Thu phục được Cung Thiên Trọng, tâm tình của Giản Thành vô cùng tốt.



Dù cho thế nào ít nhất cũng ngăn chặn được khả năng Trần Húc Chi trong tương lai bị Cung Thiên Trọng dùng Đoạt Phách Huyền khống chế!



Hắn hừ tiểu khúc, chậm rì rì hướng đến nơi Cung Thiên Trọng ẩn nấp.



Chờ khi Giản Thành tìm được Cung Thiên Trọng ở trong nham động, Cung Thiên Trọng đã đem bản thân xử lý tốt, hắn một lần nữa khôi phục ngụy trang Thương Vũ, nhìn qua thong dong bình tĩnh.



Cung Thiên Trọng nhìn qua một chút cũng không hề có khuất nhục cùng phẫn uất khi bị cưỡng chế khế ước, ngược lại trên mặt hắn còn tràn đầy tươi cười.



Khi hắn nhìn thấy Giản Thành cười đặc biệt sáng lạn, đầu tiên là dịu ngoan cúi đầu, sau đó ngữ khí ôn ôn nhu nhu: "Chủ nhân."



Một câu chủ nhân, làm cả người Giản Thành nổi da gà.



Vẻ mặt hắn có chút vi diệu: "........... ngươi tựa hồ thực bình tĩnh tiếp thu?"



Thần sắc Cung Thiên Trọng bình tĩnh nói: "Cường giả chi phối kẻ yếu, cũng khống chế sinh tử của kể yếu, đây không phải chuyện thực bình thường sao?"



Giản Thành sửng sốt, giữa hoảng hốt hắn minh bạch vì sao Cung Thiên Trọng lại trở thành trợ thủ đắc lực của Trần Húc Chi.



Đối với người mạnh hơn so với hắn, liền sẽ cam nguyện phục tùng mà nói, Trần Húc Chi đích xác sẽ trọng dụng Cung Thiên Trọng.



Nhưng đối mặt với Cung Thiên Trọng ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Giản Thành ngược lại không tiện xuống tay.



Thậm chí Cung Thiên Trọng còn chủ động hỏi Giản Thành: "Chủ nhân xưng hô như thê nào?"



Giản Thành ho khan một chút, hắn tự giới thiệu: "Đại Nhật Tiên Tông, Tinh Hải phong, Thành Hạo."



Cung Thiên Trọng giật mình, ngay sau đó thần sắc trở nên không thể tưởng tượng : "Ngài không phải là tu sĩ Huyễn Mộng Tông."



Giản Thành nghiêm trang nói: "Ta cũng rất kỳ quái, vì sao ngươi cảm thấy ta là tu sĩ Huyễn Mộng Tông?"



Nội tâm Cung Thiên Trọng nhấc lên gợn sóng vạn trượng, đây là một loại cảm giác khó hình dung.



Nguyên lai suy đoán của hắn trước đó đều là sai?



Sở dĩ coi trọng đối với linh kiếm của Trần Húc Chi như vậy, là bởi vì bọn họ là sư huynh đệ.



Sau khi Giản Thành phun tào một câu, liền hỏi ra vấn đề quan tâm nhất.



"Ma tu các ngươi muốn tìm thứ gì?"



Cung Thiên Trọng trầm mặc một chút mới nói: "Chúng ta cần tìm Nguyên Thủy Âm Liên."



Giản Thành sửng sốt, hắn tìm một chút trong túi càn khôn của mình, lất ra một cái hộp ngọc, nhẹ nhàng nhấn hộp ngọc, hộp ngọc trở nên trông suốt, lộ ra Nguyên Thủy Âm Liên ở bên trong.



"........ các ngươi tìm ngoạn ý này?"



Cung Thiên Trọng: ".........................."



Hắn ngư khí gian nan nói: "Ngài đã tìm được rồi?"



Giản Thành nói: "Túi càn khôn của ta rơi vào trong hồ, thời điểm xuống nước tìm phát hiện có cấm chế, sau khi đánh võ cấm chế đi vào đáy hồ, liền phát hiện ngoạn ý này."



Hắn đem chuyện của Thủy Nhu treo lên người mình.



Ánh mắt Cung Thiên Trọng nhìn Giản Thành kỳ diệu vô cùng.



Giản Thành trầm ngâm một chút, đột nhiên trở tay ném hộp ngọc cho Cung Thiên Trọng.



Cung Thiên Trọng đột nhiên không kịp phòng bị ôm lấy hộp ngọc, kinh ngạc mà nhìn Giản Thành: "........chủ nhân?"



Giản Thành: "Cho ngươi."



Cung Thiên Trọng: "......................"



Nội tâm Cung Thiên Trọng có một đám thảo nê mã chạy qua.



Giản Thành thở dài, nếu biết Nguyên Thủy Âm Liên là mấu chốt để trở thành ma đế, hắn sao có thể đem thứ ngoạn ý này cho Trần Húc Chi?



Bất quá sau khi cho Nguyên Thủy Âm Liên, hắn cần một lần nữa tùm linh dược cho Trần Húc Chi.



Cung Thiên Trọng nhìn Giản Thành lại thở dài rồi lại rối rắm, hắn cúi đầu nhìn Nguyên Thủy Âm Liên trong ngực, khô khốc nói: "Chủ nhân, ngài thật sư đưa Nguyên Thủy Âm Liên........... cho ta?"

Hắn cảm thấy chủ nhân này có chút bệnh thần kinh.



Giản Thành uể oải nói: "Đồ vật ma tu các ngươi dùng, ta cầm làm gì?"



Nội tâm Cung Thiên Trọng phức tạp cực kỳ, hắn nhìn thần sắc buồn bực của Giản Thành, nhịn không được nói: "Ngài có việc gì ưu sầu sao?"



Giản Thành liếc mắt nhìn Cung Thiên Trọng một cái, ngón tay hắn vuốt ve, chậm rì rì nói: "Ta muốn tìm một ít linh vực thuộc tính thủy."



Cung Thiên Trọng đột nhiên nhanh trí nói: ".........là cho Trần Húc Chi sao?"



Giản Thành giương mắt, tựa tiếu phi tiếu: "Đúng vậy, linh kiếm của đại sư huynh trước đó bị vỡ, hình như còn thiếu tài liệu."



Cung Thiên Trọng rũ mắt, nhớ tới mặt mày đường hoàng của Trần Húc Chi lúc ở núi lửa ngầm, ngữ khí ôn nhu cực kỳ: "Nếu linh kiếm vỡ, đối với thần hồn cũng có tổn thương, ngài nếu không tìm thấy linh vật thuộc tính thủy, không bằng tìm một ít vật có thể trấn an củng cố thần hồn, như vậy Trần đạo hữu cũng cần."



Ánh mắt Giản Thành sáng lên, đúng nha, dược vật củng cố thần hồn dù là lúc nào cũng cần.



Hắn nhìn Cung Thiên Trọng từ trên xuống dưới, trên mặt vẫn là bộ dáng tựa tiếu phi tiếu như cũ: "Ngươi gia hỏa này cũng có chút tác dụng."



Cung Thiên Trọng cười cúi đầu, tiếp nhận câu tán thưởng này.



Trong lòng lại căng thẳng lên.



Có sát khí.



Giản Thành hỏi Cung Thiên Trọng: "Vậy một đường này ngươi tìm được thứ gì?"



Cung Thiên Trọng không chút do dự lấy ra túi càn khôn của bản thân, đổ ra tất cả mọi thứ mình thu thập được sau khi tiến vào.



Trong mắt Giản Thành hiện lên một tia tiếc nuối, Cung Thiên Trọng này quá nghe lời, làm hắn không có lý do gì bóp chết Cung Thiên Trọng.



Giản Thành nhìn lướt qua, thu hoạch của Cung Thiên Trọng cư nhiên rất nhiều, có linh dược tài liệu, cũng có da xương cùng gân thú lấy được trên người ma thú.



Tuy rằng mấy thứ này không tồi, nhưng Giản Thành gặp qua quá nhiều thứ tốt, căn bản vô pháp khiến cho hắn hứng thú, cũng không cảm thấy lấy đi mấy thứ này.



