Editor: TIEUTUTUANTU

Nội tâm tuy rằng tràn ngập nghi hoặc, nhưng là trước mặt ngoại nhân, Thành Dịch vẫn duy trì khí chất ổn trọng của đại đệ tử Tê Nguyệt Phong Vân Hoa Môn, tuy rằng thanh danh Vân Hoa Môn ở bên ngoài, cùng ổn trọng đã không có can hệ.

“Hoàn Tông đạo hữu, dậy sớm như vậy?” Thành Dịch đi đến trước mặt Không Hầu, đem khay đồ ăn đưa tới trong lòng ngực nàng, “Bữa sáng của muội.”

“Cảm ơn Đại sư huynh.” Không Hầu bưng khay triều Thành Dịch cười cười, Hoàn Tông thấy vậy đem linh quả thu hồi, lại bị Không Hầu ngăn lại, “Ta còn không có ăn đâu.”

“Ta giúp muội mang vào.” Hoàn Tông nhìn khay trong tay nàng, “Cẩn thận đừng để đổ.”

“Ta đã chuẩn bị hai phần cơm canh, mời Hoàn Tông chân nhân cùng tiểu sư muội dùng.” Thành Dịch nhìn linh quả quý hiếm trong chén Hoàn Tông cầm, không muốn khiến hắn cảm thấy Vân Hoa Môn có một bữa sáng cũng luyến tiếc chiêu đãi đệ tử Lưu Quang Tông.

Chỉ tiếc hắn vốn dĩ chuẩn bị cùng Không Hầu cùng nhau dùng cơm sáng, bây giờ chỉ có thể đem cơ hội này nhường cho Hoàn Tông.

“Đa tạ đạo hữu, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.” Hoàn Tông không có uyển chuyển cự tuyệt, mà trực tiếp đáp ứng.

“Không khách khí.” Thành Dịch duy trì mỉm cười, nội tâm không hề dao động.

“Đại sư huynh, huynh cũng cùng ăn nha.” Không Hầu nói, “Nơi này có điểm tâm, linh quả, còn có bữa sáng huynh làm, chúng ta ba người ăn dư dả.” Không Hầu xoay người mở cửa rộng ra, cho Hoàn Tông cùng Thành Dịch vào cửa, “Hai huynh đừng đứng ngoài cửa nữa, người không biết còn tưởng chỗ này có cổng hoa nha.”

Cửa tuy là không có hoa, nhưng nguyên bản là có kết giới. Thành Dịch đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, mở nắp khay ra, bên trong là cháo thịt, sủi cảo chưng cùng vài món ăn sáng khác.

Đem cháo chia làm ba phần xong, Thành Dịch hỏi Không Hầu: “Đêm qua ngủ ngon giấc không?”

Không Hầu gật đầu, bưng cháo thịt lên uống.

Thành Dịch cùng Hoàn Tông nhìn nhau, Hoàn Tông đối Thành Dịch gật gật đầu, Thành Dịch đối Hoàn Tông lễ phép mỉm cười, hai nam nhân xa lạ ngồi mặt đối mặt, trong không khí yên tĩnh mang theo vài phần xấu hổ.

“Không Hầu, mới vừa rồi ta thấy bên ngoài có kết giới, liền thuận tay triệt hồi. Xin lỗi, ta làm như vậy có chút thất lễ.” Hoàn Tông đối Không Hầu áy náy nói, “Ta đã quên nơi này không phải là nơi chúng ta thường ở.”

“Kết giới?” Không Hầu dùng khăn xoa xoa miệng, quay đầu hỏi Thành Dịch, “Sư huynh, là huynh lập?”

“Nơi này rốt cuộc cũng không phải là Vân Hoa Môn, cho nên huynh đã lập mấy kết giới phòng ngự ngoài cửa.” Thành Dịch đã suy đoán kết giới là bị Hoàn Tông phá huỷ, nhưng lại cảm thấy đệ tử Lưu Quang Tông sẽ không làm ra loại sự tình này, không nghĩ tới đối phương thật sự làm ra được a.

“Ra bên ngoài nhất định phải cẩn thận đề phòng. Dù nơi này là môn phái phụ thuộc của chúng ta, thì vẫn phải có vài phần cảnh giác.” Thành Dịch nghĩ nghĩ, lại bổ sung, “Nếu muội không thích, đêm nay ta liền không lập kết giới.”

“Vẫn là sư huynh nghĩ chu đáo.” Không Hầu vội vàng nói, “Không có không thích.”

Ba người dùng xong cơm, Thành Dịch thấy Hoàn Tông ngồi yên không định rời đi, nghĩ lời mình muốn nói cũng không phải cơ mật, liền trực tiếp mở miệng: “Gần đây Tu Chân giới không được thái bình như xưa, muội cũng đã ra ngoài một đoạn thời gian, hay là lúc này cùng huynh về Vân Hoa Môn?”

Không Hầu dừng động tác gặm linh quả, nàng ngẩng đầu nhìn Hoàn Tông, Hoàn Tông rũ mắt không có biểu tình.

“Sau khi muội đi, sư phụ cùng vài vị sư thúc đều rất nhớ muội, ngay cả Thanh Nguyên sư thúc cũng hỏi ta vài câu chừng nào thì muội trở về.” Thành Dịch cũng không định sớm như vậy đã đem Không Hầu kêu trở về, nhưng là gần đây Tu Chân giới không yên ổn, hắn vô pháp yên tâm.

“Sư huynh, muội biết huynh muốn tốt cho muội, nhưng tạm thời muội còn chưa muốn trở về.” 

Không Hầu buông linh quả, “Còn thỉnh sư huynh chuyển cáo cho chư vị trưởng bối, nói bọn họ không cần vì muội lo lắng.”

Thành Dịch lo lắng nhìn Không Hầu, sư muội không phải là vì xem nhiều thoại bản, sinh ra tâm muốn cứu vớt Tu Chân giới, chuẩn bị cùng nhóm tà tu quyết sống mái, cho nên mới không muốn trở về? Nghĩ đến những thoại bản nội dung lung tung rối loạn đó, Thành Dịch lại lo lắng nàng thật sự đã chịu ảnh hưởng.

Nghe được Không Hầu cự tuyệt, Thành Dịch trong lòng tuy rằng còn có lo lắng, lại không mạnh mẽ ép nàng trở về, chỉ là thở dài nói: “Nếu muội chưa muốn trở về, thì ở bên ngoài ngàn vạn phải chú ý an toàn. Gặp được người xấu không thể xúc động, phải xác định xem hắn có đồng bọn ẩn nấp hay không, chắc chắn đánh thắng được bọn họ thì mới ra tay.”

“Sư huynh yên tâm, muội nhớ rồi.”

“Đã xem sổ tay ra ngoài du lịch xong chưa?”

Không Hầu tiếp tục gật đầu: “Tất cả đều nhớ kỹ, một cái đều sẽ không quên.”

“Nhớ kỹ cũng vô dụng, mà phải biết cách áp dụng.” Thành Dịch đem phù triện, pháp khí ra, “Đây là trước khi đi, các trưởng lão cùng các phong chủ  giao cho huynh, dặn dò huynh nếu là ở Phong Thành gặp được muội, liền chuyển giao cho muội.”

“Nhiều như vậy?” Không Hầu một bên đem đồ vật trên bàn thu vào, một bên hỏi tình hình gần đây của chư vị sư thúc sư bá.

“Bọn họ đều thực hảo, chính là Thanh Nguyên sư thúc cùng sư phụ vẫn là hay nháo lên, trước khi huynh đi, bọn họ còn khoa tay múa chân một hồi, huỷ hoại mấy pháp khí của Ngũ Hành Đường. Hành Ngạn sư bá tức giận, trừ mấy chục năm tiền tháng của sư thúc cùng sư phụ.”

Thành Dịch biết sư phụ nhà mình có bao nhiêu khốn cùng, tài vận có bao nhiêu kém. Sau vụ Chu Hưng gây sự ở Ung Thành, Chu Thương vì đệ đệ, bồi thường cho Vân Hoa Môn rất nhiều đồ vật. Sư phụ cũng nhân cơ hội này, thu vào hơn phân nửa. Thật vất vả mới hết túng quẫn, sư phụ lại gặp phải việc này tới, này rõ ràng chính là trời sinh không mang theo tài mệnh.

“Sư phụ cùng Thanh Nguyên sư thúc náo loạn nhiều năm như vậy, còn không có ngừng nghỉ?” Không Hầu nói thầm hai câu, lại nhớ tới Hoàn Tông còn bên cạnh, vì giữ mặt mũi cho trưởng bối tông môn, nàng cũng không tiếp tục nói nữa.

Thành Dịch ho khan một tiếng, xem bộ dáng tùy ý của sư muội ở trước mặt Hoàn Tông, có thể thấy được giao tình hai người xác thật không tồi. Hắn quay đầu nhìn Hoàn Tông, đối phương quả nhiên biểu tình như thường, phảng phất cái gì cũng không nghe thấy. Trên thực tế, từ lúc hắn gặp Hoàn Tông về sau, chưa từng thấy qua hắn thay đổi sắc mặt.

“Huynh đã cùng Các Chủ tra xét một lần Cát Tường Các, tạm thời còn chưa phát hiện điểm đáng ngờ. Sư muội tới đây, cũng là vì lo cho Cát Tường Các?” Thành Dịch biết tính cách Không Hầu, sẽ không tự nhiên tìm việc, nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn chuyện xấu phát sinh mà không đi quản.

“Ân.” Không Hầu gật đầu, “Dọc theo đường đi, muội gặp được vài tà tu dụng tâm hiểm ác. Bọn họ phần lớn là tu vi bình thường, chủ yếu đi châm ngòi li gián quan hệ các tông phái cùng tán tu.”

“Chia nhỏ mà đánh, gây rối nội bộ, tà tu dã tâm cũng không nhỏ.” Thành Dịch thấy sư muội biểu tình ngưng trọng, cười khuyên nhủ, “Muội cũng không cần quá mức lo âu, có Lưu Quang Tông, Chiêu Hàm Tông, Cửu Phượng Môn ở đây, Tu Chân giới chúng ta sẽ không có việc gì.”

Uyển chuyển ở trước mặt Hoàn Tông chụp một chút mông ngựa Lưu Quang Tông, Thành Dịch nói: “Huynh phải cùng Các Chủ đi gia cố pháp trận phòng ngự Cát Tường Các, nếu muội thấy nhàm chán thì đi dạo Phong Thành một chút. Sư huynh muội chúng ta nhiều ngày không gặp, muội lưu lại đây thêm mấy ngày đi, được không?”

“Hảo.”

Biết Thành Dịch có việc phải làm, Không Hầu liền cùng Hoàn Tông dạo Phong Thành.

Phong Thành địa giới không tính là rộng lớn, nhưng là cả tòa thành được quản lý gọn gàng ngăn nắp, bá tánh an cư lạc nghiệp, tu sĩ từ nơi khác tới, cũng đều tuân thủ quy củ Phong Thành, cũng không có làm ra sự tình quá mức. Vấn đề lớn nhất chính là trên đường luôn có mấy lão nhân hạc phát đồng nhan tự xưng “Thần toán”, lôi kéo người qua đường xem tướng xem bói.

“Công tử cô nương xin dừng bước.” Một lão nhân khô gầy người mặc áo xanh, cầm trong tay cờ đoán mệnh gọi Không Hầu cùng Hoàn Tông lại, “Nhị vị không phải người Phong Thành đi?”

“Ngươi như thế nào biết?” Không Hầu cười như không cười nhìn ba chữ trên lá cờ đoán mệnh “Hồ Bán Tiên”, nàng đánh giá rất cao đối với dũng khí của thầy bói giả này.

“Ta là thần toán nổi danh ở Phong Thành, người trong thành tuy rằng không thể nhận là biết hết, nhưng là người xuất chúng giống như nhị vị, nếu là gặp qua một lần liền tuyệt đối sẽ không quên.” Hồ Bán Tiên nói, “Hôm nay là lần đầu tiên ta thấy nhị vị, chứng minh hai người không phải người địa phương.”

“Ta còn tưởng rằng ngươi là tính ra tới.” Không Hầu thấy Hồ Bán Tiên hay vuốt vuốt râu, nhịn không được nhìn chòm râu dê kia thêm vài lần.

“Lão nhân năng lực hữu hạn, cũng không thể liếc mắt nhìn cô nương một cái, mà liền tính được quá khứ tương lai.” Hồ Bán Tiên nghiêm túc nói, “Nếu có người nói như vậy, thì chỉ có thể là cao thủ chân chính, hoặc là kẻ lừa đảo.”

“Vậy ngươi đoán mệnh yêu cầu cái gì?” Không Hầu hỏi.

Hồ Bán Tiên nghiêm túc nhìn bọn họ thật lâu, bỗng nhiên lắc đầu: “Nhị vị mệnh cách ta tính không được.”

“Vì sao?” Không Hầu truy vấn.

“Cô long, độc phượng, long phượng trình tường, nhị vị mệnh cách quá tôn quý, lão hủ tính không được.”

Hồ Bán Tiên đầy mặt khiếp sợ, đối với mệnh cách Không Hầu cùng Hoàn Tông khen lấy khen để, thực tế việc tính ra lại không nhiều không ít.

Vị “Hồ Bán Tiên” này vuốt mông ngựa quá cao tay, Không Hầu nghe được mặt đều đỏ lên, đưa cho hắn một phen ngọc tệ, lôi kéo tay áo Hoàn Tông đi. Này nơi nào là đoán mệnh, rõ ràng chính là vuốt mông ngựa biến đổi đa dạng.

Đi ngang qua một thư phòng, Không Hầu đi vào cửa hàng: “Lão bản, gần đây có sách mới của Diệu Bút Khách không?”

“Diệu Bút Khách, ai a?” Lão bản cẩn thận hồi tưởng thoại bản gần mấy năm bán tương đối tốt, giống như không có tác giả nào kêu là Diệu Bút Khách.

“Chính là tác giả《 Phong Vũ lục 》《 kiếm tu thật lục 》《 Tu Tiên Ký 》.” Không Hầu thấy lão bản tên Diệu Bút Khách cũng chưa nhớ kỹ, liền biết nơi này khẳng định không có thoại bản mới của Diệu Bút Khách viết.

“Cô nường nói hắn a.” Nghe đến mấy cái tên thoại bản này, lão bản liền biết là vị tác giả nào, hắn từ góc kệ sách lấy ra một quyển, “Đây là sách cuối cùng được đưa đến bên này.”

Không Hầu cầm lấy, thoại bản này lúc ở Ung Thành nàng đã mua: “Không có sách mới hơn a?”

“Không có.” Lão bản lắc đầu, “Mấy tháng này vẫn luôn không có sách mới đưa lại đây, sợ là tác giả đã không viết nữa.” Sợ là hắn đã biết thoại bản không được hoan nghênh, cho nên từ bỏ.

“Ta đã biết, đa tạ lão bản.” Không Hầu sớm đã thành thói quen đến thư phòng mua thoại bản mới của Diệu Bút Khách, hiện tại biết được hắn có khả năng không còn viết nữa, trong lòng nàng thấy vô cùng mất mát.

Ra khỏi thư phòng, Không Hầu đá đá hòn sỏi bên cạnh chân: “Hoàn Tông, Diệu Bút Khách sẽ không thật sự không viết nữa chứ?”

Hoàn Tông nhìn hòn sỏi bị Không Hầu đá đến xoay không ngừng, trầm mặc.

“Có lẽ gần đây hắn có việc trì hoãn, nên tạm thời không thể viết sách.” Không Hầu không dám nghĩ đến các loại khả năng khác như: Diệu Bút Khách là người thường, hiện tại đã từ từ già đi, mắt hoa tay run không có sức để viết, hoặc là đã……

Vội vàng lắc đầu đem loại ý niệm này từ trong đầu đuổi đi ra, Không Hầu vuốt cằm nói: “Hoàn Tông, huynh nói đệ tử Cát Tường Các có thể tính ra Diệu Bút Khách khi nào ra thoại bản mới sao?”

Hoàn Tông: “……”

“Hay là để bọn họ giúp đỡ tính xem đến chỗ nào có thể tìm được Diệu Bút Khách đi.” Không Hầu thực nghiêm túc tự hỏi, “Như vậy ta sẽ biết, hắn đến tột cùng là ai.”

“Bất quá chỉ là một người viết sách, cần gì biết hắn là ai?” Hoàn Tông nói, “Nếu là một người xấu xí, chẳng phải là làm hỏng đoạn duyên phận này rồi.”

“Ân?” Không Hầu hỏi, “Tại sao lại nói như vậy?”

“Hắn viết sách, lại không người thưởng thức. Muội thích đọc sách, lại vừa vặn thưởng thức tác phẩm  của hắn, đó là một đoạn duyên phận. Duyên phận như thế, đó là vừa vặn tốt, nếu là cưỡng cầu gặp mặt chỉ sợ kết quả không hay.”

Hoàn Tông nhìn Không Hầu, “Duyên phận dang dỡ luôn có nét đẹp riêng.”

“Huynh nói cũng có đạo lý.” Không Hầu gật gật đầu, cười nói, “Xem ra huynh cũng thực thích Diệu Bút Khách, vì hắn nói nhiều lời như vậy.”

Ngày thường nhắc tới người không liên quan, Hoàn Tông có thể nói ba chữ, liền tuyệt đối không nói bốn chữ.

Hoàn Tông nhìn nàng, tiếp tục trầm mặc.

Hai người dạo một vòng Phong Thành, trên đường trở về, nhìn thấy người tự xưng thần toán Hồ Bán Tiên kia, đang lôi kéo một đôi tiểu phu thê nơi khác tới.

“Tướng mạo nhị vị thật sự là long phượng trình tường, phu vượng thê, thê vượng phu……”

Nhìn đôi tiểu phu thê bị Hồ Bán Tiên hống đến móc ra một viên linh thạch, Không Hầu nhỏ giọng cùng Hoàn Tông nói, “Hồ Bán Tiên này trừ bỏ long phượng trình tường, thì không biết nói gì khác?”

Nàng cùng Hoàn Tông, hắn cũng nói là long phượng mệnh, gặp đôi nam nữ khác cũng vẫn là long phượng trình tường, long phượng mệnh quá không đáng giá tiền rồi.

Ánh mắt Hoàn Tông rơi xuống trên người đôi phu thê trẻ tuổi kia, ước chừng là lời nói của Hồ Bán Tiên đã được lòng bọn họ, nam nhân lại cho Hồ Bán Tiên vài cái linh thạch.

Nam nhân thoạt nhìn giống như công tử nhà giàu sống trong nhung lụa, lại rất nhạy bén mà chú ý tới ánh mắt Hoàn Tông, hắn quay đầu cùng Hoàn Tông tầm mắt đối nhau, biểu tình trên mặt thoạt nhìn như suy tư gì.

Hoàn Tông đối hắn gật đầu một cái, thu hồi ánh mắt.

Mắt thấy bạch y nam tử cùng nữ tử xinh đẹp đi xa, Quý Huyên thu hồi ánh mắt, nói với nữ tử bên người: “Như Mẫn, có cảm thấy nam nhân mới vừa rồi có chút quen mắt hay không?”

“Chàng là nói vị công tử mặc bạch y, tướng mạo xuất chúng kia?”Như Mẫn nghe phu quân hỏi, liền nhìn nhìn phương hướng hai người rời đi. Đôi nam nữ tướng mạo xuất chúng như thế, đi ở trong đám người giống như là hạt trong bầy gà, làm người khác rất khó xem nhẹ bọn họ, “Điện hạ nhận thức người này?”

“Có lẽ là ta nhìn lầm rồi.” Nam tử chậm rãi lắc đầu, phàm là người hắn biết, thì sẽ không dùng cái loại ánh mắt lạnh nhạt này nhìn hắn.

Địa vị hoàng thất ở Tu Chân giới tuy không thể so với mười đại tông môn, nhưng bởi vì bọn họ là thiên long chi tử được Thiên Đạo thừa nhận, cho nên ở Lăng Ưu giới có địa vị rất độc đáo, dù là các tông chủ đại tông môn, khi ở cùng hoàng tộc bọn họ cũng là khách khách khí khí.

“Nhân sinh trăm thái, muôn hình muôn vẻ, tướng mạo có chỗ tương tự cũng không kỳ quái. Nếu không phải đôi mắt hắn cùng điện hạ có vài phần tương tự, thiếp cũng sẽ không chú ý tới hắn.” Như Mẫn bắt nắm tay nam tử, cười ôn nhu.

Nam nhân sao? Thời điểm nên dỗ vẫn là phải dỗ, đặc biệt là khi có người lớn lên đẹp hơn hắn xuất hiện.

Lần này bọn họ là tới thỉnh Các Chủ Cát Tường Các rời núi xem bói, cũng không thể bởi vì một nam nhân dung mạo đẹp, mà nháo ra mâu thuẫn.

“Thật sự?” Nam nhân sờ sờ đuôi mắt của mình, khó trách hắn cảm thấy nam nhân kia giống như đã từng quen biết, thì ra là bởi vì bọn họ lớn lên có chút tương tự. Không, phải nói, nam nhân kia cùng các bức họa tổ tông ở Thái Miếu có rất nhiều chỗ tương tự.

Bất quá……Trong các bức họa của lịch đại tổ tông Chử gia bọn họ, không có người nào đẹp như nam nhân này.

Giờ phút này ở môn phái nào đó, bởi vì biết được một đại bí mật kinh thiên mà hưng phấn không thôi.

“Trong chuyện cũ Lão tổ tông ghi lại, thật sự có nói Vân Hoa Môn có Giao Nhân Lân?” 

Nam nhân mặt chữ điền ngồi ở chủ tọa, mũi cao, tướng mạo thập phần đoan chính.

“Thiên chân vạn xác, trong bút ký của lão tổ tông có nhắc tới, tổ sư khai phái Vân Hoa Môn từng ở bờ biển gặp được giao nhân, sau cùng giao nhân trở thành bạn thân, giao nhân liền tặng hắn vài miếng Giao Nhân Lân.”

“Ta nhớ rõ năm trước tông chủ Lưu Quang Tông từng tự mình truyền tin đến các tông phái, dò hỏi dược liệu, trong đó có Giao Nhân Lân?”

Môn chủ mặt chính nghĩa kia, vào giờ phút này có vài phần vui sướng khi người khác gặp họa, “Nếu để Kim Nhạc biết trong tay Hành Ngạn có Giao Nhân Lân lại không muốn cho hắn, quan hệ Vân Hoa Môn cùng Lưu Quang Tông có hay không bởi vậy mà trở nên ác liệt?”

“Môn chủ, như vậy có được hay không?” Một người khác bất an nói, “Hiện tại tà tu không an phận, nếu Lưu Quang Tông cùng Vân Hoa Môn sinh hiềm khích, làm tà tu thừa cơ mà càn quấy thì làm sao bây giờ?”

“Này……” Môn chủ mặt chữ điền nội tâm tràn đầy do dự cùng giãy giụa. Cơ hội ly gián tốt như vậy, không lợi dụng một chút, quá đáng tiếc. Làm, sợ tà tu chạy tới quấy rối. Không làm, hắn sợ tâm ma tới quấy rối trong lòng hắn.

Tính, Lưu Quang Tông lợi hại như vậy, khẳng định sẽ không để tà tu thừa cơ, hắn vẫn là đi châm ngòi một chút, bằng không nội tâm vô pháp bình tĩnh.

“Người tới, đem đoạn bút ký có liên quan đến Giao Nhân Lân này viết lại, cho người đến trạm gửi cho Lưu Quang Tông, nhớ rõ phải giữ thân phận bí mật, không thể để người khác nhìn ra thân phận của hắn.”

Hắn nhất định phải đưa tông môn tiến vào bảng xếp hạng mười đại môn phái.

Mười đại tông môn, Vân Hoa Môn đặc sắc nhất chính là đệ tử hòa thuận đồng lòng, cùng các đại môn phái duy trì quan hệ hữu hảo hài hòa hữu nghị, cũng chính là dựa vào mấy điều này, Vân Hoa Môn mới có thể vẫn luôn sừng sững không ngã ở Tu Chân giới.

Nếu là mất đi ưu thế này, Vân Hoa Môn sẽ lâm vào khủng hoảng.

Không thể trách hắn chỉ nhìn chằm chằm Vân Hoa Môn xuống tay, ai bảo Vân Hoa Môn dễ công phá nhất trong mười đại tông môn làm chi?

Hai ngày sau, kiện hàng được môn phái nào đó kí thác hi vọng bước vào mười đại tông môn, được phi kiếm sứ giả đưa đến trên tay Kim Nhạc.

Kim Nhạc cho rằng lại là quà do đồ đệ gửi tới, nhưng khi hắn mở ra lại là một hộp gấm thập phần tinh xảo, bên trong chỉ co một trang giấy, trên giấy nói mấy câu.

“Ánh Trần chân nhân cùng giao nhân kết tình bằng hữu, giao nhân quý bạn tặng Giao Nhân Lân làm quà……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện