Phi thăng.



Đây là mục đích cuối cùng của mỗi tu sĩ vấn trường sinh.



Mỗi một tu sĩ khi bước lên con đường tu đạo, đều sẽ được cho biết, từ xưa đến nay tu sĩ có thể phi thăng đã thiếu lại càng thiếu, con đường tu luyện tràn ngập bụi gai cùng nhấp nhô, thực dễ dàng nửa đường ngã xuống, phải có chuẩn bị tâm lý.



Năm rộng tháng dài trôi qua, đại bộ phận tu sĩ, đặc biệt là tu luyện đến trình độ đại năng Nguyên Anh như Lan Hải chưởng tôn, thứ mà ông phải để tâm không hề là phi thăng, mà là chuyện tông môn, chuyện truyền thừa, chuyện sư huynh sư tỷ các sư đệ sư muội.............



Thời gian để chân chính suy xét phi thăng cơ hồ không có.



Bởi vì khoảng cách quá xa xôi, so với tự vấn phi thăng, không bằng nghĩ cách làm sao để đột phá Nguyên Anh tiến vào Hóa Thần. = =



Cho nên khi Thiên Quý lão nhân nhắc tới đề tài này, Lan Hải chưởng tôn nháy mắt ngơ ngẩn.



"Cái gì?" ông theo bản năng nói: "Từ sau khi tổ sư phái ta phi thăng, liền chưa từng có ai phi thăng qua?"



Thiên Quý lão nhân cười cười: "Không sai, khi Đại Nhật lão tổ tổ sư khai phái của Đại Nhật Tiên Tông các ngươi phi thăng, không biết ông ta đã làm cái gì, cũng có thể là sau khi ông ta phi thăng làm cho thiên địa đột biến, tóm lại từ đó trở đi, không còn có ai thuận lợi phi thăng."



Lan Hải chưởng tôn gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Quý lão nhân, thanh âm của ông cứng nhắc khàn khàn: :"Vậy chuyện này có quan hệ gì với Thâm Thủy?"



Thiên Quý lão nhân mỉm cười: "Đương nhiên có quan hệ, quan hệ rất lớn."



Giọng nói rơi xuống, sương mù bốn phía đột nhiên lưu động, giống như có thứ gì sắp xuất thế.



Lan Hải chưởng tôn không chút nghĩ ngợi xoay người liền đi!



Dù cho ông hận không thể giết chết Thiên Quý lão nhân báo thù cho Tiêu Thâm Thủy, lý trí sắp nổi điên vẫn gắt gao ngăn cản Lan Hải chưởng tôn, đây là kẽ hở mà Tiêu Thâm Thủy tự sát đề cho ông có cơ hội chạy trốn, không thể lãng phí!



Thiên Quý lão nhân vui sướng cười: "Rốt cuộc phát hiện sao? Đã chậm."



Giây tiếp theo, một giọt nước rơi xuống từ đám sương mù.



Ngay sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba, giọt thứ tư...............



Bọt nước liền thành một đường thẳng, tiếp đó biến thành mưa to tầm tã.



Hết thảy biến hóa xuất hiện trong giây lát, bí cảnh tiểu Bồng Lại ở trên không của Chử Giang Lâm Trạch bị Thiên Quý lão nhân dùng thủ đoạn đặc thù vạch ra một vết nứt.



Huyền Nhất Trọng Thủy ầm âm mà xuống, trực tiếp che mất vẻ mặt của Lan Hải chưởng tôn.



Vô luận ngọn lửa Đại Nhật Tiên Tông sử dụng có bất luận thuộc tính trâu bò gì, chung quy vẫn phải tuân theo đạo lý trời đất.



Thủy khắc hỏa.



Huống chi đây là Huyền Nhất Trọng Thủy có thể so với Tử Kim Thiên Hỏa, bất quá mới trong một thời gian ngắn đã ăn mòn Luân Hồi Đài ở ngoài thân của Lan Hải chưởng tôn.



Lan Hải chưởng tôn nhịn đau thu hồi Luân Hồi Đài, Thiên Quý lão nhân chờ chính là thời khắc này, lão lần thứ hai ra tay đánh chết Lan Hải chưởng tôn, Lan Hải chưởng tôn thực nhanh liền rơi xuống hạ phong.



Trong mắt ông hiện lên một mạt tàn khốc, thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói nát, chỉ cần mình chết đi, mặc kệ là Thiên Quý lão nhân muốn làm gì đều sẽ không thành công!



Nhưng vào lúc này, Thiên Quý lão nhân lấy từ trong lồng ngực ra một cái bình nhỏ màu đen,



Cái bình bất quá chỉ lớn bằng bàn tay, miệng bình dài mà mảnh, trên thân bình có khắc hoa văn bùa chú, giữa lúc hoa văn lưu chuyển nổi lên quang huy kim sắc, làm cho cái bình trở nên phá lện tinh xảo cao nhã.



Sắc mặt Lan Hải chưởng tôn nháy mắt ảm đạm đi.



"Ma khí trấn đạo của ba tông ma môn, Huyết Cổ Ma Quật.........."



Nháy mắt khi cái bình nhỏ xuất hiện, toàn bộ linh khí trong không gian nháy mắt biến mất không còn, thậm chí linh khí vận chuyển trong cơ thể Lan Hải chưởng tôn cũng trở nên khó khăn chậm rãi.



Dưới tình huống này, đừng nói là tự bạo, ngay cả duy trì cương khí hộ thân cũng cực kỳ khó khăn.



Giây tiếp theo thân ảnh Thiên Quý lão nhân lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng Lan Hải chưởng tôn, lão duỗi tay, ngón tay hơi co lại, hóa thành trảo, trực tiếp xuyên qua cương khí mỏng như giấy hồ kia của Lan Hải chưởng tôn, cũng không chút khác khí đam vào.



Lan Hải chưởng tôn phun ra một ngụm máu tươi, trên ngón tay Thiên Quý lão nhân phiếm ánh sáng màu đen, mạnh mẽ bắt lấy thần hồn của Lan Hải chưởng tôn ra từ trong thân thể!!



Lan Hải chưởng tôn chờ chính là trong nháy mắt này.



Trong truyền thuyết Huyết Cổ Ma Quật có thể sử dụng ma tức vô thượng dơ bẩn để ô nhiễm sinh linh, người bị ô nhiễm sẽ biến thành một con rối của ma quật hoặc là một mạt u hồn ở bên trong, nhưng mà mặc kệ Huyết Cổ Ma Quật lợi hại như thế nào, chung quy đều cần lực lượng phát động.



Linh lực của Lan Hải chưởng tôn vô pháp vận chuyển, nhưng nếu trong cơ thể có lực lượng thuộc tính khác mạnh mẽ tràn vào, nháy mắt bên đối mặt, chính là cơ hội của ông.



"Huyết Cổ Ma Quật có thể ô nhiễm hết thảy lực lượng, sau khi linh lực của ngươi bị ma tức dơ bẩn đụng vào trong nháy mắt liền sẽ bị cắn nuốt." Thiên Quý lão nhân vẫn cười hiền lành như cũ, lão cười tủm tỉm nhìn Lan Hải chưởng tôn gần trong gang tấc, từng câu từng chữ nói: "Đến đây đi, hóa thành lực lượng tinh thuần nhất, đi vào bên trong Huyết Cổ Ma Quật đi."



Lan Hải chưởng tôn toàn thân bị giam cầm, động cũng không thể động, nhưng ông nghe được những câu nói sau này của Thiên Quý lão nhân, vẫn là cười.



"Ta không tin." Ông nói như thế: "Lôi kiếp đâu?"



Thiên Quý lão nhân sửng sốt.



Lôi kiếp là thiên kiếp mà mỗi tu sĩ đều phải trải qua, đặc biệt là từ Kim Đan tiến vào Nguyên Anh, sau khi toàn thân tiến vào một cảnh giới mới, càng là phải bị lôi kiếp đánh đến tán loạn đầy đất.



Chỉ cần vượt qua lôi kiếp, là có thể đạt được lực lượng càng thêm cường đại, đó có phải là một loại lực lượng trị liệu thưa thớt mà cường hãn của bản thân lôi kiếp hay không?



Không nên xem thường não động của tu sĩ Luân Hồi Cung, thân là chủ nhân của Luân Hồi Cung, trong cơ thể của Lan Hải chưởng tôn có khảm ba viên Lôi Kiếp Châu.



Ba viên Lôi Kiếp Châu này được chế thành từ vô số tâm lực của các tiền bối Luân Hồi Cung.



Mỗi khi có người độ kiếp bọn họ liền chạy đến, bất chấp nguy hiểm bị lôi kiếp đánh chết, một bên hộc máu một bên tới thu thập một tia lôi kiếp, coi đây là nguyên liệu, sau khi thu thập được nhiều tia lôi kiếp mới luyện chế ra được ba viên Lôi Kiếp Châu.



Ba viên Lôi Kiếp Châu này có công hiệu đặc thù.



Có thể làm cho người chết trước, sau đó lại hồi sinh.



Khi ma tức dơ bẩn dũng mãnh xông vào trong cơ thể Lan Hải chưởng tôn, nháy mắt đụng đến Lôi Kiếp Châu..................



Ầm vang ——!!!



Tiếng nổ mạnh thật lớn xuất hiện, Tử Kim Thần Lôi chợt xuất hiện, dù cho chỉ là một đạo, cũng trong nháy mắt bổ ra khống chế của Huyết Cổ Ma Quật đối với Lan Hải chưởng tôn, thậm chí còn đánh bay Thiên Quý lão nhân!



Thiên Quý lão nhân đại kinh thất sắc, lão không rảnh lo cho bộ dáng lông tơ dựng đứng sau gáy của mình, vội vàng kiểm tra Huyết Cổ Ma Quật trong tay.



Quang huy kim sắc bên ngoài bình nhỏ màu đen ảm đạm đi vài phần, thực nhanh liền khôi phục nguyên dạng, Thiên Quý lão nhân nhẹ nhàng thở ra.



Hấp thu lực lượng của Huyết Cổ Ma Quật không dễ, cứ việc bị đánh một phát, may mà cái bình nhỏ đã hút đi phần lớn lực lượng thần hồn của Lan Hải chưởng tôn làm bổ sung, không có hao tổn quá lớn.



Ánh mắt Thiên Quý lão nhân nhìn về phía Lan Hải chưởng tôn lãnh lệ có vài phần tàn nhẫn: "Tiểu tử ngươi ngược lại cũng có vài phần thủ đoạn, bất quá dừng ở đây."



Lão động bình nhỏ một chút, Huyết Cổ Ma Quật lại một lần nữa rung động.



Trước mắt Lan Hải chưởng tôn không ngừng biến thành màu đen, tu vi của ông thẳng tắp giảm xuống, đã từ Nguyên Anh kỳ trở xuống Kim Đan kỳ!



Thần hồn bị hút đi hơn phân nửa, tư duy của Lan Hải chưởng tôn một mảnh hỗn loạn, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ tự bạo.



Ông cần phải tự bạo tử vong, nếu không toàn bộ thần hồn của ông sẽ bị Thiên Quý lão nhân cướp đi!!



Lan Hải chưởng tôn cười thảm nói: "Đúng vậy, dừng ở đây."



Giây tiếp theo, trên người ông nở rộ ra quang mang màu đỏ.



"Dừng ở đây ——!!"



Một thanh âm kiên định mà dày nặng vang lên.



Lan Hải chưởng tôn cùng Thiên Quý lão nhân đồng thời sửng sốt, bởi vì thanh âm này không thuộc về bất luận người nào trong số bọn họ!



Còn có kẻ thứ ba?



Trong lòng Thiên Quý lão nhân càng là kiêng kị, là ai? Có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên người lão?!



Lan Hải chưởng tôn cùng Thiên Quý lão nhân đồng thời nhìn về phía người tới, sau đó ngây ngẩn cả người.



Lan Hải chưởng tôn: ............ đây là Thành Hạo? Hắn sao lại tới đây? Không đúng! Tu vi của hắn không đúng! Hắn là ai?



Thiên Quý lão nhân:............ người trẻ tuổi? Không đúng! Lão không cảm giác được người trẻ tuổi này!!! Hắn là ai?



Giản Thành không biết gợn sóng trong lòng Thiên Quý lão nhân cùng Lan Hải chưởng tôn, nhìn đến Huyền Nhất Trọng Thủy không ngừng rơi xuống như trân châu, Giản Thành trực tiếp hạ xuống đất.



Chân hắn dẫm lên đại địa, đậu đội lấy trời, giơ tay phất một cái, linh lực huyền diệu hóa thành một đoàn gió mềm nhẹ, không tiếng động xuyên thấu đám mây cùng sương dày đặc này.



"Thiên địa định, càn khôn chuyển!"



Thanh âm của thanh niên thanh triệt trong sáng, giống như ánh mặt trời chiếu khắp, nháy mắt xua tan mây mù bao phủ bốn phía!



Giờ khắc này thời gian dừng lại tại đây, Huyền Nhất Trọng Thủy rơi xuống dừng lại giữa không trung, phảng phất giống như băng khắc đọng lại.



"Khi sa chảy ngược, luân hồi nghịch phản!"



Trọng áp vô hình buông xuống, bao gồm cả Thiên Quý lão nhân ở bên trong, hết thảy sinh linh ở đây đều bị mạnh mẽ đè ép trên mặt đất.



Duy chỉ có duy nhất Giản Thành dáng người vẫn ngạo nghễ đứng thẳng như cũ, đỉnh ba chân căng ra một mảnh trời đất, dù cho thanh niên vì lên đường ma thân hình chật vật, quần áo hỗn độn, trên trán thậm chí còn có mồ hôi cùng bụi đất, nhưng vào giờ phút này, thân ảnh hắn ở trong mắt Thiên Quý lão nhân cùng Lan Hải chưởng tôn, như cũ đỉnh thiên lập địa, không người có thể so.