----- đến cả tư tàng của Cung Thiên Trọng, Giản Thành càng không có hứng thú, vạn nhất cũng giống như vật phẩm như Nguyên Thủy Âm Liên ma tu cần dùng bậc này, khi hắn không rõ ràng tác dụng lắm đưa cho Trần Húc Chi, đây không phải là lại hố Trần Húc Chi sao?



Cuối cùng ánh mắt của Giản Thành dừng trên một sợi tơ hồng.



Nhìn thấy Giản Thành tựa hồ có hứng thú với tơ hồng, Cung Thiên Trọng chủ động giới thiệu nói: "Đây là gỡ xuống từ của hông trong sân huấn luyện của phế tích, ta cảm thấy trên đó có tản ra mùi máu, cảm thấy có chút kỳ quái."



Giản Thành hơi hơi híp mắt, hắn nhớ tới cái giẻ chùi nồi đài sen trước đó của mình.



Hắn cầm lây sợi tơ hồng kia, nói với Cung Thiên Trọng: "Cái khác đều cất đi."



Cung Thiên Trọng giật mình, cúi đầu ừ một tiếng, thu hồi đồ vật, trong lòng không ngừng sửa lại nhận thức đối với vị chủ nhân này.



Thành Hạo..............



Hắn tựa hồ gặp qua rất nhiều bảo vật?



Cung Thiên Trọng vừa mới thu thập đồ vật xong, liền nhìn thấy Giản Thành lấy ra viên đỉnh thiếu chút nữa luyện hóa hắn.



Cung Thiên Trọng nhịn không được hơi lùi ra phía sau một chút, tim nhấc lên cổ họng, đây là muốn động thủ sao?



Giây tiếp theo, hắn liền thấy Giản Thành ném sợi tơ hồng vào trong viên đỉnh, sau đó lại lấy ra không ít dược liệu phụ trợ, còng đổ vào một ít nước suối.



Sau một lúc, cái đỉnh này.............. nhầm, cái nồi nấu này liền đốt lên, sau khi đốt nóng mặt nước liền sôi trào, tất cả đều là bọt khí, nhưng thực nhanh những cái bọt khí này cư nhiên biến thành ngọn lửa, tản ra vầng sáng màu đỏ vàng.



Cung Thiên Trọng nhìn đến trợn mắt há mồm.



Giản Thành tấm tắc nói: "Quả nhiên như ta sở liệu."



Hắn tắt lửa, trực tiếp duỗi tay vào trong nước, lấy ra sợi tơ hồng kia.



Giờ phút này sợi tơ hồng đã rút đi bề ngoài tầm thường, biến thành một cái thân sen màu đỏ đậm.



Giản Thành kết luận: "Đây là thân sen của hồng liên."



Dừng một chút, hắn hồ nghi nói: "Chẳng lẽ ban đầu bí cảnh là một hồ sen sao?"



Cung Thiên Trọng nhìn cái thân sen màu đỏ này, thế nhưng một câu cũng không nói nên lời.



Nếu Trần Húc Chi ở chỗ này, y sẽ phát hiện tâm tình của Cung Thiên Trọng giống với biểu tình của y lúc trước nhìn thấy đài sen ra nồi như đúc.



Gia hỏa trước mặt này là thân nhi tử của lão thiên gia đi?



Giản Thành không để ý đến thần sắc mộng bức của Cung Thiên Trọng, hắn nhìn kỹ cái thân sen đỏ này, lộ ra tươi cười vừa lòng: "Tuy rằng không phải linh vật thuộc tính thủy, nhưng thuộc tính hỏa cũng tương đồng với Lưu Li Dung Dương Quyết sư huynh tu luyện, hẳn là có thể dùng."



Hắn thực tự nhiên mà nhét cái thân sen này vào túi càn khôn của mình, au đó thần sắc hiền lành nói với Cung Thiên Trọng: "Nếu ngươi tìm được đồ vật cần tìm rồi, không bằng chúng ta đồng hành đi."



Cung Thiên Trọng nhìn thiếu niên trước mặt thật sâu, thu hồi bí huyền trong lòng bàn tay, cúi đầu: "Ta nghe chủ nhân."



Giản Thành nói: "Ngươi vẫn là nên hô thẳng tên của ta đi, lỡ bị người phát hiện."



Cung Thiên Trọng ừ một tiếng: "Thành đạo hữu."



Giản Thành mang theo tiểu đệ mới ra lò chạy đến phía đông.



Còn hùng yêu của hắn kia còn đang tu dưỡng trong ổ sơn động làm hắn cùng Trần Húc Chi tu dưỡng, mặc cho hắn kêu gọi như thế nào, hùng yêu trứng lười kia cũng không muốn lại đây.



Nhìn dáng vẻ này là tính toán lưu lại bí cảnh làm ổ.



Nhưng mà Giản Thành cũng không muốn buông tha nó, hắn đã nghĩ kỹ rồi, sau khi rời đi bí cảnh liền đưa con bạch ưng kia cho Trần Húc Chi, chính mình mang theo hùng yêu, Cung Thiên Trọng thả về Quy Nguyên Tông, kể từ đó không chỉ tiện lợi liên hệ cùng Trần Húc Chi, còn có thể thời thời khắc khắc nắm giữ động thái của ma tu, đối với việc Cung Thiên Trọng có thể hay không nói ra chuyện khế ước............... Giản Thành nắm chắc phần lớn thằng nhãi này sẽ không nói ra ngoài, thậm chí ngay cả lão tổ Nguyên Anh của Quy Nguyên Tông kiểm tra, phỏng chừng cũng không phát hiện ra vấn đề.



Đương nhiên, nếu Cung Thiên Trọng không thành thật, trước khi rời đi bí cảnh bóp chết hắn là được.



Bất quá thực nhanh Giản Thành liền thay đổi lộ tuyến của mình.



Trước đó Hà Minh nói muốn cùng sư huynh đệ tông môn đi thạch sơn phía bắc tìm kiếm địa hỏa, hiện giờ địa hỏa xuất thế, rất nhiều tu sĩ đều vội vã đuổi tới bên kia.



Giản Thành chỉ suy xét hai giây liền quyết định thay đổi hành trình.



Trước khi tiến vào Trần Húc Chi đã nhờ hắn chiếu cố Bạch Nguyệt Liên một chút, đời trước Bạch Nguyệt Liên chết trong tranh đoạt địa hỏa, lúc này đây không khí thăm dò bí cảnh hài hòa vô cung, tiểu sư muội hẳn là không có việc gì.



Mặc kệ nói thế nào, cứ nhanh chân đến xem.



Ôm ý nghĩ như vậy, Giản Thành chuẩn bị đi xem náo nhiệt.



Cung Thiên Trọng nhìn chủ nhân bên cạnh, một lúc muốn nói đi tìm gấu mù, một hồi lại nói muốn đi tìm Bạch Nguyệt Liên, hắn cũng là người khôn khéo, nghe được Giản Thành nói như thế, thực tự nhiên nói: "Bạch tiên tử là sư muội của Trần Húc Chi, nói như vậy cũng là người Trần Húc Chi chung tình đi?"



Giản Thành dừng chân nhìn Cung Thiên Trọng.



Ánh mắt hắn đạm mạc mà lạnh lẽo, đầu óc Cung Thiên Trọng thật tốt.



Cung Thiên Trọng thoải mái hào phóng để Giản Thành nhìn chính mình, hắn thở dài nói: "Ngài hiện giờ là chủ nhân của ta, sinh tử của ta đều nắm giữ trên tay ngài, nếu ngài có thể vui vẻ một chút, nói vậy ý nghĩ bóp chết ta cũng sẽ bớt một chút đi."



Cung Thiên Trọng cũng không cho rằng Giản Thành liền buông tha hắn như vậy, hoặc là nói ánh mắt Giản Thành mỗi lần hắn đưa ra kiến nghị hoặc là làm cái gì đều rất kỳ quái, Giản Thành đều sẽ dùng ánh mắt thì ra thế hoặc là quả nhiên như thế nhìn hắn, sau đó sát ý tùy theo nổi lên càng thêm lạnh băng.



Cung Thiên Trọng còn chưa muốn chết, hắn cần biết rõ nguyên nhân.



............ chẳng lẽ thật là bởi vì hắn nói toạc ra việc vị chủ nhân này thích Trần Húc Chi?



Trong lòng hắn nói thầm, người tu đạo sao, đối với chuyện nam nữ hoan ái này thực cởi mở, nhân yêu luyến cũng có, mỗi người yêu đương là chuyện thường, đừng nói là giới tính giống nhau, có vài yêu tộc còn không có giới tính đâu, cũng nắm tay nhỏ của tu sĩ yêu đương đó thôi?



Loại sự tình này đối với ma tu.............. hoặc là nói xác xuất ma tu gặp được là vô cùng cao, cho nên Cung Thiên Trọng không cảm thấy có vấn đề gì.



Như vậy vị chủ nhân này của mình đang rối rắm cái gì đâu?



Giản Thành thở dài.



Giây tiếp theo, đồng tử Cung Thiên Trọng co rút, thần hồn đột nhiên kịch liệt rung động, hắn trực tiếp đau đến không thể đứng thẳng, mềm nhũn ngã xuống.



Giản Thành ngồi xổm bên người Cung Thiên Trọng, cười ha hả: "Cung Thiên Trọng, biết ta vì sao vẫn luôn muốn giết ngươi không?"



"Bởi vì ngươi quá thông minh." Hắn thở dài nói: "Ngươi chết đi ta mới có thể an tâm."



Cung Thiên Trọng đau đến trong óc trống rỗng, thanh âm hắn đứt quãng: "........... ngươi lo lắng ta đối với ngươi bất lợi?"



Không đợi Giản Thành trả lời, Cung Thiên Trọng liền tự mình phủ quyết, hắn nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: "Không đúng, ngươi mạnh hơn so với ta, thủ đoạn nhiều hơn ta, còn lo lắng cái gì?"



Cung Thiên Trọng bỗng nhiên mở mắt ra, hắn minh bạch!



"Ngươi lo lắng ta đối vơi Trần Húc Chi bất lợi?"



Giây tiếp theo không đợi Giản Thành phản ứng lại, Cung Thiên Trọng dùng hết sức lực toàn thân nói nhanh như bay: "Ta nguyện ý phát thề, cuộc đời này tuyệt đối không động thủ với hắn, mặc kệ bất luận tình huống gì đều không gây bất lợi với y!"



Nháy mắt giọng nói rơi xuống, sát ý giống như gai nhọn kích thích hắn cho tới giờ rốt cuộc xuất hiện dấu hiệu biến mất.



Cùng lúc đó, cỗ đau nhức kia cũng chợt biến mất, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện.



Cung Thiên Trọng nhắm mắt lại, hắn mồ hôi đầy đầu, tóc dính trên trán, xụi lơ trên mặt đất, động cũng không muốn động.



Hắn thả lỏng toàn thân, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.



Cho tới bây giờ, mệnh hắn mới chân chính giữ được.



Giản Thành diện vô biểu tình duỗi tay vỗ vỗ khuôn mặt Cung Thiên Trọng, ngữ khí thường thường: "Tiểu tử, nhớ kỹ lời ngươi nói."



Cung Thiên Trọng hữu khí vô lực nói: "Ta tất nhiên sẽ không quên, cũng thỉnh ngài thủ hạ lưu tình."



Giản Thành nhàn nhạt nói: "Nếu là những người khác, nói vậy liền tin ngươi đi."



Chủ động thừa nhận mình là kẻ yếu, chủ động nạp lên túi càn khôn, chủ động nói ra mục đích của mình, chủ động giúp người giải ưu, nhìn xem, tôi tớ thật tốt a, nếu đổi là người khác, khẳng định sẽ thả lỏng cảnh giác, cho rằng Cung Thiên Trọng khẳng định quy thuận.



Giản Thành vươn tay: "Đưa mệnh huyền của ngươi cho ta."



Đồng tử Cung Thiên Trọng co chặt, hắn bỗng nhiên nhìn về

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện