Edit: Cỏ
Beta: Huyên
Lâm Lung không ngờ Kiều Y sẽ ở đây, lúc này mới buông cánh tay Từ Ứng Hàn ra.
“Mẹ, sao mẹ ở đây?” Lâm Lung hơi ngạc nhiên.
Nhưng Kiều Y khẽ mỉm cười: “Tới xem con thi đấu.”
Cái này…
Thành thật mà nói, vì đây là một trận đấu bình thường cho nên ngoại trừ lần đầu tiên cô ra sân, Kiều Y cũng không thường tới xem. Vậy nên lúc này Lâm Lung mới bất ngờ, hôm nay đột nhiên bà lại đến.
Hơn nữa hai trận đấu trước đó, lúc cô trở lại phòng nghỉ, Kiều Y vẫn chưa tới.
“Dì mang trà sữa cho mọi người, Lâm Lung, em cũng có một ly.” Chu Nghiêu nhanh chóng hòa giải.
Thật ra, Lâm Lung rất hiếm khi chủ động ôm Từ Ứng Hàn trước mặt mọi người, mỗi lần đều là anh chủ động phát cẩu lương cho những người khác. Không ngờ hiếm khi cô chủ động một lần, lại bị chính mẹ mình bắt gặp.
Mọi người đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Lâm Lung vội vã kéo Kiều Y qua một bên, nhỏ giọng nói: “Thật sự không có việc gì ạ?”
“Ngược lại, có một chuyện.” Không ngờ Kiều Y chớp mắt nhìn cô, ra vẻ thần bí nói.
Lâm Lung nghiêng đầu, bất đắc dĩ nói: “Có chuyện gì mẹ gọi điện thoại cho con là được rồi, còn đi xa như vậy tới đây.”
“Đứa nhỏ không có lương tâm này.” Kiều Y đưa tay véo má cô, cô gái nhỏ có làn da rất đẹp, mịn màng trơn bóng, làm người ta yêu thích không muốn buông tay. Cho nên Kiều Y xoa thêm hai cái, lúc này mới nói: “Tuần tới là sinh nhật anh nhỏ của con, con sẽ không quên đấy chứ.”
…
Thấy vẻ mặt của cô, Kiều Y bật cười, thấp giọng nói: “Đúng là đứa nhỏ không có lương tâm.”
Lâm Lung lập tức áy náy nói: “Dạo này con bận chuyện thi đấu, thật sự quên mất. Cảm ơn mẹ đã nhắc con, nếu không anh nhỏ lại mắng con.”
Cô sợ hãi thở dài một hơi, suy nghĩ trong đầu, năm nay nên tặng quà gì cho Lâm Diệc Nhượng.
“Mẹ muốn tổ chức sinh nhật ở nhà, đến lúc đó mời đồng đội của nó tới chơi.” Đối với con trai Kiều Y vẫn luôn yêu thương, năm nay gia đình đã tổ chức tiệc sinh nhật mười tám tuổi cho Lâm Lung cho nên đến sinh nhật Lâm Diệc Nhượng, bà cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.
Lâm Lung gật đầu, kết quả nghe thấy Kiều Y nhỏ giọng nói: “Vậy con có bạn nào muốn mời không?”
“Bạn của con?” Lâm Lung nhất thời không kịp phản ứng, chỉ khó hiểu nói: “Sinh nhật anh nhỏ, tại sao lại mời bạn con.”
Kiều Y bất lực nhìn con gái trước mặt, nhất thời thở dài: “Bạn trai cũng không mời sao?”
Lâm Lung: “…” Cô gần như che miệng Kiều Y lại ngay lập tức.
May mà lúc này mọi người đều đang sắp xếp đồ đạc của mình, không ai quấy rầy bọn họ, đương nhiên cũng không ai dám nghe lén họ nói chuyện.
Là mối tình đầu, đặc biệt là mối quan hệ được nhiều người biết, Lâm Lung chưa bao giờ nói với gia đình về Từ Ứng Hàn. Mặc dù hai anh trai của cô ít nhiều đều có hành vi khiêu khích Từ Ứng Hàn.
Nhưng khi nghe hai chữ bạn trai trong miệng mẹ vào lúc này, vẫn có cảm giác rất khác.
Giống như, chỉ cần bạn gật đầu, đó là chuyện cả đời.
Lâm Lung quay đầu nhìn chàng trai đứng cách đó không xa, anh đang đưa lưng về phía cô, mặc áo thun đồng phục đỏ đen ngắn tay của đội, dáng người cao gầy, ngay cả vạt áo cũng có cảm giác rộng rãi.
Cô quay đầu nhìn Kiều Y, thì thầm: “Có thể ạ?”
“Tại sao không thể?” Kiều Y đưa tay vuốt tóc cô, không nhịn được cười nói: “Mẹ và cha con có lẽ cũng gặp nhau lúc tầm tuổi con.”
“Vậy nên, đôi khi gặp được nhau quá sớm, có lẽ chỉ vì để cho con có thêm thời gian ở bên người mình thích.”
Câu nói của Kiều Y khiến Lâm Lung mỉm cười.
Cô gật đầu, nhưng lại hỏi: “Con có thể mời thêm đồng đội khác không?”
“Đương nhiên là được.” Kiều Y nói không do dự.
Bởi vì buổi tối Kiều Y còn có việc phải làm, cho nên tài xế tới đây đón bà. Sau khi Kiều Y đi, Vương Ngọc Đàn liền cảm khái: “Mỗi lần nhìn thấy mẹ Lâm Lung, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.”
“Là gì?” Giản Dịch hỏi.
“Thanh nhã.”
Giản Dịch đập một cái vào ót cậu ta, trợn mắt, “Còn đợi cậu nói mấy lời vô nghĩa này.”
Sau khi trở lại nhà chung, mọi người ăn tối xong đều trở về phòng huấn luyện chuẩn bị đấu hạng. Dù sao ngày mốt vẫn còn một trận đấu bình thường. Lâm Lung thừa lúc bọn họ trở về phòng huấn luyện, kéo Từ Ứng Hàn lại.
“Đội trưởng,” Cô di di mũi chân, hơi ngại ngùng gọi.
Từ Ứng Hàn nghiêm túc cúi xuống nhìn cô, một lúc sau mới hỏi: “Không phải em làm sai chuyện gì rồi chứ?”
Lâm Lung phẫn nộ lấy tay đấm anh, ngược lại bị Từ Ứng Hàn nắm chặt bàn tay cô, vươn tay ôm eo cô, cười nhẹ nói: “Mỗi lần em có vẻ mặt này, anh đều phải cố gắng kiềm chế.”
Không phải cố ý tìm lý do tệ như này, chỉ là muốn mình bình tĩnh một chút, không nôn nóng, lo làm cô sợ.
“Em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh đây.”
Lâm Lung ngẩng đầu nghiêm túc nói.
Từ Ứng Hàn cũng nghiêm túc gật đầu, nghiêm trang: “Em nói đi, anh nghe.”
“Em không nói nữa.” Lâm Lung đẩy anh ra, quay người muốn chạy đi.
Hai người dây dưa một lúc, Lâm Lung mới nói: “Cuối tuần là sinh nhật anh nhỏ của em, mẹ em chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật cho anh ấy, cho nên hôm nay bà tới đây chính là muốn mời anh đó."
Ừ, im lặng.
Sau khi cô nói xong, chàng trai trước mặt liền trầm mặc.
Lâm Lung nhìn sang, thấy anh cau mày, không nhìn ra cảm xúc trên mặt. Vậy là anh không muốn? Là cảm thấy thời gian bọn họ ở bên nhau còn quá ngắn, không muốn đi?
Sau khi có suy nghĩ này, trái tim của Lâm Lung giống như rơi vào trong vực băng.
Cô rời khỏi lòng ngực anh, thấp giọng nói: “Ừ, không đi thì thôi.”
“Đi, ai nói anh không đi.” Chàng trai sốt ruột nói, nắm chặt cánh tay của cô, nói đi nói lại: “Chuyện quan trọng như vậy, sao em không nghe đáp án của người khác đã tự mình làm chủ.”
Bị trả đũa, Lâm Lung vô cùng bất lực.
Cô lầm bầm: “Nhưng biểu hiện của anh miễn cưỡng thế kia?”
“Đây là biểu hiện bị miễn cưỡng sao?” Từ Ứng Hàn lườm cô, đột nhiên nở nụ cười, “Nói thật, anh thừa nhận là có hơi bất ngờ. Nhưng ngoài bất ngờ còn rất vui.”
Không đợi Lâm Lung nói gì, anh đã nói tiếp.
“Vốn anh muốn đợi giành được giải vô địch thế giới sau đó chính thức đến chào hỏi cha mẹ em. Nhưng bây giờ, dường như không cần chờ lâu như vậy.”
Vô địch thế giới, thăm hỏi cha mẹ…
Vừa rồi cô vẫn đang tự trách mình nghĩ quá xa, nhưng bây giờ xem ra, dường như là anh nghĩ quá xa…
*
Buổi tối lúc đấu rank, Vương Ngọc Đàn và Giản Dịch phá thiên hoang địa ôm đùi Từ Ứng Hàn. Hai người đau khổ giãy giụa, ôm đùi Từ Ứng Hàn, thật sự đã thắng ba trận liên tiếp.
Khi giành được chiến thắng trận cuối, Vương Ngọc Đàn lệ rơi đầy mặt hỏi: “Hàn ca, sao hôm nay trạng thái của anh lại tốt như vậy?”
“Đại khái là tâm trạng tốt.” Từ Ứng Hàn dựa vào ghế, trên mặt mang theo ý cười khẽ.
Vương Ngọc Đàn vẻ mặt bất ngờ, đang tò mò chuyện gì lại khiến thánh tâm vô cùng vui vẻ, chợt nghe Lâm Lung mở miệng hỏi: “Tối thứ hai tuần sau, mọi người có thời gian rảnh không?”
“Lung muội muội, em muốn mời khách?” Giản Dịch hỏi đầu tiên.
Ngô Địch giơ tay nói: “Anh muốn ăn tôm hùm chua cay.”
Lâm Lung: “Thật ra đó là bữa tiệc sinh nhật anh nhỏ của em, hôm nay mẹ em tới cũng vì chuyện này. Bà bảo em hỏi mọi người có rảnh đến chơi không?”
“Đến nhà của em?”
“Lung muội muội, anh nhớ nhà em ở xxx, anh nghe nói bên đó có một biệt thự tiền tỷ.”
“Sẽ có đầu bếp ba sao Lâm Tam Tinh sao?”
Kết quả là, mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện, hoàn toàn không ai để ý tới, đội trưởng đại nhân vừa rồi còn nói tâm trạng rất tốt, lúc này sắc mặt đã đen lại.
Lâm Lung trả lời từng người một, là ở nhà cô, cũng có đầu bếp Lâm Tam Tinh, đến lúc đó tất cả thành viên chiến đội Vạn Nguyên cũng sẽ đến.
Cuối cùng, mọi người đều giơ tay muốn tham dự.
Khi những người khác tiếp tục thảo luận, lúc này Lâm Lung mới nhận thấy người bên cạnh dường như chưa nói câu nào.
Cô nhìn sắc mặt xanh mét của Từ Ứng Hàn, khó hiểu hỏi: “Đội trưởng, anh có chuyện gì à?”
Từ Ứng Hàn cúi đầu, hồi lâu mới nói: “Tại sao họ cũng có thể đi.”
…
Trong thoáng chốc, Lâm Lung cảm thấy lời nói của anh mang theo chút ấm ức.
Vì vậy, cô gái chớp mắt, mở miệng an ủi anh.
“Bọn họ là đồng đội, còn anh là con rể tương lai.”