Tại bên trong áp lực vô biên, vết nứt của Tiểu Bồng Lai mà Thiên Quý lão nhân đưa tới bắt đầu chậm rãi khép kín.



Tựa như có một đôi tay, trong vô hình đóng lại vết nứt của phiến thiên địa này, Huyền Nhất Trọng Thủy rơi xuống thế nhưng cũng chảy ngược, lát sau toàn bộ đều biến mất!!



Lan Hải chưởng tôn cùng Thiên Quý lão nhân đều xem đến trợn tròn mắt.



Sau khi Tiểu Bồng Lai biến mất, thời gian bị dừng lại lần nữa lưu động, sau đó vị thanh niên nhìn như cao lớn này mở miệng, phun ra một ngụm máu tươi.



Không thể hiểu được, Lan Hải chưởng tôn cùng Thiên Quý lão nhân ngược lại nhẹ nhàng thở ra = =



Giản Thành tuy rằng phun máu, nhưng động tác của hắn không chậm, giây tiếp theo liền thình lình xuất hiện trước người Lan Hải chưởng tôn, Lan Hải chưởng tôn theo bản năng thả ra Luân Hồi Đài, đã không còn Huyền Nhất Trọng Thủy ăn mòn, Luân Hồi Đài nháy mắt được thả ra đã bao phủ Lan Hải chưởng tôn cùng Giản Thành ở bên trong.



............... Ân?



Lan Hải chưởng tôn không thể tưởng tượng nói: "Ngươi làm sao vào được?"



Giản Thành: "Ta vì sao lại không vào được? Ta cũng là đệ tử của Tinh Hải phong a!!"



Lan Hải chưởng tôn: "................ Thành Hạo?"



Giản Thành: "Chưởng tôn, ngài bị Thiên Quý lão nhân đánh đến choáng váng sao, không quen biết ta?"



Giản Thành tu luyện tất nhiên là sinh sinh bất tẫn hỏa thuần túy nhất của Tinh Hải phong, Luân Hồi Đài tự động kiểm tra đo lường Giản Thành là đệ tử trong Tinh Hải phong, đương nhiên cũng sẽ đem hắn ném vào trong.



Lan Hải chưởng tôn: ".............Ngươi!"



Ông chỉ vào Giản Thành đang muốn nói, phanh một tiếng, quải trượng của Thiên Quý lão nhân liền đánh tới.



Nhưng Luân Hồi Đài dù sao cũng là Linh khi lịch đại phong chủ của Tinh Hải phong luyện hóa, không chỉ có thể thả ra bạch quanh tự động trị liệu thần hồn cho Lan Hải chưởng tôn cùng Giản Thành, bốn phía của đài còn toát ra một cái phù văn trận pháp hình mai rùa xanh lá.



Giản Thành tán thưởng nói: "Thật lợi hại! Danh tác của vị tiền bối nào vậy, có thể đem mai rùa ngàn năm nhét vào Luân Hồi Đài?"



Lan Hải chưởng tôn tổn thất đại lượng thần hồn, giờ phát này tư duy phản ứng trì động, nghe xong vấn đề của Giản Thành, ông cư nhiên trả lời: "Trong lịch đại phong chủ của Tinh Hải phong , có một vị phong chủ bản thân chính là lão quy đắc đạo, trước khi ngã xuống mai rùa kia tự động tiến vào Luân Hồi Đài."



Giản Thành tiếp tục tán thưởng: ""Lợi hại lợi hạo! Tiền bối Đại Nhật Tiên Tông ta thật là quá lợi hại!"



Đầu óc Lan Hải chưởng tôn có chút trì độn, cứ cảm thấy chính mình hẳn là nên hỏi điều khác, đang muốn mở miệng đâu, ầm vang một tiếng, Luân Hồi Đài như một quả bóng, lại bị Thiên Quý lão nhân đánh bay ra ngoài.



Trên đài, Lan Hải chưởng tôn bị quán tính làm ngã xuống, trực tiếp đâm hướng Giản Thành.



Nào nghĩ đến Giản Thành duỗi tay đợ lấy lan can, lòng bàn chân bay lên không trung, cư nhiên tránh ra Lan Hải chưởng tôn, trơ mắt mà nhìn Lan Hải chưởng tôn lất mặt đâm vào cây cột, xoạch, đập vào trên lan can.



Giản Thành thật cẩn thận hỏi: "...........chưởng tôn? Ngài, không có việc gì đi?"



Lan Hải chưởng tôn: ".........."



===========================



Tác giả có lời muốn nói:



Giản Thành vừa lên sân, phong cách nháy mắt liền thay đổi.............



Giản Thành: lòng dạ ta chỉ vì sư huynh mà rộng mở! Hừ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện