Trần Húc Chi tuy trong lòng hơi ghen tức, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, hay là nói yđã quen treo gương mặt tươi cười này.

"Sư muội, ngươi là sư muội của ta nhiều năm như vậy, ta sớm đã xem ngươi như muội muội ruột." Trần Húc Chi cười tủm tỉm, dùng loại ngữ khí không thèm để ý nói: "Nhưng nguyên nhân chính là vì như thế, sư muội ta trân trọng lại bị hỗn tiểu tử nào đó câu đi rồi, ta đương nhiên sẽ sinh khí a."

Bạch Nguyệt Liên đôi mắt trợn to, không thể tưởng tượng nhìn đại sư huynh nhà mình.

"Huống chi dù cho ta không tức giận, sư tôn cũng thực tức giận a." Trần Húc Chi duỗi tay đem tóc dài bên mặt Bạch Nguyệt Liên vén lên, tinh tế vuốt cẩn thận sau tai nữ nhi, cười khẽ lên: "Sư tôn từ trước đến nay đều đem ngươi phủng trong lòng bàn tay, lần này đi ngoại môn khảo hạch, bất quá chỉ là mấy ngày, sau khi trở về tâm liền bị bay đi mất nửa, còn hy vọng sư tôn đem Giản Thành thu làm đệ tử đích truyền, ngươi a, tâm đều rộng đến không biên giới."

Bạch Nguyệt Liên đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó mặt đều đỏ bừng, lại xấu hổ không thể tưởng tượng: "Sư huynh, huynh là nói...........huynh cùng cha đều, đều ghen ghét Giản Thành?"

Trần Húc Chi cũng xấu hổ, hắn đè thấp thanh âm, nhỏ giọng nói: "Nhưng không được nói ra! Nếu không sư phụ sẽ đánh ta!"

Bạch Nguyệt Liên cười khúc khích, lửa giận tích lũy mấy ngày liền vô thanh vô tức biến mất, nàng chỉ vào Trần Húc Chi cười khanh khách: "Hóa ra, hóa ra hai người........"

Nàng cười thực sáng lạn, phảng phất như hoa sen nở, hoa đào bay khắp nơi.

Trong lòng nữ hài giống như mở ra cánh cửa của tân thế giới, nàng mới phát hiện, thì ra cường đại như phụ thân, ổn trọng như sư huynh, cũng sẽ vì một việc nhỏ mà tức giận.

Trần Húc Chi thấy Bạch Nguyệt Liên cuối cùng cũng nở nụ cười, trong lòng buông lỏng, y trở tay lấy ra một cái túi linh thú: "Lấy ra nhìn xem?"

Bạch Nguyệt Liên nghiêng đầu, cười khanh khách tiếp nhận đến, vừa nhìn thấy......

"Oa! Nguyệt Nha Thố!"

Nữ hài cao hứng cực kỳ, nàng vuốt ve lông tơ mềm mại của thỏ con, nhìn trên đỉnh đầu con thỏ có một cái nơ bằng lụa, trong lòng phảng phất như có nước ấm chảy qua.

Trần Húc Chi bất đắc dĩ nói: "Được rồi, sư muội cũng đã biết nguyên nhân, ta cũng đã nhận lỗi, liền không cần lại sinh khí, cũng không được tức giận với sư phụ, được không?"

Bạch Nguyệt Liên vuốt thỏ con, cười duyên nói: "Biết rồi ~ ta sẽ hảo hảo cùng cha nói chuyện."

Trần Húc Chi lại nói: " Lại nói tới Giản Thành, hắn không phải khoe khoang trong ba ngày liền tới luyện khí sao? Nếu thất bại, cũng bất quá là một tạp dịch thôi, ngươi nếu thích thì không ngại điều đến bên người, cùng lắm là một tờ khế ước thôi."

"Nếu hắn thành công, có thể thấy được hắn đích xác là thiên phú dị bẩm, ta đã nói qua cùng với sư phụ, xin sư phụ trực tiếp thu hắn làm đệ tử đích truyền."

Bạch Nguyệt Liên nghe đến đó ánh mắt liền sáng lên: " Cảm ơn đại sư huynh!"

Trần Húc Chi cố tình giả dạng bi thương: "A, sư muội, trong lòng huynh vẫn thực khó chịu........."

Bạch Nguyệt Liên lại tức cười nàng dậm chân hờn dỗi nói: "Lại nói bậy, ta liền sinh khí đấy!"

