghe tiếng mở cửa thang máy truyền đến.
Trở lại?
Hình Lỗi từ trên giường ngồi dậy, từ cửa sổ nhìn thấy trong căn phòng mờ tối hiện lên ánh đèn ấm áp.
Chỉ trong nháy mắt, anh nghĩ đến việc đi tìm cô, nhưng anh không có đứng dậy, chỉ ngồi ở trên giường, nghe tiếng động rất nhỏ của cô ở sát vách.
Cô bật nhạc, sau đó ra ban công thu đống quần áo đã được giặt khô, không bao lâu, trong không khí truyền đến mùi thơm của thức ăn.
Ngồi trong bóng tối, khóe miệng anh khẽ giương lên, cô vẫn là không quen ăn thức ăn bên ngoài.
Nhưng lòng tốt chỉ duy trì được trong chốc lát, bởi anh đã phát hiện mình thật khao khát được nhìn thấy cô, nhưng tình huống lúc này cũng không cho phép.
Mặc dù anh tự nói với mình, bọn họ chỉ là bạn bè, bụng anh cảm thấy đói, trong quá khứ sẽ muốn cùng cô ăn một chút, không có gì là không thể, anh trước kia cũng thường làm như vậy. . . . . .
Thế nhưng sau khi đi ngang qua những ngày "Chỉ là bạn bè" bốn chữ này trong lòng anh bắt đầu có cảm giác dao động.
Nếu chỉ là bạn bè, vì sao anh phải quan tâm đến việc rốt cuộc cô cùng ai đi ra ngoài?
Nếu chỉ là bạn bè, vậy tại sao anh lại cảm thấy thật nhớ cô?
Nếu chỉ là bạn bè, tại sao anh không thể bác bỏ gay gắt cảm xúc không rõ trong lồng ngực mình dành cho cô?
Lần nữa trở về giường, trong nháy mắt, anh đột nhiên mất đi sự thản nhiên cùng dũng khí khi đối mặt với cô.
Lấy cái đĩa từ chỗ Tề tiểu thư, Hình Lỗi thừa dịp Uy Uy không có ở đây thì đặt đĩa trở về tủ.
Đi vào nhà cô, chỉ mới vài ngày, thế nhưng anh lại cảm thấy giống như đã thật lâu
Cất đĩa xong, thế nhưng anh lại không chịu nổi mùi thơm thịt bò trong nồi được hầm cách thủy, không nhịn được đun nóng lại rồi múc một bát ra ăn.
Trời ạ, vài ngày rồi mới được ăn đồ ăn cô nấu, anh hiện tại chỉ cảm thấy có một loại hạnh phúc không giải thích được.
Không đến hai miếng, anh liền giải quyết xong cái bát trên tay.
Anh ý do vị tẫn* nhìn nồi thịt bò vẫn đang bốc hơi nóng, anh yên lặng suy nghĩ, quyết định ăn thêm một bát nữa là tốt rồi.
*Ý do vị tẫn: Nói vô tận ý (ở đây chắc là anh ý đang có nhiều ý nghĩ trong đầu)
Sau đó bất tri bất giác, một bát rồi lại một bát.
Chờ một hồi sau khi anh vùi đầu điên cuồng ăn, một nồi thịt bò rất nhanh có thể nhìn được thấy đấy, anh lúc này mới phát hiện ra đại sự không ổn, công qua cũng thấy đáy anh còn có thể thế nào?
Nhìn vào đáy nồi vẫn còn xót lại, anh quyết định đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, dứt khoát ăn hết thịt bò, đợi cô phát hiện lại nói.
Cầm bát thịt bò cuối cùng, anh ngồi bên cạnh bàn từ từ nhai chậm.
Khi đang ăn, tầm mắt anh không tự chủ liếc cuốn lịch trên tường.
Thêm hai ngày nữa, chính là sinh nhật của cô.
Ngày đó sau khi Bạch Vân nhắc nhở, anh mới phát hiện mình có đủ khốn kiếp, sinh nhật anh hằng năm, công ty cùng người hâm mộ sẽ giúp anh tổ chức sinh nhật, lại thường thường làm giống buổi kí tặng người hâm mộ, cũng vì vậy mà anh mới có thể quên hỏi sinh nhật của cô đến tột cùng là khi nào, bây giờ nhớ lại, mười năm này anh thậm chí ngay cả một lần cũng không có thay cô tổ chức sinh nhật, vậy mà cô lại chưa từng quên anh.
Bởi vì anh biết rõ hàng năm anh Trương bọn họ chuẩn bị quà tặng cho anh, cũng sẽ đi tới hỏi qua cô, chỉ có cô mới hiểu được anh thích ăn cái gì, thích xem cái gì, cho nên sau khi tổ chức cùng người hâm mộ xong, sinh nhật của anh hầu như đều là cô chuẩn bị.lqd
Có lẽ năm nay anh nên mua một món quà sinh nhật cho cô, thay chuẩn bị sinh nhật, bằng không sang năm có lẽ sẽ không còn cơ hội rồi.
Cuối cùng ý tưởng này lại giống như cây kim đâm vào tim anh, anh cứng đờ trên ghế, thật lâu. . . . . .
Danh sách chương