Trương Trọng Cảnh cười một tiếng, nắm eo thon của vợ, nói: "Cho nên gia đình giáo dục rất quan trọng, quan niệm cũng rất quan trọng, anh cảm thấy em rất sáng suốt, hiền lành, ít nhất em còn chịu gặp Tiết Nhượng một chút."
"Em là vì con gái chúng ta. " Tóc Trì Bình xoăn, gợi cảm lại trẻ tuổi, tay đút trong túi, không hề giống một người phụ nữ lớn tuổi đã có con.
Trương Lam buông tay Tiết Nhượng ra, chạy tới thật nhanh, Trì Bình cười giang tay ra, ôm ngang lấy cô, Trương Lam ở trong ngực bà cọ cọ, cô gái vừa tuổi đôi mươi, tựa như một đứa trẻ nhỏ, "Mẹ con thật lâu rồi không thấy mẹ."
"Chờ khoảng thời gian này hết bận, mẹ liền về nhà giúp chồng dạy con gái." Trì Bình tuy rằng còn trẻ, nhưng mấy năm nay chạy ngược chạy xuôi, khoảng thời gian này chính là thời điểm lui về phía sau màn, qua hết năm nay, Trì Bình cũng sẽ không lại tú tràng nữa, Trương Lam hừ hừ nói: "Mẹ, mẹ tại sao lúc con còn nhỏ không có ở đây giúp chồng dạy con chứ? Ít nhất con còn có thể mỗi ngày đều nhìn thấy mẹ."
" Mẹ sai rồi." Trì Bình đau lòng ôm chặt cô, mỗi người trong đời sẽ có ít nhiều tiếc nuối, thời điểm lúc trẻ vì giấc mộng của bản thân, đứa nhỏ không có cách nào chăm sóc, gia đình cũng muốn đặt ở vị trí thứ hai, thời điểm hiện tại chờ bà quay đầu muốn làm bạn của đứa nhỏ, cô đã lớn lên trưởng thành, cũng phải lập gia đình.
Đây cũng là tiếc nuối trên con đường phấn đấu tới ước mơ của mỗi người, Trương Lam còn nói thêm: "Tốt lắm mẹ, con không tức giận."
"Ừ." Trì Bình hôn đỉnh đầu cô một cái, tầm mắt hơi chuyển, liền nhìn tới Tiết Nhượng đứng ở một bên không lên tiếng, một năm sau, Tiết Nhượng thành thục rất nhiều, Trì Bình thu hồi ánh mắt, nắm tay Trương Lam, đi vào bên trong.
Trương Lam bị bà nắm, vươn tay đi kéo Tiết Nhượng, Tiết Nhượng mỉm cười để cho cô kéo, nhưng rất nhanh lại nới lỏng tay, ở trước mặt cha mẹ Trương Lam, Tiết Nhượng ngay cả lớn mật đến đâu, cũng không dám ở trước mặt bọn họ thân mật quá với Trương Lam, Trương Lam chu miệng với anh, Tiết Nhượng cười cười, Trương Trọng Cảnh liếc nhìn Tiết Nhượng, nói: "Vào đi."
" Cám ơn chú." Tiết Nhượng lễ phép nói.
Sau đó đi theo sau lưng Trương Trọng Cảnh, phòng làm việc mọi người đều biết ông chủ tới, nghe được động tĩnh rối rít chờ đợi, vừa thấy người tiến vào, liền cung kính hô: "Trì tổng, Trương tổng."
Tổng thanh tra trù hoạch còn cười vặn mở cửa, Trương Lam trừng hắn một cái, Trì Bình phát hiện, nhìn tới Tổng thanh tra trù hoạch, Tổng thanh tra trù hoạch đặc biệt lúng túng, hắn hơi cúi đầu, nói: "Tôi đều theo như phân phó của ngài đi làm, những đồ tiểu công chúa thích ăn đều chuẩn bị."
Trì Bình gật đầu, kéo Trương Lam đi vào, đi vào liền cười hỏi: "Lộ Dịch làm sao lại đắc tội con vậy?"
"Không có." Trương Lam trực tiếp lắc đầu, điểm này cô vẫn biết, cô đối với Tổng thanh tra có vấn đề, nhưng hắn là nhân viên của Trì Bình, cô nếu như lúc này vì Tiết Nhượng đòi bất bình, Trì Bình khẳng định thất vọng đau khổ.
"Thật sự không có sao?"
"Không có." Trương Lam lắc đầu, ôm cánh tay Trì Bình nói, "Một đống đồ ăn này, là muốn mập chết con sao?"
" Nga, cũng bởi vì cái này?" Trì Bình cười khẽ.
"Đương nhiên."
Trì Bình kéo cô ngồi xuống, Trương Trọng Cảnh cùng Tiết Nhượng ngồi xuống ở đối diện, Trương Trọng Cảnh ngồi xuống thì có cuộc gọi tới, ông đứng dậy, đi ra bên ngoài nhận.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại người, Trì Bình ôm con gái, tầm mắt rơi vào trên mặt Tiết Nhượng, hồi lâu sau, bà hỏi: "Cậu bây giờ một mình sống ở Bắc Kinh?"
"Vâng." Tiết Nhượng theo bản năng ngồi thẳng người.
" Biết nấu cơm sao?"
Tiết Nhượng hơi sửng sốt, "Không biết ạ."
"Biết giặt quần áo sao?"
" Không biết.."
" Biết làm việc nhà sao?"
"Một chút ạ."
Tiết Nhượng thành thật trả lời.
Giọng Trì Bình nhàn nhạt, nói: "Cậu cái gì cũng không biết làm, làm sao chăm sóc cho con gái tôi? Con bé từ nhỏ áo cơm không lo, cũng sẽ không làm việc nhà cùng nấu cơm, ở cùng với cậu, chẳng lẽ những chuyện này muốn con bé làm sao?"
"Đương nhiên sẽ không." Tiết Nhượng lập tức đáp, "Cháu sẽ chiếu cố cô ấy."
"Nhưng cậu cái gì đều cũng không biết, cậu muốn chiếu cố con bé như thế nào?"
"Cháu biết kiếm tiền được không ạ?" Tiết Nhượng cẩn thận hỏi.
Trì Bình vừa nghe, trầm mặc hai giây, khí thế của bà có hơi áp bức người, hơi hơi nghiêng về phía trước, hỏi: "Bây giờ biết kiếm mấy đồng tiền liền rất giỏi sao? Nghe nói cậu làm tài chính, ngành nghề này nguy hiểm cao, chưa tới trung niên liền hói đầu,đầu trắng bạc.... Trải qua thời gian dài con người sẽ biến chất, giá trị con người cậu ngày càng cao, gặp càng nhiều phụ nữ, cậu con có thể chịu đựng nổi những cám dỗ kia sao?"
"Mẹ!" Trương Lam không nhịn được kéo tay Trì Bình, Trì Bình che miệng của cô, trừng cô một cái, Trương Lam nháy mắt vẫn nhìn Tiết Nhượng.
Tiết Nhượng lại rất bình tĩnh, anh gật gật đầu: "Đúng vậy, biết kiếm mấy đồng tiền không có gì là giỏi, kém hơn dì cùng chú, cháu sẽ còn cố gắng nữa, còn về ngành nghề này, tương lai nhân tài cũng càng ngày sẽ càng nhiều, cháu cũng sẽ thích ứng điều chỉnh đến phía sau màn, còn giá trị con người, cháu bây giờ tuổi trẻ tài cao, gặp qua rất nhiều cô gái, nhưng cháu chỉ nhìn đến một mình Trương Lam, sau này tài sản phần lớn cũng sẽ chuyển tới danh nghĩa của cô ấy, trước khi kết hôn cháu liền chuyển tới, dì cùng chú đến lúc đó làm chứng."
Trì Bình: "..."
Nửa giây sau, bà hừ nói: "Hiếm lạ mấy đồng tiền của cậu sao?"
"Em là vì con gái chúng ta. " Tóc Trì Bình xoăn, gợi cảm lại trẻ tuổi, tay đút trong túi, không hề giống một người phụ nữ lớn tuổi đã có con.
Trương Lam buông tay Tiết Nhượng ra, chạy tới thật nhanh, Trì Bình cười giang tay ra, ôm ngang lấy cô, Trương Lam ở trong ngực bà cọ cọ, cô gái vừa tuổi đôi mươi, tựa như một đứa trẻ nhỏ, "Mẹ con thật lâu rồi không thấy mẹ."
"Chờ khoảng thời gian này hết bận, mẹ liền về nhà giúp chồng dạy con gái." Trì Bình tuy rằng còn trẻ, nhưng mấy năm nay chạy ngược chạy xuôi, khoảng thời gian này chính là thời điểm lui về phía sau màn, qua hết năm nay, Trì Bình cũng sẽ không lại tú tràng nữa, Trương Lam hừ hừ nói: "Mẹ, mẹ tại sao lúc con còn nhỏ không có ở đây giúp chồng dạy con chứ? Ít nhất con còn có thể mỗi ngày đều nhìn thấy mẹ."
" Mẹ sai rồi." Trì Bình đau lòng ôm chặt cô, mỗi người trong đời sẽ có ít nhiều tiếc nuối, thời điểm lúc trẻ vì giấc mộng của bản thân, đứa nhỏ không có cách nào chăm sóc, gia đình cũng muốn đặt ở vị trí thứ hai, thời điểm hiện tại chờ bà quay đầu muốn làm bạn của đứa nhỏ, cô đã lớn lên trưởng thành, cũng phải lập gia đình.
Đây cũng là tiếc nuối trên con đường phấn đấu tới ước mơ của mỗi người, Trương Lam còn nói thêm: "Tốt lắm mẹ, con không tức giận."
"Ừ." Trì Bình hôn đỉnh đầu cô một cái, tầm mắt hơi chuyển, liền nhìn tới Tiết Nhượng đứng ở một bên không lên tiếng, một năm sau, Tiết Nhượng thành thục rất nhiều, Trì Bình thu hồi ánh mắt, nắm tay Trương Lam, đi vào bên trong.
Trương Lam bị bà nắm, vươn tay đi kéo Tiết Nhượng, Tiết Nhượng mỉm cười để cho cô kéo, nhưng rất nhanh lại nới lỏng tay, ở trước mặt cha mẹ Trương Lam, Tiết Nhượng ngay cả lớn mật đến đâu, cũng không dám ở trước mặt bọn họ thân mật quá với Trương Lam, Trương Lam chu miệng với anh, Tiết Nhượng cười cười, Trương Trọng Cảnh liếc nhìn Tiết Nhượng, nói: "Vào đi."
" Cám ơn chú." Tiết Nhượng lễ phép nói.
Sau đó đi theo sau lưng Trương Trọng Cảnh, phòng làm việc mọi người đều biết ông chủ tới, nghe được động tĩnh rối rít chờ đợi, vừa thấy người tiến vào, liền cung kính hô: "Trì tổng, Trương tổng."
Tổng thanh tra trù hoạch còn cười vặn mở cửa, Trương Lam trừng hắn một cái, Trì Bình phát hiện, nhìn tới Tổng thanh tra trù hoạch, Tổng thanh tra trù hoạch đặc biệt lúng túng, hắn hơi cúi đầu, nói: "Tôi đều theo như phân phó của ngài đi làm, những đồ tiểu công chúa thích ăn đều chuẩn bị."
Trì Bình gật đầu, kéo Trương Lam đi vào, đi vào liền cười hỏi: "Lộ Dịch làm sao lại đắc tội con vậy?"
"Không có." Trương Lam trực tiếp lắc đầu, điểm này cô vẫn biết, cô đối với Tổng thanh tra có vấn đề, nhưng hắn là nhân viên của Trì Bình, cô nếu như lúc này vì Tiết Nhượng đòi bất bình, Trì Bình khẳng định thất vọng đau khổ.
"Thật sự không có sao?"
"Không có." Trương Lam lắc đầu, ôm cánh tay Trì Bình nói, "Một đống đồ ăn này, là muốn mập chết con sao?"
" Nga, cũng bởi vì cái này?" Trì Bình cười khẽ.
"Đương nhiên."
Trì Bình kéo cô ngồi xuống, Trương Trọng Cảnh cùng Tiết Nhượng ngồi xuống ở đối diện, Trương Trọng Cảnh ngồi xuống thì có cuộc gọi tới, ông đứng dậy, đi ra bên ngoài nhận.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại người, Trì Bình ôm con gái, tầm mắt rơi vào trên mặt Tiết Nhượng, hồi lâu sau, bà hỏi: "Cậu bây giờ một mình sống ở Bắc Kinh?"
"Vâng." Tiết Nhượng theo bản năng ngồi thẳng người.
" Biết nấu cơm sao?"
Tiết Nhượng hơi sửng sốt, "Không biết ạ."
"Biết giặt quần áo sao?"
" Không biết.."
" Biết làm việc nhà sao?"
"Một chút ạ."
Tiết Nhượng thành thật trả lời.
Giọng Trì Bình nhàn nhạt, nói: "Cậu cái gì cũng không biết làm, làm sao chăm sóc cho con gái tôi? Con bé từ nhỏ áo cơm không lo, cũng sẽ không làm việc nhà cùng nấu cơm, ở cùng với cậu, chẳng lẽ những chuyện này muốn con bé làm sao?"
"Đương nhiên sẽ không." Tiết Nhượng lập tức đáp, "Cháu sẽ chiếu cố cô ấy."
"Nhưng cậu cái gì đều cũng không biết, cậu muốn chiếu cố con bé như thế nào?"
"Cháu biết kiếm tiền được không ạ?" Tiết Nhượng cẩn thận hỏi.
Trì Bình vừa nghe, trầm mặc hai giây, khí thế của bà có hơi áp bức người, hơi hơi nghiêng về phía trước, hỏi: "Bây giờ biết kiếm mấy đồng tiền liền rất giỏi sao? Nghe nói cậu làm tài chính, ngành nghề này nguy hiểm cao, chưa tới trung niên liền hói đầu,đầu trắng bạc.... Trải qua thời gian dài con người sẽ biến chất, giá trị con người cậu ngày càng cao, gặp càng nhiều phụ nữ, cậu con có thể chịu đựng nổi những cám dỗ kia sao?"
"Mẹ!" Trương Lam không nhịn được kéo tay Trì Bình, Trì Bình che miệng của cô, trừng cô một cái, Trương Lam nháy mắt vẫn nhìn Tiết Nhượng.
Tiết Nhượng lại rất bình tĩnh, anh gật gật đầu: "Đúng vậy, biết kiếm mấy đồng tiền không có gì là giỏi, kém hơn dì cùng chú, cháu sẽ còn cố gắng nữa, còn về ngành nghề này, tương lai nhân tài cũng càng ngày sẽ càng nhiều, cháu cũng sẽ thích ứng điều chỉnh đến phía sau màn, còn giá trị con người, cháu bây giờ tuổi trẻ tài cao, gặp qua rất nhiều cô gái, nhưng cháu chỉ nhìn đến một mình Trương Lam, sau này tài sản phần lớn cũng sẽ chuyển tới danh nghĩa của cô ấy, trước khi kết hôn cháu liền chuyển tới, dì cùng chú đến lúc đó làm chứng."
Trì Bình: "..."
Nửa giây sau, bà hừ nói: "Hiếm lạ mấy đồng tiền của cậu sao?"
Danh sách chương