Trần Húc Chi thật vui sướng làm ra quyết định quên đi Ngô Thanh Nhi.
Trên thực tế nếu không phải Giản Thành yêu cầu giữ lại Ngô Thanh Nhi, để biết rõ mục đích của nàng, Trần Húc Chi đã trực tiếp chưởng chết Ngô Thanh Nhi để ngừa vạn nhất.
Nếu xác định đối phương sẽ đối với mình bất lợi, vậy còn giữ lại ăn tết sao? Giản Thành mới bắt đầu cũng quên mất Ngô Thanh Nhi, bất quá thực nhanh hắn liền phản ứng lại, sau khi phát hiện Trần Húc Chi cũng không có ý đồ quay lại Ngũ Hà trấn, liền nhịn không được hỏi ra.
"Ngươi một chút cũng không lo lắng Ngô Thanh Nhi sẽ tính kế ngươi sao?"
Trần Húc Chi thực ngay thẳng trả lời: "Nàng tính kế không phải với ngươi sao?"
Giản Thành: "Lời nói là vậy, nhưng mục đích hiện tại của nàng rõ ràng là ngươi a."
Trần Húc Chi: "Lời nói là như vậy, nhưng hiện tại thực rõ ràng ta cũng không thích nàng, cũng không tin tưởng lời nàng nói, vậy ta lo lắng cái gì?"
Giản Thành cứng họng, Trần Húc Chi nói như vậy đích xác hắn không còn lời gì để nói, Ngô Thanh Nhi dù có khả năng diệu toán, cũng không nghe được a.
Hắn lẩm bẩm nói: "..........nhưng mà năng lực tính kế của Ngô Thanh Nhi vẫn là thực không tồi, ít nhất ở thời điểm nguy cơ tìm kiếm đường sống vẫn dùng thật tốt."
Hai tay Trần Húc Chi hợp lại trong tay áo, để ở phía sau, y hơi hơi mỉm cười với Giản Thành: "Giữa sinh tử có đại trí tuệ, đúng là thời cơ tốt để ngộ đạo, vì sao muốn tránh đi tử lộ cầu sinh lộ?"
".............." nhớ tới Trần Húc Chi trước đó có vài lần tự bạo, Giản Thành nhịn không được vứt sang cái đại đại xem thường: "Ngươi không sợ sẽ thực sự chết sao?"
Trần Húc Chi không sao cả nói: "Đến thời điểm chết rồi nói sau."
"Ta nói với ngươi a, tử vong là một việc vô cùng khủng bố." Khi phát hiện Trần Húc Chi tựa hồ xem nhẹ sinh tử, Giản Thành nhịn không được lải nhải: "Ngươi không cần mỗi lần như vậy đều điên cuồng quyết tuyệt, bên trong tuyệt cảnh tất có sinh lộ, ngươi............"
"Không cần ngươi nói, ta cũng biết tử vong khủng bố." Trần Húc Chi cười nhạo, giống như y chưa từng chết qua: "Nguyên nhân cũng là vì ta tin tưởng vững chắc bên trong tuyệt cảng tất có sinh lộ, cho nên mới sẽ không lui về phía sau, không kiên định về phía trước sẽ không biết cuối con đường phía trước có cái gì."
Giản Thành cực kỳ bực bội: "Dù cho con đường phía trước là tử lộ, ngươi cũng sẽ đâm đầu vào sao?"
Trần Húc Chi hỏi lại: "Có lẽ ta có thể phá đi, một lần nữa tìm được đường sống thì sao?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trần Húc Chi cứng rắn không bị bẻ cong, Giản Thành thạo đời thông thấu, hai bên đều minh bạch con đường của chính mình cùng đối phương không tương đồng.
Giản Thành hít sâu một hơi, hắn làm một thủ thế đình chỉ: "Ta không muốn cãi nhau với ngươi, ba ngàn đại đạo đều có thể thành thánh, có lẽ ngươi thật sự có thể phá mở một con đường."
Hắn nhìn chằm chằm Trần Húc Chi, nói từng câu từng chữ: "Nhưng ngươi cũng không thể dựa vào tự bạo để chế địch, tự bạo chỉ là thủ đoạn cuối cùng bất đắc dĩ đồng quy vu tận, đều không phải là diệu pháp đối địch."