"Hảo hảo hảo, là sư huynh nói sai lời rồi." Trần Húc Chi nói: "Nhưng mặc dù ta đã nói với sư phụ, nhưng cuối cùng sư phụ có thu Giản Thành kia làm đệ tử hay không, còn phải xem tâm ý của sư phụ."

Hắn chớp mắt: "Lúc ta tới tâm tình của sư phụ không phải thật tốt, sư muội cần phải nỗ lực nhiều hơn nga."

Bạch Nguyệt Liên tròng mắt vừa chuyển, lộ ra tươi cười: "Ta biết rồi ~ cảm ơn sư huynh ~"

Trần Húc Chi lúc này mới cười rộ lên: "Ngươi a......" dừng một chút, hắn thấp giọng nói: "Tiểu sư muội, chuyện của ta cùng sư phụ không cần nói cho người ngoài, biết không?"

Bạch Nguyệt Liên lại cười khanh khách, nàng nói: "Yên tâm đi, loại việc tổn hại hình tượng của các người này, ta mới sẽ không nói đâu!"

Một người là phụ thân của chính mình, một người là sư huynh thân như huynh trưởng, Bạch Nguyệt Liên dù cho có hứng thú đối với Giản Thành, cũng sẽ không tổn hại danh dự của người thân mình.

Được đảm bảo của nữ hài, Trần Húc Chi lúc này mới cáo từ rời đi.

Đứng ở bên ngoài Lãm Nhật Các, đối diện với ánh mắt lo lắng của Tân bá, Trần Húc Chi lộ ra một nụ cười tất cả đều thu phục, Tân bá cuối cùng nhẹ thở ra, khom lưng thật sâu tỏ vẻ cảm tạ, Trần Húc Chi vội vàng né qua, sau đó cười gật gật đầu, hóa thành một đạo lưu quang rời đi.

Trở lại Sơn Thủy Cư, Tam Khê Các, nụ cười trên mặt Trần Húc Chi mới biến mất.

Y diện vô biểu tình đẩy ra cửa thư phòng, ngồi ở thư án, nhìn hồ sơ vụ án ở trước mặt, biểu tình mỏi mệt.

Nếu nói ân oán giữa Giản Thành cùng Lưu Tắc là do một tay hắn thúc đẩy, sư muội vẫn như cũ cùng hắn xa cách hoàn toàn là ngoài ý liệu của hắn.

Có phải hay không mặc kệ hắn có làm chuyện gì, sự tình vẫn diễn rã theo đúng cốt truyện? Dù cho Giản Thành biến thành tạp dịch, dù cho hắn không có chút tu vi nào, đáng chết vẫn sẽ đáng chết, nên thắng vẫn sẽ thắng như cũ?

Trần Húc Chi nhịn không được nhìn nhìn bàn tay của chính mình, bàn tay trắng nõn như ngọc, nhưng trong mắt hắn, lại phảng phất có máu chảy xuống.

Có của chính hắn, cũng có của người khác.

Giây tiếp theo mặt nạ ôn hòa lại lần nữa xuất hiện ở trên mặt Trần Húc Chi.

Sư đệ Hoa Điệt liền trực tiếp đẩy cửa vào.

Trần Húc Chi lấy lại tinh thần, trên mặt toát ra kinh ngạc gãi đúng chỗ ngứa: "Sư đệ? Có chuyện gì ư?"

Hoa Điệt nghiêm túc nói: "Sư huynh, ta cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy Giản Thành này có vấn đề."

Trần Húc Chi sửng sốt, hắn nhớ tới hành động của Bạch Anh chưởng tôn trước khi rời đi, thái độ không khỏi nghiêm túc lên, hắn nói: "Nga? Giản Thành kia có vấn đề gì?"

"Hôm nay ngoại môn đệ tử cùng Giản Thành ước chiến, ngoại môn đệ tử kia muốn thử một phen, thả một con hỏa hổ luyện khí tầng mổ đi tập kích Giản Thành." Hoa Điệt nói: "Ai biết được Giản Thành kia đã là tu sĩ luyện khí tầng một!"

Trần Húc Chi lập tức phối hợp làm một biểu tình khiếp sợ: "Thật hay giả? Nhanh như vậy?"

Hoa Điệt sắc mặt ngưng trọng nói: "Không sai, hơn nữa sau khi Giản Thành kia tiến đến luyện khí tầng một, lập tức liền đi tìm Tây Xuyên."

"Tây Xuyên?" Trần Húc Chi nhị không được nói: "Chính là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Tây gia tu vi không cao, học rất nhiều tạp học, có vài phần thiên phú vẽ bùa luyện khí kia ư?"

Hoa Điệt gật đầu: "Chính là hắn, bởi vì trưởng bối Tây Xuyên đã từng cứu tam sư thúc, tam sư thúc đi xa liền dặn dò chúng ta chiếu cố một chút, ta liền mượn cớ để làm quen hắn, hôm nay linh phù mà Giản Thành dùng để chế phục con hổ kia chính là do Tây Xuyên vẽ, ta vừa nhìn liền biết."

Trần Húc Chi ngơ ngẩn, Tây Xuyên, ngoại môn đệ tử Đại Nhật Tiên Tông, tiểu đệ luôn vây quanh của Giản Thành, tương lai Giản Thành có thể nhanh chóng nắm giữ Đại Nhật Tiên Tông trong tay, trừ bỏ hồng nhan tri kỷ Giản Thành hỗ trợ, chính là nhờ Tần Xuyên này!

Như vậy có vấn đề, vì sao sau khi Giản Thành tiến vào luyện khí tầng một liền đi tìm Tây Xuyên?

Trừ phi hắn biết giá trị của Tây Xuyên!

"Hơn nữa hắn còn thu phục con hỏa hổ luyện khí tầng bốn kia!" trong mắt Hoa Điệt đều là nghi ngờ: "Một tiểu tử vừa mới bắt đầu tu luyện, bản thân vừa tiến vào luyện khí tầng một, liền có thể vượt cấp khiêu chiến, thu phục con hỏa hổ luyện khí tầng bốn, thực lực bậc này........ Có chút không thích hợp."

Trần Húc Chi nghe xong thần sắc kinh ngạc trên mặt chậm rãi biến mất, y diện vô biểu tình, không nói một lời.

Trong nguyên tác vai chính Giản Thành trước khi gia nhập Đại Nhật Tiên Tông thật sự là một tiểu bạch tu luyện, trước đó chưa từng học tập qua bất luận pháp quyết gì, nếu như hắn lấy được bùa chú của Tây Xuyên thì có thể giải thích là hắn trúng giải thưởng lớn vừa bước ra cửa liền gặp Tây Xuyên đang bán linh phù, thế nhưng việc hắn trong một canh giờ có thể tiến vào luyện khí tầng một, ngay sau đó lâp tức có thể thu phục một con hỏa hổ luyện khí tầng bốn, căn bản là không giống như người vừa mới tu luyện, ngược lại giống như một tay già đời, điều này chứng tỏ.......

"Có lẽ bên người hắn có tiền bối tùy thân chỉ đạo?"

Hoa Điệt nhịn không được miên man suy nghĩ, đích xác có không ít gia tộc sau khi trưởng bối ngã xuống, sẽ đem lưu lại một phần tàn hồn hóa thành tàn linh ở trong từ đường của tộc, hỗ trợ chỉ đạo hậu bối, có lẽ bên người Giản Thành có một tàn hồn của lão gia gia đâu?

Trần Húc Chi lắc đầu: " Dù cho có người chỉ điểm............ Dựa theo cách nói của ngươi, thủ pháp của hắn cũng quá thành thạo!"

Huống chi hắn còn biết Tây Xuyên!

"Không sai, thành thạo không tưởng! Ta đi đến Giới Luật đường, tìm đội trưởng xử lý chuyện hỏa hổ ngày hôm nay, huynh cũng biết, là tam đệ tử của phong chủ Tinh Hải phong trong ba phong, Hà Minh sư đệ." Mặt Hoa Điệt âm trầm: "Hà Minh sư đệ sử dung hồi quang thuật đối với con hỏa hổ kia, lợi dụng pháp trận của Giới Luật đường, thấy được thủ pháp của Giản Thành khi thu phục con hỏa hổ kia."

Hoa Điệt: "Nhẹ nhàng bâng quơ liền phong tỏa trên dưới lộ tuyến chạy trốn, người có thể thi triển ra loại thủ pháp này, tuyệt đối không phải là một tay mới bước lên con đường tu luyện."

Trần Húc Chi nghe xong trầm mặc thật lâu thật lâu, ngữ khí hắn khô khốc: "Chẳng lẽ hắn bị đoạt xá?"

Tuy rằng ngoài miệng hắn nói vậy, nhưng trong lòng Trần Húc Chi đã xác nhận một việc.

Đây không phải đoạt xa, tám phần là trọng sinh!

Hoa Điệt gật đầu: "Hà Minh cũng cho là như vậy, bất quá hiện giờ Giản Thành vẫn chưa vi phạm luật pháp tông môn, chúng ta cũng không thể làm gì hắn." Hắn khô cằn nói: "Có lẽ hắn là tiền bối nhiều năm trước của tông môn, ngay khỉ phát hiện một vật dẫn thích hợp, liền một lần nữa trở về, một lòng trung thành với tông môn thì sao?"

Trần Húc Chi nghe vậy nhịn không được mắt trợn trắng.

Hoa Điệt thở dài: "Tóm lại, ta không muốn tìm Giản Thành kia gây phiền toái, sư huynh huynh cũng cách Giản Thành này xa một chút."

Trần Húc Chi rũ mắt: "Nhưng mà tiểu sư muội....."

"Ta đang muốn tìm sư phụ nói chuyện này đây, tin tưởng sư phụ sẽ nhìn chằm chằm tiểu sư muội, sư huynh không cần lo lắng."

Hoa Điệt mỉm cười, hắn nhìn đại sư huynh tuấn nhã một thân thanh y trước mặt, lộ ra nụ cười sang sảng.

"Sư huynh không phải sắp tiến giai Kim Đan sao? Việc vặt bực này để cho ta đi, huynh bế quan đánh sâu vào Kim Đan kỳ mới là chính sự."

Trần Húc Chi sửng sốt, khóe miệng hắn trừu trừu, quả quyết nói: "Giao cho ngươi? Không, ta một chút cũng không yên tâm!"

Hoa Điệt: ".........."

Trần Húc Chi cũng không phải khinh thường Hoa Điệt, bởi vì trong nguyên tác, Hoa Điệt chính là tiểu đệ trung thành nhất của đại sư huynh, thậm chí sau khi đại sư huynh trở thành Đông Dương Ma Đế, Hoa Điệt còn đuổi theo nhập ma!

Nhưng mà xác suất hoàn thành nhiệm vụ của hắn tỷ lệ nghịch cùng với lòng trung thành = =

Muốn nói do thực lực Hoa Điệt thấp kém không thể hỗ trợ........... kỳ thực hậu kỳ Hoa Điệt càng ngày càng mạnh, xem như là vị ma vương đệ nhất dưới trướng của Đông Dương ma đế, nhưng mỗi lần Đông Dương ma đế giao cho hắn bất luận chuyện gì, hắn liền không thể hoàn thành mà không có khuyết điểm!

Người khác đặt cho hắn ngoại hiệu, ma vương xui xẻo.

Trần Húc Chi dứt khoát nói: "Sư đệ, không bằng hai người chúng ta rời tông môn đi du lịch đi!"

Nếu như Giản Thành trọng sinh đến, hắn chắc chắn biết mình là ma tôn trong tương lai.

Nếu đã chú định là địch nhân, làm sao có thể buông tha địch nhân khi còn ở thời kỳ nhỏ yếu?

Nhưng mà Giản Thành trọng sinh đến, ngay cả Bạch Anh chưởng tôn cũng đều phải tạm thời tránh lui, nếu đối phương muốn cá chết lưới rách..........

Tu sĩ với tu sĩ, chung quy là phải xem thực lực, nếu như không thể lập tức giết chết Giản Thành, y vẫn là nên đi ra ngoài du lịch, tìm kiếm cơ hội kết đan, mau chóng tăng lên thực lực vậy.

Hạ quyết tâm, lực hành động của Trần Húc Chi vẫn là cực kỳ mạnh.

Trưa hôm đó hắn thu thập một chút gói ghém lại, gửi một đạo linh phù cho sư phụ mình, đem sự tình trong tông môn đều giao cho đại đệ tử của Huyễn Nguyệt phong trong ba phong, cùng với Hoa Điệt hai người rời đi.

Mục tiêu, bàn tay vàng lớn nhất của Giản Thành trong tương lai, Huyền Sơ Xà!

================================

Tác giả có lời muốn nói: 

Giản Thành: Nghe nói ngày hôm sau khi ta trở thành tạp dịch liền quay ngựa?

Trần Húc Chi: Mặt ta bị đánh sưng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện