Edit: Cu

Beta: Huyên

Sáng sớm không có tiếng violin khiến người ta phát điên kia, tất nhiên Lâm Lung không bị đánh thức. Lúc cô chuẩn bị động đậy cái chân muốn xoay người, mới phát hiện chân mình không di chuyển được.

Đúng vậy, không di chuyển được.

Bởi vì chân của cô bị kẹp lại.

Cô bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy thân thể bên cạnh gần như không có khoảng cách gì với mình, tóc ngắn màu đen chôn dưới chăn màu hồng, lộ ra cái trán và mũi.

Cô chớp mắt, cẩn thận từng li từng tí kéo chăn ra.

Lúc này mới đánh giá người bên cạnh.

Da của anh thật sự rất đẹp, dựa vào gần như thế cũng không nhìn thấy lỗ chân lông, lại trắng nõn. Mái tóc ngắn màu đen làm nền tôn lên khuôn mặt, quả thật là có thể nói mặt như Quan Ngọc. Vì hai mắt nhắm lại, cả người cũng nhu hòa đi không ít, cảm giác cao ngạo lạnh lùng bình thường gần như biến mất không còn.

Lâm Lung yên lặng nhìn khuôn mặt anh ngủ, đột nhiên nhớ tới siêu chủ đề trên weibo của Từ Ứng Hàn mình từng lặng lẽ xem.

Có rất nhiều fan đăng những lời muốn nói trong đó.

Cô đặc biệt nhớ rõ có một fan nói, chuyện hạnh phúc nhất cô ấy có thể nghĩ đến có lẽ chính là buổi sáng tỉnh dậy vừa mở mắt ra nhìn thấy mặt Từ Ứng Hàn.

Tất nhiên có những fans khác cười nhạo cô ấy mơ mộng hão huyền.

Khi đó cô còn chưa ở bên Từ Ứng Hàn, trừ ở bên ngoài là đồng đội anh, nhiều hơn là lén thích ở đáy lòng.

Thậm chí cô không có cách nào giống như fans, có thể điên cuồng hô tên anh, nói cho anh biết mình thích anh.

Bây giờ, lúc cô mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt anh ngủ, mới biết được loại hành phúc này thật sự là người khác không cách nào trải nghiệm.

Có cảm giác mộng đẹp trở thành sự thật.

Lâm Lung ngẩn người một hồi, lặng lẽ rời giường. Hôm nay nhà chung vẫn không có ai như cũ, tuyển thủ chỉ cần trở về trước mười hai giờ đêm nay, về phần nhân viên công tác và dì nấu ăn đều chỉ cần mai đi làm là được.

Thế là cô định xuống lầu làm chút đồ ăn đơn giản cho hai người.

Ở nhà Lâm Lung mười ngón tay không dính nước, nhà chung có dì nấu ăn, ngoài ra còn có đủ loại thức ăn giao hàng tận nhà, căn bản không cần tự mình nấu cơm. Đến mức lúc ốp trứng cô vốn muốn làm hình bầu dục màu vàng hoàn hảo như trong tưởng tượng lại biến thành một cục màu đen như mực.

Đừng nói là mùi thơm trứng ốp, toàn bộ phòng bếp ngập mùi khét lẹt dày đặc.

Lâm Lung nhanh chóng mở cửa sổ phòng bếp nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy mùi bay đi.

Lúc cô đang buồn rầu, đột nhiên cửa chính truyền đến tiếng động.

Không lâu sau tiếng bước chân kia đi tới cửa phòng bếp. Chu Nghiêu nhìn cô gái nhỏ trong phòng bếp, thở dài một tiếng, vỗ ngực một cái nói: “Anh ngửi thấy mùi khét ở cửa còn tưởng phòng bếp cháy. May quá, may quá.”

“Xin lỗi, em không cố ý.” Lâm Lung lập tức xin lỗi.

Chu Nghiêu cười tiếng, đi tới nhìn thấy đáy nồi đen sì, vỏ trứng gà còn chưa vứt bên cạnh bếp, cùng với một cục đen xì trong thùng rác bên cạnh nhưng vẫn có thể phân biệt nó là nguyên liệu nấu ăn gì.