Trần Húc Chi nhướng mày, y nhìn Giản Thành, thanh niên tóc đen ánh mắt nhìn y giống như chim ưng, chặt chẽ tập trung vào y, giống như nếu y phản bác liền đánh lại đây.
Trần Húc Chi nhịn không được cười, y búng búng tay áo, chậm rì rì nói: "Ta không phải ngốc tử, lúc này đây hồi tông môn, tự nhiên cần tu bí thuật kim đan."
Nếu không phải nửa đường tiến giai, y không có bất cư pháp thuật gì, địch nhân thì đều là đại lão Nguyên Anh, y đến nỗi không có việc gì liền tự bạo sao?
Có được hứa hẹn của Trần Húc Chi, biểu tình của Giản Thành tốt hơn một chút, hắn nói: "Trở về ta bái ngươi làm sư phụ, ta sẽ nhìn ngươi chằm chằm."
Trần Húc Chi: "............."Ai, ảo giác bị giám thị nhìn chằm chằm đã lâu = =
Xác định Trần Húc Chi hiện giờ là tu sĩ kim đan —— trừ bỏ bí thuật kim đan mình dạy cho Trần Húc Chi cái khác đều không có đến cả bản mạng linh kiếm đều vỡ thành tám mảnh——Giản Thành tức khắc ném Ngô Thanh Nhi ra sau đầu, bắt lấy Trần Húc Chi liền đuổi theo hướng Đại Nhật Tiên Tông.
Trần Húc Chi tỏ vẻ mình muốn đi kinh thành Lâm quốc một chuyến, an bài một chút chuyện của Trần gia mình.
Giản Thành có chút ảo não, a nha, hắn cư nhiên quên mất chuyện này.
Bất quá thực nhanh hắn liền có loại cảm giác hỏng mất.
Bởi vì bọn họ vừa mới tiến vào đại môn kinh thành, liền nhìn thấy một tiểu nữ hài ăn mặc như là ăn mày đi lại đây.
Nữ hài ngẩng đầu, nước mắt trong suốt, khóc đến rối tinh rối mù.
"Chủ nhân, ta nhưng tìm được đến ngươi!!"
......... đây cư nhiên là Ngô Thanh Nhi? Nàng cư nhiên biến thành tiểu nữ hài!
Nga! Đúng nha, Giản Thành đều có loại bí thuật thu nhỏ này, Ngô Thanh Nhi tự nhiên cũng có a!!
Cả Trần Húc Chi cùng Giản Thành đều há hốc mồm, hai người hai mặt nhìn nhau, có loại cảm giác nghẹn khuất vì bị tính kế.
Trần Húc Chi lập tức tìm khách điếm, thuê một gian, bắt đầu tinh tế đề ra nghi vấn với Ngô Thanh Nhi.
"Ngô đạo hữu, ngươi đây là.........."
Ngô Thanh Nhi khóc đặc biệt đáng thương, sau khi biến thành nữ hài tâm trí tựa hồ cũng biến thành trẻ nhỏ theo, nàng nhìn qua chỉ lớn có sáu bảy tuổi, thế mà lại không khác biệt lắm với Khương Ngọc Dao trước đó.
Một đầu tóc đen của nàng hỗn độn giống như là ổ gà, mặc một cái áo đen rách tung tóe, để chân trần, cầm một cái chén bể, da thịt lộ bên ngoài đều là đen xám lại bầm tím, nhìn qua thực không xong.
"Chủ nhân, ngày ấy Thanh Nhi trở về tim Linh khí được giấu đi, kết quả gặp người xấu, Thanh Nhi thật vất vả chạy ra từ tay người xấu, phát hiện chủ nhân không ở bên ngoài thị trấn, liền đuổi theo chủ nhân lại đây."
Nữ hài oa oa khóc, căn bản vô pháp câu thông theo cách bình thường.
Trần Húc Chi đè lại cái trán, y nhìn Giản Thành: Nữ nhân của ngươi, ngươi thu phục!
Giản Thành vẻ mặt vô tội, hắn nhìn Trần Húc Chi: Nha hoàn của ngươi, ngươi tới a!
Trần Húc Chi hít sâu một hơi, y liếc mắt nhìn Giản Thành một cái, cho một ánh mắt ngươi chờ đó, vẻ mặt ôn hòa hỏi Ngô Thanh Nhi.
"Thanh Nhi thật lợi hại, lúc ấy ta cùng Thành đạo hữu có chút việc, nghĩ Thanh Nhi nhất định có thể đuổi theo, quả nhiên Thanh Nhi liền ở chỗ này chờ ta."
Y dỗ được Bạch Anh chưởng tôn, dỗ được Bạch Nguyệt Liên, y không tin không dỗ được một cái Ngô Thanh Nhi!!
Trần Húc Chi không thèm để ý chút nào đến đầu tóc loạn thất bát tao của Ngô Thanh Nhi, duỗi tay sờ sờ đầu của nữ hài, mặt mày đều là ý cười cùng ôn hòa: "Thanh Nhi chịu khổ, trước rửa mặt một phen đi, có ta ở đây, không ai có thể thương tổn Thanh Nhi."
Nữ hài ngẩng đầu nhìn thanh niên, thanh niên mặt mày như họa, khi cười rộ lên giống như là người trong tranh tết, cực kỳ xinh đẹp.
Nước mắt của nàng lập tức khóa lại, cúi đầu thật sâu, trên mặt hồng hồng: "Ân, vậy Thanh Nhi đi rửa mặt, chỉ nhân phải đợi Thanh Nhi."
Ánh mắt Trần Húc Chi chuyên chú nhìn Ngô Thanh Nhi, cười tủm tỉm nói: "Yên tâm, ta nhất định chờ ngươi, Thanh Nhi."
"Ân!" nữ hài lưu luyến bước đi rửa mặt.
Chờ nữ hài rời đi, Trần Húc Chi quay đầu, y diện vô biểu tình nhìn chằm chằm Giản Thành: "Xem đủ rồi?"
Nguyên lai từ sau khi Trần Húc Chi biến sắc mặt, ánh mắt Giản Thành liền sáng quắc nhìn Trần Húc Chi, ánh mắt nóng bỏng, phảng phất như nhìn thấy thiên tiên.
Giây tiếp theo, Trần Húc Chi quay đầu, thiên tiến biến ác quỷ.
Giản Thành hoảng sợ, hắn liên tục xua tay: "Không không không, chỉ là chưa thấy qua sư huynh nói như vậy, có chút tò mò."
Trần Húc Chi hừ một tiếng, thừa dịp Ngô Thanh Nhi đi rửa mặt, y hỏi Giản Thành: "Nàng vì sao có thể biết được chúng ta đến kinh thành?"
Biểu tình Giản Thành cao thâm khó đoán: "Đều nói nàng phi thường am hiểu bói toán."
Trần Húc Chi cứng họng, giữa hoảng hốt có loại cảm giác học bá nghiền áp khi nhìn thấy Giản Thành tính toán công thức đầy đất.
Sự thật chứng minh, Giản Thành vẫn thực hiểu biết Ngô Thanh Nhi.
Chờ Ngô Thanh Nhi rửa mặt chải đầu một phen thay quần áo sạch sẽ lại đây, từ một tiểu khất cái lạp tức biến thành một nữ hài đáng yêu thanh tú.
Tóc dài của nữ hài cột thành hai cái búi tóc tròn tròn ở hai bên đầu, mặc một cái váy đen nhỏ, ánh mắt nhìn Trần Húc Chi rất thấp thỏm khẩn trương.
Trần Húc Chi tiếp tục lừa đôi: "Thanh Nhi mau tới đây, để ta nhìn ngươi xem."
Y nắm lầy bàn tay nhỉ non mịn của Ngô Thanh Nhi, cười nói: "Dọc đường đi vất vả ngươi."
Thanh âm giòn vang của Ngô Thanh Nhi nói: "Không vất vả."
Trần Húc Chi hỏi: "Ngươi làm sao tới được đây? Có người đưa sao? Ta phải đi cẩm tạ một chút."
Ngô Thanh Nhi: "Không ai đưa, là Thanh Nhi tự mình tới."
Trần Húc Chi: "Thanh Nhi thật lợi hại, Thanh Nhi nói chính mình như thế nào tới nha?"
Ngô Thanh Nhi: "Chính là cảm thấy ở kinh thành thực an toàn, nhất định có thể chờ được chủ nhân đến."
Trần Húc Chi tươi cười có điểm cương cứng: "Bởi vì có cảm giác này, nên tới kinh thành sao?"
Ngô Thanh Nhi: "Đúng vậy, cảm giác của Thanh Nhi chưa từng sai."
Trần Húc Chi khích lệ nói: "Thanh Nhi, ngươi thật làm ta rửa mắt mà nhìn a, chỉ là Thanh Nhi, đi theo ta sẽ thực khổ, ngươi thực sự muốn đi theo ta sao?"
Ngô Thanh Nhi: "Ân, ta không sự khổ."
Trần Húc Chi: "Vậy vì sao Thanh Nhi muốn đi theo ta đâu?"
Ngô Thanh Nhi: "Đi theo ngài có thể sống sót nha ~"
Trần Húc Chi lộ ra mỉm cười.
Ngô Thanh Nhi đột nhiên phản ứng lại, nàng che miệng lại, trong mắt tràn đầy khủng hoảng.
Giản Thành bội phúc sát đất.
Trần Húc Chi mỉm cười an ủi Ngô Thanh Nhi: "Chớ khóc, người đều không muốn chết, nếu ngươi đi theo ta có thể sống sót, ta tất nhiên sẽ mang theo ngươi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, huống chi Thanh Nhi đáng yêu như vậy, ai sẽ cự tuyệt Thanh Nhi đâu?"
Khủng hoảng trong mắt Ngô Thanh Nhi bớt một chút, đồng thời còn nhiều hơn một tia cảm kích: "Đa tạ chủ nhân."
Trần Húc Chi tiếp tục cười: "Vậy Thanh Nhi có thể nói cho ta, là ai đuổi giết ngươi không? Nếu như địch nhân truy lại đây, ta cũng có thể chuẩn bị."
Ngô Thanh Nhi thật cẩn thận nói: "Là ma tu......"
Trần Húc Chi lập tức lời lẽ chính đáng công kích ma tu: "Lại là bang nhân này! Tà ma ngoại đạo ai cũng có thể giết! Yên tâm đi, Thanh Nhi, dù không phải vì ngươi, ta cũng sẽ đánh chết bọn chúng!"
Ngô Thanh Nhi rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt nhiều thêm nụ cười: "Đa tạ chủ nhân!"
Trần Húc Chi lại hỏi: "Vậy ma tu vì sao muốn đuổi giết ngươi?"
Ngô Thanh Nhi vẻ mặt mờ mịt: "Không biết, gia gia, cha, nương đều đã chết, Thanh Nhi chỉ có thể liều mạng chạy, chạy a chạy, sau đó liền gặp chủ nhân."
Trần Húc Chi thở dài nói: "Quá thảm, vậy Thanh Nhi có thể nói ta biết nhà ngươi ở đâu sao?" Y sờ sờ đầu của Ngô Thanh Nhi: "Chung quy cũng là thân nhân của ngươi, vẫn nên để cho họ nhập thổ vi an a."
Ngô Thanh Nhi vẻ mặt bi thương: "Thanh Nhi là được gia gia đưa đi, Thanh Nhi chỉ biết quê nhà gọi là Ninh thành, cái khác đều không rõ ràng lắm."
Trần Húc Chi ôn nhu nói: "Chớ có khổ sở, một khi đã vậy chúng ta ngày mai liền đi chùa miếu phụ cận vì gia gia cùng cha mẹ ngươi lập vãng sinh bài đi, mời tăng nhân làm lễ, mong cho bọn họ sớm ngày chuyển thế, hạnh phúc an khang."
Ngô Thanh Nhi ngẩn ngơ, oa một tiếng ôm Trần Húc Chi khóc.
Trần Húc Chi ôn hòa vỗ lưng nữ hài, không nói cái gì.
Giản Thành nhìn một màn này, trong lòng vừa bội phục, lại sinh ra một loại cảm giác khó chịu vi diệu.
......... đại sư huynh đối với Ngô Thanh Nhi thật tốt a.
Tuy rằng loại đối xử này cũng trộn lẫn chút tính kế với tung hỏa mù, nhưng Ngô Thanh Nhi là địch nhân bọn họ tính kế a?
Giản Thành gục đầu xuống.
Lại nói tiếp ban đầu đại sư huynh cảm thấy sẽ bị hắn giết, cũng đem hắn trở thành kẻ thù.
Nhưng vì sao đại sư huynh không có ôn hòa trấn an hắn, mà là trực tiếp hạ bẫy rập để hố hắn đây?
Đây cũng quá phân biệt đối xử đi?
Giản Thành khó chịu dựa vào cánh cửa, hờn dỗi.