Trong truyền thuyết đệ tử quan môn Tê Nguyệt Phong không có tư chất tu chân, bỗng nhiên biến thành Ngũ Linh căn nhân tài Tu chân giới, Vân Hoa Môn trên dưới hưng phấn thảo luận vài ngày, giống như đã nhìn thấy được tương lai rửa được mối nhục năm xưa.
Sau khi kiểm tra xong linh căn, Không Hầu liền thu được rất nhiều lễ vật, không chỉ có của các vị trưởng lão, mà ngay cả thân truyền đệ tử của các phong chủ cũng tự mình chạy đến Tê Nguyệt Phong tặng lễ vật cho nàng, nhân tiện còn nhắn nhủ vài điều với Không Hầu.
“Tiểu sư muội, Ngũ linh căn giai đoạn mới tu hành có chút thong thả, muội không cần vì thế mà áp lực, đợi đến Trúc Cơ kỳ thì sẽ tốt đẹp thôi.”
“Muội có việc gì cần giúp đỡ, thì cứ nói với các sư huynh sư tỷ. Giai đoạn đầu tu vi có chút chậm rãi, cũng không cần vì đó mà căng thẳng, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.”
“Tiểu sư muội a, Vân Hoa Môn đặt cả hi vọng chấn hưng vào muội a.”
Mỗi ngày đều tiếp xúc với rất nhiều sư huynh sư tỷ nhiệt tình, tới ngày thứ ba, Không Hầu không chịu nổi nữa, hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Sư huynh, sư tỷ, mọi người đối với Vân Hoa Môn tình cảm sâu nặng như vậy, lại là tinh anh trong môn phái, hy vọng chấn hưng phải đặt trên vai các vị mới đúng, sao lại đặt trên người muội?”
Nàng ở trong cung gặp không ít phi tần ngoài mặt tươi cười, khen ngợi nhưng sau lưng luôn tìm cách hại chết đối phương, nào thấy qua loại chân thật nhiệt tình khen ngợi như các sư huynh sư tỷ trước mặt
“Ha ha ha ha.” Các sư huynh sư tỷ cười gượng, khiêm tốn nói: “Chúng ta thiên tư không bằng muội, tự lòng có thể hiểu lấy, tự nhiên ngóng trông sư muội càng ngày càng tốt.”
“Chấn hưng môn phái loại sự tình này rất mệt a, đang sống thoải mái, tham gia vào sự tình đó làm gì.” Một vị sư huynh tướng mạo hàm hậu nhỏ giọng nói thầm, nào biết lúc hắn thầm thì thời điểm, thì tiếng cười to của mọi người vừa vặn kết thúc, âm thanh liền phá lệ rõ ràng, truyền vào tai tất cả người ở đó.
“A ha ha”
Mọi người cười càng thêm xấu hổ: “Tiểu sư muội, vị sư huynh này là đang nói mớ a.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta quấy rầy muội lâu rồi, cũng nên cáo từ.”
Không Hầu nhìn các sư huynh, sư tỷ vội vàng mà đến, lại vội vàng rời đi, lần đầu tiên đối với tu chân giới sinh ra hoài nghi. Nàng xem thoại bản đều viết sau khi vai chính có thiên chất xuất chúng truyền ra, liền chịu đồng môn ghen ghét, nếu không phải có một sư phụ tốt, thì sớm đã bị mọi người tính kế hãm hại thành công.
Nhìn nhìn lễ vật bốn phía chất cao như núi, thế gian này có loại ghen ghét như vậy sao? Vong Thông đi vào động phủ tiểu đồ đệ, thấy nàng ngồi ở bên đống lễ vật phát ngốc, ho khan hai tiếng gọi thần trí nàng về: “Tiểu đồ đệ.”
“Sư phụ” Không Hầu đứng dậy thi lễ, Vong Thông xua tay nói: “Không cần, không cần, sư phụ không chú ý cái này. Về sau đừng bái tới bái lui, Vân Hoa Môn ta coi trọng tùy tâm tự tại, mấy lễ tiết này có thể bỏ liền bỏ.”
“Nga” Không Hầu thực nghe lời, Vong Thông vừa nói vừa ngồi xuống đệm ngọc, lấy trong tay áo ra một quyển sách. Không Hầu thấy thấy bên trên viết “Ngũ hành vận khí điển”
“Sư phụ đây là bí tịch tu luyện của tông môn chúng ta sao?”
“A?” Vong Thông sửng sốt một chút lắc đầu nói, “Đây là sách cho tu sĩ nhập môn, do mười đại tông Lăng Ưu giới cùng nhau soạn ra, là biện pháp tu luyện chính tông, so với sách bán bên ngoài đáng tin cậy hơn nhiều.”
Nghe Vong Thông giải thích xong, Không Hầu cảm thấy tu chân giới này hình như có điểm kì quái, nhưng kì quái ở chỗ nào, nàng nhất thời chưa nói ra được.
“Tới đây, ta trước giảng cho con cách vận hành kinh mạch.” Vong Thông thấy Không Hầu cầm sách không nhúc nhích, liền nói: “Trước mở trang hai đi.”
Không Hầu theo lời mở ra, trên giấy vẽ huyệt vị thân thể, không biết là do ai họa, họa đến vô cùng chân thật, chằng chịt kinh mạch huyệt vị, nàng không nhịn được sờ sờ cánh tay mình, thì ra bên trong có nhiều thứ đồ vật như vậy.
“Nếu muốn bước lên con đường tu chân, đầu tiên chính là phải đả thông kinh mạch. Giống như ở phàm giới các con, người đọc sách nếu muốn thành trạng nguyên, thì trước phải học đọc học viết.” Vong Thông duỗi tay điểm điểm lên đầu Không Hầu: “Nơi này là thần đình, mở ra nơi này có thể thông suốt tinh thần, đồng thời đây cũng là điểm phải bảo vệ cẩn thận. Từng có tu sĩ bị thương ở nơi này, sau đó đã trở nên điên điên, khùng khùng, tu vi tan hết.
“Thiên đột, tiên phủ, tử hàm ba chỗ này là huyệt vị quan trọng, nếu để tắc nghẹn, đối với tu luyện là đại không nên.” Vong Thông mỗi một huyệt vị đều giảng thập phần cẩn thận, hắn dạy đồ đề cùng người khác bất đồng, các sư phụ khác cảm thấy, mấy huyệt vị để đệ tử tự xem qua sách là được, nhưng mà Vong Thông lại cho rằng, tu hành bước đầu tiên là quan trọng nhất, tu sĩ nếu không hiểu rõ thân thể của mình thì ngày sau khó mà tiến xa được.
Cứ như vậy một dạy một học, thầy trò hai người tìm hiểu huyệt vị suốt ba tháng trời, thẳng đến Không Hầu thông hiểu thành thạo, Vong Thông mới gật đầu nói: “Từ ngày mai, vi sư sẽ dạy con như thế nào là dẫn khí nhập thể.”
Không Hầu từ đệm bồ hương đứng dậy, đá đá chân, thuận tiện xoa ấn mấy huyệt vị trên đùi, cường gân hoạt huyết.
Nhìn động tác theo bản năng của tiểu đồ đệ, Vong Thông mỉm cười hài lòng, hình thành một thói quen rất dễ dàng, quên đi một thói quen cũng không hề khó, chỉ có dưỡng thành bản năng, cũng như việc tự nhiên hít thở, mới là thành tựu chân chính.
“Sư phụ để con học huyệt vị ba tháng, con có thấy không vui?”
“Con biết sư phụ là muốn tốt cho con.” Không Hầu ánh mắt tràn đầy tín nhiệm, “Sư phụ dạy sẽ không sai.”
Vong Thông sửng sốt một chút, ngay sau đó cười ha ha: “Đồ đệ ngoan.”
Không Hầu thấy Vong Thông cười đến vui vẻ, cùng cười rộ theo.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Không Hầu đã tỉnh, mặc tốt quần áo, chải hai búi tóc. Mấy ngày nay nàng đi theo các sư tỷ học cách chải tóc, nên không cần phiền đến hai vị sư phụ nữa.
Huống chi mấy ngày nữa nàng liền tròn mười tuổi, để hai vị sư phụ tay chân vụng về chải tóc, nàng thấy thật hổ thẹn a.
Có lẽ đoán được Không Hầu chờ mong học dẫn khí, Vong Thông cũng tới sớm hơn ngày thường. Thấy Không Hầu đã ngồi chờ, cũng không nói gì thêm, liền kêu Không Hầu ngồi xếp bằng, dạy nàng cách dẫn khí nhập thể.
“Linh khí nhìn không thấy, sờ không được, nhưng có thể dùng tâm cảm thụ.” Vong Thông nói, “Dù cho là người không có linh căn, không thể tu luyện, thì ở nơi linh khí nồng đậm cũng sẽ thấy vui vẻ, dễ chịu, mệnh thọ dài hơn so với người khác. Giống như người thường ở Lăng Ưu Giới, thọ mạng hơn trăm năm, mà người phàm giới, bảy mươi đã là hiếm, đây là do linh khí khác biệt tạo nên.”
“Nhắm mắt lại.”
Không Hầu nhắm mắt lại, thả lỏng tâm thần, nàng nghe được tiếng gió thổi qua sơn động, nghe được âm thanh chim hỉ tước đang hót, còn như nghe được hương vị hoa thược dược ngoài động đang nở.
“Dùng thân thể cảm nhận linh khí, dùng tâm tiếp nhận đó, không cần vội vàng, từ từ đón nhận.”
Tiếng Vong Thông càng ngày nhỏ dần, cả người Không Hầu đã rơi vào cảnh giới riêng, nàng cảm thấy có thứ gì đó đang tới gần, khắp người đều cảm thấy hưng phấn chờ đợi nó.
Giống như có thứ gì tẩy rửa cơ thể, làm thân thể nàng trở nên nhẹ nhàng, sung sướng, khiết tịch.
Có hỏa ấm áp, mộc thanh hương, thủy dịu dàng, thổ vững chãi, kim lạnh lẽo, Không Hầu vô pháp hình dung loại cảm giác này, nàng chỉ muốn chìm mãi trong đó.
Ngoài động phủ, Vong Thông không hề có hình tượng ngồi xổm canh cửa, chòm râu bị gió thổi bay tới bay lui, trên tóc dính hai bông hoa đào không biết từ đâu bay tới, thoạt nhìn vô cùng nghèo túng.
Đàm Phong mang theo một bộ váy áo mùa xuân đến cho sư muội, thấy sư phụ đang ngồi xổm giống như nông phu, liền nhỏ giọng khuyên nhủ, “Sư phụ, sư muội còn nhỏ, lại là Ngũ Linh căn tư chất, thời điểm bắt đầu sẽ tương đối khó khăn, người không cần gấp, cũng đừng tức giận, sẽ làm tiểu sư muội sợ hãi.”
“Năm đó con mất bao lâu thì dẫn khí thành công?” Vong Thông không để ý Đàm Phong, chỉ hỏi ngược lại.
Sợ sư phụ đối với sư muội không hài lòng, Đàm Phong cố ý nói nhiều thêm hai ngày: “Mất ba ngày.”
Cho nên sư muội mới ngày đầu không có dẫn khí nhập thân được cũng là bình thường a.
“Ta nhớ rõ đại sư huynh ngươi chỉ mất hai canh giờ.” Vong Thông đứng lên, nhìn bao đồ trong tay Đàm Phong, “Hiện tại con không thể vào.”
“Sư phụ, người không phải đang cấm túc tiểu sư muội đi!?” Đàm Phong có chút gấp gáp, “Không Hầu còn nhỏ, đừng dọa muội ấy.”
“Nói hươu nói vượn, có cấm túc, ta cũng chỉ cấm túc ngươi.” Vong Thông đem Đàm Phong lôi đi, “Sư muội ngươi còn đang nhập định, đừng quấy rầy nàng.”
“Sư muội dẫn khí nhập thể thành công?” Đàm Phong nghe xong rất vui vẻ, “Sư muội thật lợi hại, không hổ là thiên tài Ngũ Linh căn.”
Vong Thông liếc mắt nhìn nhị đồ đệ, vừa nãy tên tiểu tử nào còn nói Ngũ Linh căn không dễ tu luyện, lúc này lại nói là thiên tài tu chân. Hắn tức quá hóa cười, nghĩ nghĩ lại yên tâm, sư huynh muội đoàn kết yêu thương, rất tốt, rất tốt.
“Không chỉ thành công, mà chỉ mất nửa canh giờ đã thành công.” Vong Thông nắm chòm râu đang bay bay, “Ta ở đây đợi đã hai ngày, Không Hầu còn chưa tỉnh lại.”
“Sư phụ, con chờ cùng người.” Đàm Phong hai mắt sáng ngời, lần trước Chiêm Hàm Tông còn khoe khoan tiểu sư muội bọn hắn là thiên tài, lần sau gặp lại bọn người Chiêu Hàm Tông này, nhất định sẽ cho họ biết thiên tài thật sự là như thế nào.
Sư muội của hắn so với sư muội bọn họ còn lợi hại hơn, đáng yêu hơn. Trên thực tế, Đàm Phong cảm thấy tiểu hài tử khắp thiên hạ, không ai sánh bằng tiểu sư muội của hắn.
Không Hầu tỉnh lại từ trong nhập định, đã là ba ngày sau. Nghênh đón nàng là sư phụ đang vô cùng vui vẻ, còn có hai vị sư huynh đã tỉ mỉ chuẩn bị thức ăn cho nàng.
Trong tông môn, đệ tử mới tu luyện sẽ ăn tích cốc đan, nhưng biết Không Hầu thích ăn này nọ, nên bọn họ vì nàng chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon.
Ăn bát cháo nóng, ngồi nghe lời khích lệ của các vị sư huynh, Không Hầu cảm thấy cả người đều ấm áp.
Nàng chắc là vị công chúa may mắn nhất nhà họ Cơ, không chỉ được một vị lão nhân mang nàng rời đi hoàng cung, mà còn có được sư phụ, cùng hai vị sư huynh tốt như vậy.
Nàng nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, sớm ngày độ kiếp thành tiên.
Sau khi kiểm tra xong linh căn, Không Hầu liền thu được rất nhiều lễ vật, không chỉ có của các vị trưởng lão, mà ngay cả thân truyền đệ tử của các phong chủ cũng tự mình chạy đến Tê Nguyệt Phong tặng lễ vật cho nàng, nhân tiện còn nhắn nhủ vài điều với Không Hầu.
“Tiểu sư muội, Ngũ linh căn giai đoạn mới tu hành có chút thong thả, muội không cần vì thế mà áp lực, đợi đến Trúc Cơ kỳ thì sẽ tốt đẹp thôi.”
“Muội có việc gì cần giúp đỡ, thì cứ nói với các sư huynh sư tỷ. Giai đoạn đầu tu vi có chút chậm rãi, cũng không cần vì đó mà căng thẳng, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.”
“Tiểu sư muội a, Vân Hoa Môn đặt cả hi vọng chấn hưng vào muội a.”
Mỗi ngày đều tiếp xúc với rất nhiều sư huynh sư tỷ nhiệt tình, tới ngày thứ ba, Không Hầu không chịu nổi nữa, hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Sư huynh, sư tỷ, mọi người đối với Vân Hoa Môn tình cảm sâu nặng như vậy, lại là tinh anh trong môn phái, hy vọng chấn hưng phải đặt trên vai các vị mới đúng, sao lại đặt trên người muội?”
Nàng ở trong cung gặp không ít phi tần ngoài mặt tươi cười, khen ngợi nhưng sau lưng luôn tìm cách hại chết đối phương, nào thấy qua loại chân thật nhiệt tình khen ngợi như các sư huynh sư tỷ trước mặt
“Ha ha ha ha.” Các sư huynh sư tỷ cười gượng, khiêm tốn nói: “Chúng ta thiên tư không bằng muội, tự lòng có thể hiểu lấy, tự nhiên ngóng trông sư muội càng ngày càng tốt.”
“Chấn hưng môn phái loại sự tình này rất mệt a, đang sống thoải mái, tham gia vào sự tình đó làm gì.” Một vị sư huynh tướng mạo hàm hậu nhỏ giọng nói thầm, nào biết lúc hắn thầm thì thời điểm, thì tiếng cười to của mọi người vừa vặn kết thúc, âm thanh liền phá lệ rõ ràng, truyền vào tai tất cả người ở đó.
“A ha ha”
Mọi người cười càng thêm xấu hổ: “Tiểu sư muội, vị sư huynh này là đang nói mớ a.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta quấy rầy muội lâu rồi, cũng nên cáo từ.”
Không Hầu nhìn các sư huynh, sư tỷ vội vàng mà đến, lại vội vàng rời đi, lần đầu tiên đối với tu chân giới sinh ra hoài nghi. Nàng xem thoại bản đều viết sau khi vai chính có thiên chất xuất chúng truyền ra, liền chịu đồng môn ghen ghét, nếu không phải có một sư phụ tốt, thì sớm đã bị mọi người tính kế hãm hại thành công.
Nhìn nhìn lễ vật bốn phía chất cao như núi, thế gian này có loại ghen ghét như vậy sao? Vong Thông đi vào động phủ tiểu đồ đệ, thấy nàng ngồi ở bên đống lễ vật phát ngốc, ho khan hai tiếng gọi thần trí nàng về: “Tiểu đồ đệ.”
“Sư phụ” Không Hầu đứng dậy thi lễ, Vong Thông xua tay nói: “Không cần, không cần, sư phụ không chú ý cái này. Về sau đừng bái tới bái lui, Vân Hoa Môn ta coi trọng tùy tâm tự tại, mấy lễ tiết này có thể bỏ liền bỏ.”
“Nga” Không Hầu thực nghe lời, Vong Thông vừa nói vừa ngồi xuống đệm ngọc, lấy trong tay áo ra một quyển sách. Không Hầu thấy thấy bên trên viết “Ngũ hành vận khí điển”
“Sư phụ đây là bí tịch tu luyện của tông môn chúng ta sao?”
“A?” Vong Thông sửng sốt một chút lắc đầu nói, “Đây là sách cho tu sĩ nhập môn, do mười đại tông Lăng Ưu giới cùng nhau soạn ra, là biện pháp tu luyện chính tông, so với sách bán bên ngoài đáng tin cậy hơn nhiều.”
Nghe Vong Thông giải thích xong, Không Hầu cảm thấy tu chân giới này hình như có điểm kì quái, nhưng kì quái ở chỗ nào, nàng nhất thời chưa nói ra được.
“Tới đây, ta trước giảng cho con cách vận hành kinh mạch.” Vong Thông thấy Không Hầu cầm sách không nhúc nhích, liền nói: “Trước mở trang hai đi.”
Không Hầu theo lời mở ra, trên giấy vẽ huyệt vị thân thể, không biết là do ai họa, họa đến vô cùng chân thật, chằng chịt kinh mạch huyệt vị, nàng không nhịn được sờ sờ cánh tay mình, thì ra bên trong có nhiều thứ đồ vật như vậy.
“Nếu muốn bước lên con đường tu chân, đầu tiên chính là phải đả thông kinh mạch. Giống như ở phàm giới các con, người đọc sách nếu muốn thành trạng nguyên, thì trước phải học đọc học viết.” Vong Thông duỗi tay điểm điểm lên đầu Không Hầu: “Nơi này là thần đình, mở ra nơi này có thể thông suốt tinh thần, đồng thời đây cũng là điểm phải bảo vệ cẩn thận. Từng có tu sĩ bị thương ở nơi này, sau đó đã trở nên điên điên, khùng khùng, tu vi tan hết.
“Thiên đột, tiên phủ, tử hàm ba chỗ này là huyệt vị quan trọng, nếu để tắc nghẹn, đối với tu luyện là đại không nên.” Vong Thông mỗi một huyệt vị đều giảng thập phần cẩn thận, hắn dạy đồ đề cùng người khác bất đồng, các sư phụ khác cảm thấy, mấy huyệt vị để đệ tử tự xem qua sách là được, nhưng mà Vong Thông lại cho rằng, tu hành bước đầu tiên là quan trọng nhất, tu sĩ nếu không hiểu rõ thân thể của mình thì ngày sau khó mà tiến xa được.
Cứ như vậy một dạy một học, thầy trò hai người tìm hiểu huyệt vị suốt ba tháng trời, thẳng đến Không Hầu thông hiểu thành thạo, Vong Thông mới gật đầu nói: “Từ ngày mai, vi sư sẽ dạy con như thế nào là dẫn khí nhập thể.”
Không Hầu từ đệm bồ hương đứng dậy, đá đá chân, thuận tiện xoa ấn mấy huyệt vị trên đùi, cường gân hoạt huyết.
Nhìn động tác theo bản năng của tiểu đồ đệ, Vong Thông mỉm cười hài lòng, hình thành một thói quen rất dễ dàng, quên đi một thói quen cũng không hề khó, chỉ có dưỡng thành bản năng, cũng như việc tự nhiên hít thở, mới là thành tựu chân chính.
“Sư phụ để con học huyệt vị ba tháng, con có thấy không vui?”
“Con biết sư phụ là muốn tốt cho con.” Không Hầu ánh mắt tràn đầy tín nhiệm, “Sư phụ dạy sẽ không sai.”
Vong Thông sửng sốt một chút, ngay sau đó cười ha ha: “Đồ đệ ngoan.”
Không Hầu thấy Vong Thông cười đến vui vẻ, cùng cười rộ theo.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Không Hầu đã tỉnh, mặc tốt quần áo, chải hai búi tóc. Mấy ngày nay nàng đi theo các sư tỷ học cách chải tóc, nên không cần phiền đến hai vị sư phụ nữa.
Huống chi mấy ngày nữa nàng liền tròn mười tuổi, để hai vị sư phụ tay chân vụng về chải tóc, nàng thấy thật hổ thẹn a.
Có lẽ đoán được Không Hầu chờ mong học dẫn khí, Vong Thông cũng tới sớm hơn ngày thường. Thấy Không Hầu đã ngồi chờ, cũng không nói gì thêm, liền kêu Không Hầu ngồi xếp bằng, dạy nàng cách dẫn khí nhập thể.
“Linh khí nhìn không thấy, sờ không được, nhưng có thể dùng tâm cảm thụ.” Vong Thông nói, “Dù cho là người không có linh căn, không thể tu luyện, thì ở nơi linh khí nồng đậm cũng sẽ thấy vui vẻ, dễ chịu, mệnh thọ dài hơn so với người khác. Giống như người thường ở Lăng Ưu Giới, thọ mạng hơn trăm năm, mà người phàm giới, bảy mươi đã là hiếm, đây là do linh khí khác biệt tạo nên.”
“Nhắm mắt lại.”
Không Hầu nhắm mắt lại, thả lỏng tâm thần, nàng nghe được tiếng gió thổi qua sơn động, nghe được âm thanh chim hỉ tước đang hót, còn như nghe được hương vị hoa thược dược ngoài động đang nở.
“Dùng thân thể cảm nhận linh khí, dùng tâm tiếp nhận đó, không cần vội vàng, từ từ đón nhận.”
Tiếng Vong Thông càng ngày nhỏ dần, cả người Không Hầu đã rơi vào cảnh giới riêng, nàng cảm thấy có thứ gì đó đang tới gần, khắp người đều cảm thấy hưng phấn chờ đợi nó.
Giống như có thứ gì tẩy rửa cơ thể, làm thân thể nàng trở nên nhẹ nhàng, sung sướng, khiết tịch.
Có hỏa ấm áp, mộc thanh hương, thủy dịu dàng, thổ vững chãi, kim lạnh lẽo, Không Hầu vô pháp hình dung loại cảm giác này, nàng chỉ muốn chìm mãi trong đó.
Ngoài động phủ, Vong Thông không hề có hình tượng ngồi xổm canh cửa, chòm râu bị gió thổi bay tới bay lui, trên tóc dính hai bông hoa đào không biết từ đâu bay tới, thoạt nhìn vô cùng nghèo túng.
Đàm Phong mang theo một bộ váy áo mùa xuân đến cho sư muội, thấy sư phụ đang ngồi xổm giống như nông phu, liền nhỏ giọng khuyên nhủ, “Sư phụ, sư muội còn nhỏ, lại là Ngũ Linh căn tư chất, thời điểm bắt đầu sẽ tương đối khó khăn, người không cần gấp, cũng đừng tức giận, sẽ làm tiểu sư muội sợ hãi.”
“Năm đó con mất bao lâu thì dẫn khí thành công?” Vong Thông không để ý Đàm Phong, chỉ hỏi ngược lại.
Sợ sư phụ đối với sư muội không hài lòng, Đàm Phong cố ý nói nhiều thêm hai ngày: “Mất ba ngày.”
Cho nên sư muội mới ngày đầu không có dẫn khí nhập thân được cũng là bình thường a.
“Ta nhớ rõ đại sư huynh ngươi chỉ mất hai canh giờ.” Vong Thông đứng lên, nhìn bao đồ trong tay Đàm Phong, “Hiện tại con không thể vào.”
“Sư phụ, người không phải đang cấm túc tiểu sư muội đi!?” Đàm Phong có chút gấp gáp, “Không Hầu còn nhỏ, đừng dọa muội ấy.”
“Nói hươu nói vượn, có cấm túc, ta cũng chỉ cấm túc ngươi.” Vong Thông đem Đàm Phong lôi đi, “Sư muội ngươi còn đang nhập định, đừng quấy rầy nàng.”
“Sư muội dẫn khí nhập thể thành công?” Đàm Phong nghe xong rất vui vẻ, “Sư muội thật lợi hại, không hổ là thiên tài Ngũ Linh căn.”
Vong Thông liếc mắt nhìn nhị đồ đệ, vừa nãy tên tiểu tử nào còn nói Ngũ Linh căn không dễ tu luyện, lúc này lại nói là thiên tài tu chân. Hắn tức quá hóa cười, nghĩ nghĩ lại yên tâm, sư huynh muội đoàn kết yêu thương, rất tốt, rất tốt.
“Không chỉ thành công, mà chỉ mất nửa canh giờ đã thành công.” Vong Thông nắm chòm râu đang bay bay, “Ta ở đây đợi đã hai ngày, Không Hầu còn chưa tỉnh lại.”
“Sư phụ, con chờ cùng người.” Đàm Phong hai mắt sáng ngời, lần trước Chiêm Hàm Tông còn khoe khoan tiểu sư muội bọn hắn là thiên tài, lần sau gặp lại bọn người Chiêu Hàm Tông này, nhất định sẽ cho họ biết thiên tài thật sự là như thế nào.
Sư muội của hắn so với sư muội bọn họ còn lợi hại hơn, đáng yêu hơn. Trên thực tế, Đàm Phong cảm thấy tiểu hài tử khắp thiên hạ, không ai sánh bằng tiểu sư muội của hắn.
Không Hầu tỉnh lại từ trong nhập định, đã là ba ngày sau. Nghênh đón nàng là sư phụ đang vô cùng vui vẻ, còn có hai vị sư huynh đã tỉ mỉ chuẩn bị thức ăn cho nàng.
Trong tông môn, đệ tử mới tu luyện sẽ ăn tích cốc đan, nhưng biết Không Hầu thích ăn này nọ, nên bọn họ vì nàng chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon.
Ăn bát cháo nóng, ngồi nghe lời khích lệ của các vị sư huynh, Không Hầu cảm thấy cả người đều ấm áp.
Nàng chắc là vị công chúa may mắn nhất nhà họ Cơ, không chỉ được một vị lão nhân mang nàng rời đi hoàng cung, mà còn có được sư phụ, cùng hai vị sư huynh tốt như vậy.
Nàng nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, sớm ngày độ kiếp thành tiên.
Danh sách chương