Anh hỏi: “Em muốn ăn trứng ốp?”

Lâm Lung lắc đầu, Chu Nghiêu không hiểu nhíu mày, dù sao cô cũng không muốn ăn sao phải hành hạ những thứ này.

Cuối cùng thiếu nữ rốt cuộc bất chấp khó khăn bày tỏ: “Chẳng qua là em cảm thấy trứng ốp là đơn giản nhất.”

Ai ngờ vẫn không đơn giản.

Chu Nghiêu thấy vậy, lập tức vén tay áo lên bày tỏ: “Có đói bụng không, anh nhớ là trong tủ còn có mỳ tôm, em ăn cái này đi?”

Nói xong, anh mở ngăn tủ ra, lấy mì thịt bò kho dễ nấu cất kỹ bên trong ra.

Lâm Lung ngoan ngoãn đứng một bên, nhìn Chu Nghiêu bận rộn. Cho đến khi Chu Nghiêu tìm được một cái nồi khác, quay đầu hỏi cô: “Sao hôm nay em đến sớm vậy, anh còn cho rằng trong toàn bộ chiến đội em nhất định là người về muộn nhất, dù sao nhà em cũng ở Thượng Hải.”

Anh nói như vậy, Lâm Lung mới nhớ tới người đàn ông còn nằm trên giường cô trên tầng.

Đáy lòng cô hét thảm một tiếng, cả người đứng thằng bất động tại chỗ. Nếu như bị Chu Nghiêu phát hiện.

“Chuyện này, sao anh Chu Nghiêu cũng về sớm vậy.” Lâm Lung bất chấp khó khăn hỏi.

Chu Nghiêu quay đầu nhìn cô một cái, nói chuyện đương nhiên: “Anh là quản lý chiến đội không phải là cần phải về sớm sao. Huống hồ anh phải xem những người khác, ai dám mai mới về anh nhất định đánh chân chó của cậu ta.”

Nói xong, anh cười dịu dàng với Lâm Lung một tiếng, nhẹ giọng nói: “Vẫn là em ngoan nhất, làm cho người khác bớt phải lo.”

Đối với sự tâng bốc này, đáy lòng Lâm Lung thở dài sâu kín một hơi.

Nước trong nồi không lâu sau liền sôi ùng ục, Chu Nghiêu xé hai gói mỳ tôm, nói: “Đúng lúc anh cũng đói, chúng ta mỗi người một gói. Đúng rồi em muốn thêm trứng gà hay là lạp xưởng.”

Là nhà chung của các thiếu niên nghiện internet đều chuẩn bị sẵn mỳ tôm và lạp xưởng.

Anh ta vừa dứt lời thì nghe thấy một giọng nói nhàn nhã truyền tới từ cửa: “Thêm một gói mỳ tôm nữa, tôi cũng đói bụng.”

Chu Nghiêu bỗng nhiên quay đầu, trợn mắt há mồn nhìn Từ Ứng Hàn dựa vào cửa phòng bếp.

Trên người cậu ta mặc áo thun màu trắng và quần đùi, tóc có hơi lộn xộn.

Mặc đồ này nhất định không phải vừa mới về nhà chung mà ngược lại càng giống vừa mới thức dậy.

Chu Nghiêu hít vào một hơi, chỉ cậu ta rồi lại chỉ Lâm Lung: “Cậu, hai người...”

Từ Ứng Hàn không để ý giọng điệu anh ta, trực tiếp đi tới ôm lấy Lâm Lung từ phía sau, hôn một cái lên gò má cô, cười nhạt một tiếng rồi mới buông ra. Sau đó anh đi đến bên cạnh bếp, đưa tay mở tủ ra lần nữa, lấy hết hai gói mỳ tôm còn sót lại ra, đưa cho Chu Nghiêu nói: “Nấu hết đi, tôi sắp chết đói rồi.”

Lâm Lung nhìn ngăn tủ bị vơ vét đến không còn gì, bất đắc dĩ nói: “Nếu Giản Dịch trở về nhìn thấy nhất định sẽ giận điên lên. Đây đều là bảo bối của anh ấy.”

“Bảo bối là mỳ tôm hai tệ rưỡi một gói?” Từ Ứng Hàn lạnh nhạt liếc nhìn mấy gói mỳ tôm.

“Hai người, hai người đừng có mà lảng sang chuyện khác.” Chu Nghiêu rống lên một tiếng, kết quả ngoài miệng nói nhưng tay vẫn xé gói mỳ tôm.

Anh ta nhìn chằm chằm Từ Ứng Hàn, ánh mắt vô cùng mãnh liệt.

Cuối cùng Từ Ứng Hàn bất đắc dĩ nói: “Bây giờ có quy định tôi không thể về sớm với bạn gái mình?”

Anh nói như vô tội nhưng Chu Nghiêu vẫn trừng mắt liếc một cái, nghĩ linh tinh: “Cậu có bạn gái thì ngon sao?”

Cũng may Chu Nghiêu không nhắc tới nữa, chỉ là lúc đổ mỳ ra bỏ hai quả trứng còn lại trong phòng bếp một cái cho Lâm Lung, một cái cho mình. Nhìn một màn không công bằng như thế Từ Ứng Hàn cũng không nói gì.

Chẳng qua khi ba người ăn trong phòng ăn, Lâm Lung hỏi anh: “Đội trưởng, anh muốn ăn trứng ốp không?”

“Không cần.” Từ Ứng Hàn cười nhạt, chỉ là vừa nói xong anh đưa tay sờ mặt cô, thấp giọng dỗ dành nói: “Ăn ít chút, đêm dẫn em đi ăn lẩu Dương Phòng*.”

(*) Một nhà hàng lẩu nằm ở Thượng Hải, với mức giá bình quân đầu người là 650 nhân dân tệ (tương đương 2,275,000 VNĐ) và giờ mở cửa từ 11h sáng đến 2h sáng ngày hôm sau.

Chu Nghiêu đang gắp mỳ chuẩn bị ăn sửng sốt.

Anh ta nhìn trứng ốp bên trong bát mình, giãy dụa nửa ngày trực tiếp đưa trứng ốp cho Từ Ứng Hàn, rồi mới bá đạo nói: “Tôi cũng muốn ăn lẩu Dương Phòng.”

...

Lâm Lung nén cười nhìn hai người họ, ngây thơ.

Chờ sau khi cơm nước xong xuôi, Lâm Lung chủ động rửa chén, không ngờ ngược lại Từ Ứng Hàn rửa cùng cô.

Chu Nghiêu thấy bộ dạng như hình với bóng của họ, lại liếc mắt nhìn vết tích rõ ràng trên cổ thiếu nữ, được rồi, trẻ con lớn rồi luôn có chủ ý.

Thế là người cha già chiến đội I.W cầm vali hành lý của mình yên lặng về phòng.

Lâm Lung vốn định buổi chiều xem phim Mỹ ở nhà chung, kết quả không bao lâu chính mình cũng cảm thấy nhàm chán. Cô quay đầu nhìn Từ Ứng Hàn nằm sấp bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Đội trưởng, không phải anh có phòng của mình sao?”

“Anh cảm thấy phòng của em tương đối tốt.” Từ Ứng Hàn cũng không ngẩng đầu lên mà nói thẳng.

Lâm Lung nhíu mày, chuẩn bị khuyên bảo tận tình thuyết phục một phen, dù sao mọi người cũng sắp về rồi, anh vẫn cứ nằm trên giường mình người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm. Chờ cô nói những đạo lý này một lần, Từ Ứng Hàn ngẩng đầu nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Nếu như em không chịu trách nhiệm với anh thì sao?”

Lâm Lung: “...”

“Anh nói cái gì vậy chứ.” Cô đẩy Từ Ứng Hàn một cái, quả thật là không thể tin được bây giờ ngay cả lời không biết xấu hổ như thế cũng có thể nói ra.

Lúc này điện thoại anh ting ting đến mấy lần, hiển nhiên là có người gửi tin nhắn cho anh liên tục.

Ngay lúc Lâm Lung đang muốn nói chuyện, cửa phòng có người gõ cửa, bên ngoài có giọng nói vui vẻ: “Lâm Lung, em ở đâu?”

“Đến ngay đây.” Lâm Lung nghe ra là tiếng Vương Ngọc Đàn, lập tức bật dậy từ trên giường mở cửa cho Vương Ngọc Đàn.

Cô vừa mở cửa liền bị một túi đồ lớn ngăn cản ánh mắt.

“Mẹ anh đặc biệt làm thịt bò cay và đầu vịt cay, đưa về cho em nếm thử.” Đầu Vương Ngọc Đàn hiện ra bên cạnh túi đồ lớn, cười xán lạn.

Lâm Lung không ngờ cậu đến đưa đồ ăn vặt cho mình, sửng sốt một chút sau đó vui vẻ nói: “Cảm ơn anh, em không mang đồ ăn gì cho anh.”

“Không có gì, lát nữa hai chúng ta xếp hàng đôi đi.” Hiển nhiên bạn học tiểu Vương cuộc đời chìm nổi luôn ôm chặt đùi người bên cạnh.

Hiển nhiên Lâm Lung không có ý kiến gì với chuyện này, lập tức gật đầu.

Ai ngờ lúc hai người vui vẻ trò chuyện ở cửa thì nghe thấy giọng nói lành lạnh ở cửa phòng: “Tôi và cậu hợp tác hai năm sao chưa từng được ăn thịt bò cay và đầu vịt cay của cậu?”

Vương Ngọc đàn nhìn vào trong phòng, nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường mắng, tư thế kia giống như đây là phòng của anh.

“Hàn ca, sao anh ở chỗ này?” Vương Ngọc Đàn có chút giật mình.

Từ Ứng Hàn hếch cằm, hỏi: “Trước tiên nói chút chuyện, thịt bò cay với đầu vịt cay là thế nào?”

Vương Ngọc Đàn lập tức bày tỏ vẻ mặt như đưa đám: “Năm đầu tiên chúng ta hợp tác em liền đưa cho anh nếm thử, kết quả anh đều đem cho Giản Dịch, em nghĩ là anh không thích.”

Từ Ứng Hàn sững sờ, suy nghĩ bắt đầu xoay vần.

Rồi anh mới híp mắt nói: “Cậu đã cho tôi? Sao tôi không nhớ rõ?”

“Em đặt trên bàn anh, kết quả buổi tối nhìn thấy Giản Dịch cầm về phòng, cậu ta nói anh không cần nên cho cậu ta.” Hiển nhiên Vương Ngọc Đàn rất tủi thân, dù sao đây là mẹ cậu tự làm, người ở nhà chung đã ăn qua không ai không khen ngon.

Đối với hành vi cầm thú này của anh, ngay cả Lâm Lung cũng có chút không vừa mắt.

Cô nhìn chằm chằm anh nói: “Đội trưởng, anh thật quá đáng.”

Đối mắt với hai ánh mắt khiển trách, Từ Ứng Hàn sửng sốt một hồi, đến khi anh dùng trí nhớ siêu phàm của mình nhớ lại chuyện ngày đó, rồi mới nói: “Đống thịt bò cay đặt trên bàn đó là cậu cho tôi?”

Vương Ngọc Đàn gật đầu, đương nhiên là cậu ta.

“Nhưng Giản Dịch nói với tôi đó là fans tặng, cậu ta vô cùng thích, hỏi tôi có thể cho cậu ta hai túi không.” Thần sắc Từ Ứng Hàn có chút nghiêm túc “Cậu cũng biết tôi vẫn luôn không thích những đồ ăn vặt này nên cho cậu ta toàn bộ. Lúc cậu chia đồ tôi không ở đó. Còn nữa, có phải cậu ta cố ý hay không, cậu có thể đi hỏi thử.”

Lần này đến phiên Vương Ngọc Đàn và Lâm Lung ngây ngẩn cả người.

Thế mà còn có loại kỹ năng này? Vậy là sau khi Vương Ngọc Đàn đưa toàn bộ đồ cho Lâm Lung, không chút do dự quay đầu chạy đi tìm Giản Dịch tính sổ.

Mấy phút sau, dưới lầu truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện