Ta chưa từng gặp qua người mặt dày vô sỉ như vậy.



Cung Thiên Trọng trợn mắt há mồm nhìn Giản Thành trước mặt, một chữ cũng không nói ra được.



Cung Thiên Trọng vẫn luôn cảm thấy minh còn xem như là một ma tu đủ tư cách, hiện giờ sau khi nhận thức Giản Thành, hắn rõ ràng cảm thấy cái danh hào này hẳn nên để trên người Giản Thành, mà chính mình căn bản còn chưa đủ tư cách.



Nga, vậy đừng trách ta không nói cho ngươi đó là bản thể của Bạch Nguyệt Liên.



Cung Thiên Trọng nội tâm lãnh khốc vô tình mà nghĩ, dù sao cũng không nguy hại đến Giản Thành, càng không liên quan đến Trần Húc Chi, không phải sao?



Hắn nói: ".......... ngài lấy đi Nguyên Thủy Âm Liên để làm gì đây? Gia nhập ma tu chúng ta sao?"



Cung Thiên Trọng lòng mang tiểu tâm tư ác độc lừa dối Giản Thành: "Đưa chi Trần đạo hữu làm linh kiếm bản mạng? Vậy sẽ làm y bại lộ dưới tầm mắt của lão tổ Nguyên Anh trong ba tông ma môn, hay là nói ngươi định dùng Nguyên Thủy Âm Liên luyện chế linh dược?"



Cung Thiên Trọng dùng ngữ khí nhìn như khuyên nhủ thực chất là kích thích nói: "Nguyên Thủy Âm Liên làm thuốc không dễ, chẳng lẽ ngài là luyện đan sư?"



Giản Thành đắc ý nói: "Đương nhiên! Ta cảm thấy tiêu chuẩn luyện đan của mình cũng không kém với vị Thái Tố Cốc kia!"



Đây chính là nói gia gia của Ngô Bảo Bảo, vị đại gia đan đạo kia.



Cung Thiên Trọng lộ ra tươi cười giả dối: "Oa, ngài thật là cơ trí uyên bác làm ta không thể tưởng tượng, không biết ngài có thể làm ta mở tầm mắt, cảm thụ một chút sự cường đại của ngài đâu?"



Nếu là Giản Thành ở trong bí cảnh khai lò luyện đan giết chết Bạch Nguyệt Liên, Cung Thiên Trọng nằm mơ cũng sẽ cười ra tiếng.



Kết quả Giản Thành cư nhiên trả lời như vậy: "Ta cho rằng ngươi đã cảm nhận được sự cường đại của ta rồi."



Hắn thong thả ung dung mà đong đưa huyết huyền trong tay.



".............." biểu tình Cung Thiên Trọng tức khắc khó coi cực kỳ.



Giản Thành thuận miệng nói: "Còn về Nguyên Thủy Âm Liên............. trở về khai lò luyện đan, làm thành đan dược hữu dụng thành đường đậu ăn cũng không tồi."



..........làm đường đậu?



Cung Thiên Trọng lại lần nữa bị đả kích.



Giản Thành đặt những việc này ra sau đầu: "Đi thôi, chúng ta trước xem bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì."



Ai, tiểu sư muội đi đâu?



Tốc độ Giản Thành không tính chậm, hắn mang theo Cung Thiên Trọng—— Cung Thiên Trọng còn giả dạng Thương Vũ đâu --- đi đến nơi trước đó bị đóng băng, vừa lúc gặp đám người Hà Minh sắp rút lui.



Hai bên đối mặt, Giản Thành lập tức mặt dày tươi cười: "Ai? Chư vị sư huynh đều ở chỗ này! Ta vừa mới nhìn thấy bên này xuất hiện kỳ cảnh, phát sinh chuyện gì?"



Ánh mắt hắn đảo qua Hoa Điệt được Lâm Dữu đỡ, sau khi nhìn đến thần sắc mờ mịt như cũ của Hoa Điệt, biểu tình Giản Thành nghiêm túc lên.



Hà Minh thở dài: "Hoa sư huynh hình như bị người đoạt xá, bất quá vạn hạnh chính là, đối phương tựa hồ chuẩn bị không đủ, vừa rồi bên này bạp phát một cỗ lực lượng thật lớn, Hoa sư huynh may mắn chạy thoát, đối phương lần thứ hai trốn đi."



Ánh mắt Hà Minh đảo qua Thương Vũ bên cạnh thiếu niên tóc đen, hắn gật đầu với Thương Vũ, sau đó nói với Giản Thành: "Thành sư đệ không bằng chúng ta kết bạn đồng hành?"



Giản Thành cau mày, hắn do dự một chút, liền đồng ý.



"Vậy phiền toái các sư huynh."



Hắn muốn kiểm tra trạng thái của Hoa Điệt một chút.



Hà Minh nhẹ nhàng thở ra, hắn nhìn về phía Cung Thiên Trọng, lễ phép mà xa cách tỏ vẻ nếu có nơi cần hỗ trợ có thể nói thẳng, đồng hành liền miễn.



Khi biết có một tu sĩ khác đang âm thầm nhìn bọn hắn tùy thời sẽ đoạt xá, Hà Minh sẽ không cho phép đệ tử ngoại tông này đi theo bọn họ.



Cung Thiên Trọng tất nhiên minh bạch ý tứ Hà Minh, hắn cười cười, nói với Giản Thành: "Một khi đã như vậy, Thành đạo hữu, vậy ngày sau tái kiến."



A ha ha ha hắn rốt cuộc thoát ly tầm mắt của tên vương bát đản này!



Giản Thành quay đầu lại nói với Cung Thiên Trọng: "Thương đạo hữu bảo trọng."



Hắn cười ha hả: "Nghe nói phía đông bí cảnh chưa có người đi qua, ta trước đó đang muốn đi đâu, đạo hữu nếu không có việc gì, có thể đi bên kia nhìn xem."



Nhớ rõ bắt con gấu mù của hắn về a!!



Cung Thiên Trọng: "........."



Khóe miệng hắn run rẩy: "Đa tạ đạo hữu nhắc nhở."



Được rồi hắn đã biết, con gấu mù kia trốn không thoát!



Cung Thiên Trọng đen mặt rời đi, chuẩn bị đi tra xét phía đông bí cảnh một chút, cường điệu tìm kiếm một con hùng tinh.



Hết thảy phát sinh trong bí cảnh đều không truyền ra ngoại giới.



Bạch Anh chưởng tôn từ sau ngày ấy tỏ vẻ hi vọng Trần Húc Chi cùng Bạch Nguyệt Liên dùng song kiếm hợp bích, liền vẫn luôn bế quan luyện chế Kim kiếm.



So với nói là hóa giải Kim kiếm, không bằng nói chia thanh kiếm kia ra làm hai thân thể liên hệ chặt chẽ, mà linh tính của Kim kiếm có thể tự do lưu chuyển trong hai thanh kiếm. Đây là một loại bí thuật phi thường kỳ diệu, tương đối châm chọc chính là người khai phá a loại bí thuật này, cũng chính là sư phụ của Bạch Anh chưởng tôn cùng Diệp Vô Cấu sở dĩ có thể nghĩ ra bí pháp này, hoàn toàn là vì trường hợp đặc biệt giữa Diệp Vô Cấu cùng Diệp Vô Tịnh.



Diệp Vô Cấu cùng Diệp Vô Tịnh nhất thể song hồn, thần hồn bất đồng khiến cho khi các nàng sử dụng Linh khí, cần sử dụng kiếm có thể dung thần hồn của hai tỷ muội các nàng, mà loại bó pháp này cũng vì thế mà sinh.



Bạch Anh chưởng tôn tiêu phí thời gian năm ngày, thành công tách ra Kim kiếm.



Chia Kim kiếm ra làm một âm một dương, Kim dương kiếm to và dài, kim âm kiếm hẹp và ngắn, dài hơn so với chủy thủ, lại ngắn hơn trường kiếm.



Nhan sắc hai thanh kiếm này cũng xảy ra biến hóa, Kim dương kiếm đỏ hơn, Kim âm kiếm màu sắc phát xanh, một đỏ một xanh, một dài một ngắn song kiếm chứa lực lượng phi thường cường đại, trên thân Kim dương kiếm thường thường sẽ có một sợi linh lực màu xanh quấn quanh, mà trên thân Kim âm kiếm cũng đồng dạng có một tia linh lực màu đỏ, mặc cho ánh mắt ai nhìn thấy hai thanh kiếm này đầu tiên, đều có thể nhận ra đây là song kiếm hùng thư.



Bạch Anh luyện chế xong nhìn hai thanh kiếm này, tâm tình phi thường tốt.



Trần Húc Chi được Bạch Anh chưởng tôn triệu hoán đến hự hự lại thỉnh an, sau đó lại một lần thấy được linh kiếm của mình.



Linh kiếm thật sự biến thành một âm một dương.



Nói thật, tâm tình Trần Húc Chi khi nhìn đến song kiếm tương đối phức tạp, bất quá sau khi phát hiện linh tính của Kim kiếm vẫn chưa bị cắt đứt, mà y cũng chỉ cần lợi dụng liên hệ giữa song kiếm trợ giúp Bạch Nguyệt Liên tiến giai, tiến tới trợ giúp Diệp Vô Cấu hóa giải vấn đề trong cơ thể của Diệp Vô Cấu, lông mày hơi nhíu của Trần Húc Chi rốt cuộc buông lỏng ra.



Y thu hồi hai thanh kiếm này: "Đa tạ sư phụ, ta sẽ đưa Kim âm kiếm cho tiểu sư muội."



Cùng lắm thì về sau khi đối địch y không cần Kim dương kiếm, chờ sau khi giải quyết vấn đề của tiểu sư muội, lại tìm một linh vật thích hợp đổi Kim âm kiếm về.



Thần sắc Bạch Anh chưởng tôn ôn nhu nhìn thiếu niên trước mặt, ông cười nói: "Chờ Nguyệt Liên đi ra từ bí cảnh, ngươi liền nhanh chóng giúp nàng đi."



Tu vi Bạch Nguyệt Liên tăng lên càng nhanh, vấn đề của Diệp Vô Cấu càng có thể nhanh chóng giải quyết.



Trần Húc Chi nghiêm túc gật đầu: "Ta sẽ."



Ngữ khí Bạch Anh chưởng tôn lại hiền lành nói: "Người gần đây bế quan, có được thêm gì không?"



Ông nhìn lướt qua tu vi của Trần Húc Chi, vừa lòng nói: "Linh lực càng thêm củng cố, phương diện pháp thuật thì sao? Có chỗ nào không hiểu không?"



Ánh mắt Trần Húc Chi sáng lên, thuận thế bắt đầu thỉnh Bạch Anh chưởng tôn vì y giải thích nghi hoặc.



Thời điểm mọi người bị nhét vào bí cảnh thám hiểm, Trần Húc Chi đang nghiên cứu các loại pháp thuật Kim Đan kỳ, y cần nhanh chóng nắm giữ những bí pháp này đó, tìm kiếm phương thức tác chiến hoàn toàn mới, còn về phối hợp giữa thuật pháp cùng thuật pháp.......... y tất nhiên cần thỉnh giáo Bạch Anh chưởng tôn.



Bạch Anh chưởng tôn vui vẻ giải thích nghi hoặc.



Liền khi hai thầy trò một dạy một học, đột nhiên một đạo dao động linh lực hiện lên, có người xâm nhập Lãm Nhật Các của Bạch Anh chưởng tôn, cũng nhanh chóng đến gần thư phòng của Bạch Anh chưởng tôn.



Bạch Anh chưởng tôn hơi hơi nhíu mày, ông nói với Trần Húc Chi: "Sư thúc ngươi đã trở lại."



Giọng nói vừa rơi xuống, thân ảnh Diệp Vô Cấu xuất hiện ở cửa, ngữ khí nàng dồn dập mà kích động: "Sư huynh, ngươi............"



Diệp Vô Cấu nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, nàng thấy được Trần Húc Chi.



Trần Húc Chi lập tức hiểu ý nói: "Kiến qua sư bá."



Y nói với Bạch Anh chưởng tôn: "Sư phụ, đệ tử cáo lui trước."



Bạch Anh chưởng tôn xua xua tay: "Đi thôi."



Cố lẽ là tâm tình tốt, khi đi ngang qua Diệp Vô Cấu, Diệp Vô Cấu cư nhiên cho Trần Húc Chi một cái tươi cười hiền lành, nàng còn nói: "Muội muội ngươi Ngô Thanh Nhi kia đang ở ngoài Lãm Nhật Các."



Nàng nói: "Nàng là hài tử không tồi, về sau sẽ là sư muội đích truyền của ngươi."



Ánh mắt Trần Húc Chi sáng lên, Diệp Vô Cấu có thể nói ra những lời này, chứng tỏ đã hoàn toàn tán thành Ngô Thanh Nhi, cũng sẽ toàn lực dạy dỗ nàng.



Dù cho mục đích của Ngô Thanh Nhi là gì, giống như Giản Thành nói tìm ma tu báo thù cũng thế, lòng có quỷ cũng được, chỉ cần nàng tiếp nhận truyền thừa chính thống của Đại Nhật Tiên Tông, liền tất nhiên đối mặt với vấn đề tiến giai với ngọn lửa.



Ngọn lửa của Đại Nhật Tiên Tông có thể nhìn rõ bản chất của một người nhất, nếu Ngô Thanh Nhi bị ác niệm ăn mòn lý trí, chính nàng sẽ bị thiêu chết, căn bản không cần Trần Húc Chi động thủ.



Trần Húc Chi quỳ gối thật sâu: "Đa tạ sư bá."



Sau đó y nhanh chóng rời đi.



Trần Húc Chi rời đi Lãm Nhật Các, xuống khỏi lầu hai, đi ra chính sảnh, liền thất Tân bá đang khom lưng nói với Ngô Thanh Nhi cái gì.



Tân bá đưa lưng về phía cửa, không thấy được Trần Húc Chi, nhưng Ngô Thanh Nhi thấy được y.



Trên mặt Ngô Thanh Nhi lập tức nở rộ nụ cười vui sướng, phảng phất như xuân hoa chớm nở.



Phát hiện tầm mắt Ngô Thanh Nhi, Tân bá quay đầu nhìn qua, sau đó vị lão quản gia này lộ ra tươi cười hiểu rõ, ông hơi hơi khom người hành lễ, không tiếng động lui xuống.



Ngô Thanh Nhi lập tức bước nhanh chạy đến trước mặt Trần Húc Chi, sau khi đứng vững, nàng ngửa đầu, nhỏ giọng nói: "Huynh trưởng."



Trần Húc Chi giơ tay vỗ vỗ đầu vai nữ hài: "Mới trở về?"



Ngô Thanh Nhi gật gật đầu, ánh mắt đen láy chặt chẽ nhìn chằm chằm Trần Húc Chi, luyến tiếc rời khỏi.



Trần Húc Chi cười nói: "Đi thôi, Diệp sư bá muốn nói chuyện với sư phụ, vừa lúc đi tới chỗ ta ngồi một chút."



Ngô Thanh Nhi gật đầu thật mạnh, nàng cẩn thận trước mặt Diệp Vô Cấu lâu như vậy, đối mặt với người thân cận nhất trong tông môn, Ngô Thanh Nhi rốt cuộc thả lỏng một chút nàng cũng có rất nhiều lời muốn nói cùng Trần Húc Chi.



Trần Húc Chi mang theo Ngô Thanh Nhi đang muốn rời đi Lãm Nhật Các, mới vừa đi không tới vài bước, đột nhiên sau lưng tản ra dao động linh lực mãnh liệt.



Trần Húc Chi đột nhiên quay đầu lại, liền thấy lầu hai Lãm Nhật Các giống như khí cầu bị thổi căng, cư nhiên phình ra?



Giây tiếp theo, phanh một tiếng, lầu hai Lãm Nhật Các bị nổ tung!



".........." Trần Húc Chi hít ngược một hơi khí lạnh.



Vô số mảnh vụn cùng tạp vật bay tứ tán, che trời lấp đất bay khắp nơi, nhưng mà mấy thứ này bay đến một nửa, thế nhưng lại bị một cỗ lực lượng huyền diệu định trụ, dừng lại vài giây, lại tự động theo quỹ đại bay về!!



Mọi thứ trở lại như cũ.



Nhưng dù vậy, Trần Húc Chi cùng Ngô Thanh Nhi mắt sắc vẫn thấy rõ nháy mắt khi lầu hai bay đi, cảnh tượng ở trong phòng.



Bạch Anh chưởng tôn cùng Diệp Vô Cấu động thủ.



Nội tâm Trần Húc Chi có chút hoảng, thực lực Bạch Anh chưởng tôn tất nhiên cường hãn, Diệp Vô Cấu sư bá khi đầu óc động kinh thực lực càng cường hãn!



Y không chút nghĩ ngợi bắt lấy Ngô Thanh Nhi xoay người liền chạy.



Sau khi lao ra chủ phong tốc độ Trần Húc Chi không giảm, thăng tắp chạy đến Tinh Hải phong.



Giờ phút này trong tông môn có thể cưu hỏa cũng chỉ có Lan Hải chưởng tôn!



"Sư thúc——!"



Trần Húc Chi sải bước nhảy vào Tinh Hải phong.



"Sư phụ cùng cùng Diệp sư bá cho nổ chủ phong!"



Đang cùng trưởng lão Thái Tố Cốc giao lưu kinh nghiệm tu luyện - Lan Hải chưởng tôn: "...................."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện