Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao. Trong phòng, Cố Ngọc Như vẫn nằm ở trên giường. Đồng hồ đã chỉ điểm 8 giờ, bất ngờ rằng cô vẫn chưa rời giường để đi học.

Cố Ngọc Như nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, đôi mày thanh tú nhíu chặt, trán đổ mồ hôi. Mái tóc dài của cô dính hết vào mặt, gương mặt trắng bệnh hiện rõ sự mệt mỏi, khó chịu trong người.

Bây giờ nhìn cô rất yếu đuối, tựa như nếu đứng dậy có thể bị cơn gió thổi bay đi vậy.

Chầm chậm mở mắt, Cố Ngọc Như nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu vào khung cửa sổ, liền vội vàng với tay lấy chiếc điện thoại đang đặt trên đầu giường.

8 giờ hơn rồi.

Tối hôm qua vì mệt quá nên chỉ muốn nằm lên giường và ngủ, cô quên mất đặt báo thức.

Điện thoại tràn đầy những thông báo tin nhắn Wechat, là lời hỏi thăm của Lạc Châu và Châu Hi Nhã ở trong nhóm chat, hỏi cô tại sao hôm nay không đi học? Bây giờ cô thật sự rất mệt, cả người nóng ran, tay sờ lên trán, nóng quá, chắc hẳn bị sốt rồi, hôm qua trời mưa mà cô tắm nước lạnh, cộng thêm nằm ngủ trong phòng bật điều hòa cả đêm, không sốt mới lạ.

Cô nhắm nghiền mắt, nghỉ ngơi một chút.

Điện thoại sáng lên kèm theo âm thanh thông báo Wechat.

Lạc Châu: [Ngọc Như, sao cậu đọc tin nhắn mà không trả lời?]

Cô bạn lại có phần lo lắng, dò hỏi: [Cậu không gặp chuyện gì chứ?]

Nghĩ đến mà ấm lòng cô nhắn lại: [Hôm nay mình ngủ quên, với lại mình sốt rồi, cậu nói lại bên thầy Trần giúp mình nhé.]

Bên Lạc Châu, cô ấy khi nhận được tin nhắn này không khỏi nhảy cẫng lên, thì thầm với Châu Hi Nhã, "Này, Ngọc Như cậu ấy sốt rồi!"

"Sốt rồi?"

"Ừm." Lạc Châu lên giọng quở trách, "Mình biết ngay mà, cậu ấy vì cuộc thi sắp tới mà bán cả nửa cái mạng. Bây giờ thì hay rồi, bị sốt."

Cô nàng chép chép cái miệng, vẫn không ngừng nghỉ trách mắng Cố Ngọc Như.

Châu Hi Nhã buồn cười nhìn Lạc Châu, cô nàng này đúng là rất lo lắng cho Ngọc Như nha. Lấy điện thoại ra một cách lén lút, nhắn tin vào trong nhóm chat: [Ngọc Như à, cậu nghỉ ngơi đi, để mình và Châu Châu xin phép thầy Trần thay cậu.]

Châu Hi Nhã: [Tối, bọn mình ghé thăm nhé.]

Gửi xong tin nhắn, Châu Hi Nhã liền cất điện thoại đi, nhéo nhéo cánh tay của Lạc Châu, "Được rồi, bây giờ cậu có trách cậu ấy thì cậu ấy cũng không biết, học xong mình ghé cậu ấy, đi xử tội."

Lạc Châu lúc này mới thôi, gật đầu đồng ý.

Sau khi nhận được tin nhắn của Châu Hi Nhã, Cố Ngọc Như chỉ xem, không nhắn lại, giờ phút này đầu cô đau như búa bổ, trong nhà còn mỗi cô, chắc rằng Cố Hải Đăng cũng không biết hôm nay cô nghỉ nhà mà không đi học.

Cố gắng đi đánh răng, rửa mặt. Có lẽ vì bị sốt mà làm cái gì cũng lâu hơn hẳn.

Cơ thể uể oải, làm xong vệ sinh cá nhân thì cũng đã một lúc sau. Cố Ngọc Như đi xuống bếp, lấy một ly nước uống ừng ực cho đỡ khát cổ họng.

Cô lấy thêm một ly nước nữa, mang lên trên phòng của mình. Cô biết là khi bị sốt, cơ thể mất nước nhanh chóng, cô cần uống thật nhiều nước để bù nước lại cho cơ thể. Đây cũng là kiến thức cơ bản cần trang bị cho cuộc sống.

Về lại phòng, Cố Ngọc Như hiện đã cạn kiệt sức lực, cô cũng không cần chịu đựng sự khó chịu mà ôn tập cho mình môn tiếng Anh nữa. Cô quyết định sẽ nằm nghỉ một lúc ở trên giường.

----

Quay trở về không khí ồn ào, tràn ngập tiếng nói chuyện hay tiếng học bài, Cao Hữu Phong đang ngồi trong lớp nghe giảng môn Toán, thầy Trần giảng rất hăng say, dừng một chút ông thấy tinh thần lớp không một chút hăng hái nào trong học tập.

Chán thật, cả lớp ai cũng uể oải thế này!

Ông tia hết một lượt mọi người trong lớp, người thì ngủ gục trên bàn, người thì ngang nhiên công khai lấy điện thoại ra bấm, người thì đọc truyện tranh, người thì chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ riêng một người vẫn chăm chú cầm bút viết bài, lắng nghe ông giảng bài.

"E hèm." Thầy Trần đứng chống nạnh, cái cây gậy gỗ dài của thầy Trần luôn luôn mang theo người gõ xuống bàn, "Các em sao vậy? Tinh thần học tập đâu hết rồi? Không muốn vào đại học nữa sao?"

Lời nói của thầy Trần thành công lôi kéo sự chú ý của mọi người trong lớp. Tần Khải Long con người vốn dĩ đang nằm ngủ trên bàn cũng phải ngẩng đầu dậy.

"Thầy Trần sao vậy?" Cậu ta to nhỏ hỏi Cao Hữu Phong.

"Lát rồi biết."

Tần Khải Long: "..."

Thầy Trần liếc mắt nhìn Tần Khải Long vẫn còn đang ngơ ngẩn nhìn cậu bạn đang ngồi bên cạnh, liền to giọng gọi tên cậu ấy: "Bạn học Tần, em đứng lên cho tôi."



Bất ngờ bị điểm mặt chỉ tên, Tần Khải Long ú ớ không biết làm sao, cậu ta nhìn lên bảng đen nhìn thấy một bài toán chưa giải xong, cậu ta sợ hãi không phải là sẽ gọi cậu ta lên bảng hoàn thành nốt bài toán đó chứ?

Cậu đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi, bước đến bục giảng, cầm lấy cây phấn trắng, nhìn đề bài trên bảng.

Cậu ta oán trách trong lòng, cái gì vậy trời, bài gì mà đọc đề cũng không hiểu là sao?

Bình thường Tần Khải Long cũng không phải là không biết học toán, cậu ta có thể nắm vững các kiến thức cơ bản, nhưng chỉ là các kiến thức nâng cao như bài toán trên bảng này thì cậu ta đọc không hiểu gì hết.

Thầy Trần đứng nhìn loạt hành động của Tần Khải Long, xem ra bạn học đã hiểu nhầm ý của ông rồi.

Thầy Trần bước đến tay cốc vào đầu Tần Khải Long một cái thật đau.

" y da, thầy Trần, thầy bình tĩnh." Tần Khải Long bất ngờ bị cốc một cái vào đầu, nhảy cẫng lên vì đau đớn.

Thầy Trần, dù gì thầy cũng phải bình tĩnh chứ, chỉ là em không biết làm bài thôi mà, thầy manh động quá rồi.

Bạn học bên dưới không khỏi bật cười, nhìn cậu ta như nhìn một tên hề. Cậu ta cũng là con nhà giàu mà sao có thể ngờ nghệch như vậy chứ?

"Cả lớp im lặng cho thầy!"

Không ai bật cười nữa, tất cả đều dồn hết sự chú ý vào hai người một thầy một trò ở trên bục giảng.

Thầy Trần: "Tần Khải Long, em lên đây làm gì?"

Tần Khải Long: "Không phải chứ thầy, thầy mới nãy kêu em lên bảng mà, không phải lên bảng là để làm bài này sao?"

Cậu ta lấy tay chỉ chỉ bài toán trên bảng.

Cả lớp lại một phen nhịn cười, cái tên Tần Khải Long này đúng là ngu ngốc mà.

Cao Hữu Phong ngồi bên dưới cũng không khỏi lắc đầu, tại sao cậu có thể kết bạn với người như này chứ?

Vương Đại quay xuống bật cười nhìn Cao Hữu Phong, "A Phong này, lão Tần hôm nay chắc bước nhầm chân ra khỏi nhà rồi."

Cao Hữu Phong nhìn Vương Đại, cậu nhún nhún vai, nhướn mày, "Cậu ta ngày nào cũng vậy mà, không bất ngờ lắm."

Thầy Trần đứng nghe Tần Khải Long trả lời mà bất lực, ông rõ ràng chỉ kêu cậu ấy đứng lên thôi mà.

"Cái tai nào của em nghe thầy kêu em lên bảng chứ?"

Thầy Trần bước lại nhéo nhéo cái tài của cậu ta, cậu ta cuống quýt hết cả lên, giọng nói cà lăm vì đau, "Thầy, thầy ơi, đau... đau em, thầy nhẹ... nhẹ... một chút."

Thầy Trần buông cái tai của cậu ta ra, đánh giá, "Thầy nếu gọi em lên bài này thì đúng là rất phí thời gian."

"Được rồi, về chỗ đi, rồi đứng tại chỗ cho tôi."

Tần Khải Long về lại chỗ ngồi của mình, cũng nghiêm túc đứng lên.

"Tần Khải Long, thầy hỏi em, em có ước mơ gì không?"

"Em á...? Em đương nhiên là có rồi. Chính là có thể trở thành một người như ba của em, trở thành một nhà kinh doanh tài ba."

Ba của Tần Khải Long chính là người hoạt động rất tốt trong lĩnh vực kinh doanh, ông là chủ tịch của công ty thời trang Q+, Tần Bách Siêu.

Thầy Trần nghe được ước mơ của Tần Khải Long thì gật gù, thầy lại đặt ra một câu hỏi tiếp theo: "Vậy thì em đã biết cần phải làm gì để trở thành một người giống ba của em chưa?"

Câu hỏi đã làm cho Tần Khải Long tịt ngòi, không biết phải trả lời như nào. Cậu thật sự học không giỏi lắm, ít ra cũng chỉ là không đứng bét khối, thành tích cũng không có gì đặc biệt.

Để trở thành một người như ba của cậu thì rất đúng là phải học hỏi rất nhiều thứ. Cậu có ước mơ của mình, cậu biết mục tiêu của mình, chính vì thế cậu cần phải nỗ lực ngay từ bây giờ.

Câu hỏi của thầy Trần thành công thức tỉnh Tần Khải Long. Cậu sục sôi ý chí phấn đấu, học tập, cậu không muốn trở thành một người bỏ đi, bị xã hội khinh thường, cậu muốn trở thành một người như bà của cậu, một người ai cũng kính nể, ngưỡng mộ, một nhà kinh doanh thành công, thu được nhiều tiền, lợi nhuận, góp ích cho đất nước.

"Em hiểu rồi, bắt đầu từ bây giờ em sẽ cố gắng học hành. Em sẽ vào đại học A, em nhất định sẽ làm được."

Thầy Trần nhìn ý chí quyết tâm của Tần Khải Long, khoé môi nhếch lên, gật gù, "Được."

Thầy Trần cũng thành thật chia sẻ:

"Lớp của thầy cũng có một em học sinh, hoàn cảnh gia đình rất đặc biệt khó khăn, nhưng không vì điều đấy mà bạn ấy bỏ cuộc, từ bỏ ý chí nỗ lực, bạn ấy muốn sống trong hoàn cảnh tốt đẹp hơn. Bạn ấy cũng có ước mơ của chính mình, đang nỗ lực rất nhiều không kể ngày đêm, vậy thì tại sao các em không thể chứ?"

"Cả lớp, ở đây mỗi người các em ai cũng có một ước mơ riêng, ngay từ lúc này, các em cần cố gắng, phải nỗ lực hết mình vì ước mơ của mình, trước tiên các em phải học hành thật tốt đã, vì nếu có kiến thức, các em sẽ có được tất cả. Các em hiểu không?"



Cả lớp nghe lời khuyên bảo của thầy Trần thì cũng ngẫm nghĩ, mọi người ở lớp 12-7 thật ra bị xếp vào lớp cuối của khối mười hai là vì thành tích học tập không được tốt cho lắm.

Vì các bạn trong lớp ai cũng không chịu khó học hành, thầy cô cũng không nhắc nhở mà ngó lơ, chỉ có một phần nhỏ thành phần trong lớp được coi như có ý thức học tập.

Khi nghe được lời động viên của thầy Trần, mọi người cũng đã có suy nghĩ khác, bọn họ muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng học sinh lớp 12-7 học cũng rất giỏi. Họ cũng muốn theo đuổi ước mơ, đam mê của mình.

Cả lớp bảy giờ ai cũng bùng cháy ý chí, niềm tin, vì vậy nên tinh thần học tập cũng đã được nâng cao.

"Thầy Trần, em cũng muốn trở thành người tài giỏi."

"Em muốn sau này có thể vào làm một công ty tốt, lương tháng phải trên một vạn nhân dân tệ."

"Em muốn trở thành bác sĩ.

"Em muốn thì đậu vào trường đại học tốt."

"Thầy Trần, em muốn cải thiện lại điểm số, thầy giúp em với ạ."

"Thầy Trần, em cũng vậy."

Đây chính là ước mơ của mọi người, ai cũng có ước mơ của chính họ, vì thế ngay từ lúc này, bọn họ phải nỗ lực.

Đã là học sinh lớp 12, thời gian cũng không còn nhiều nữa, bây giờ tất cả mọi người đã tập trung vào học tập, tất cả vì một tương lai tươi sáng hơn.

Cả lớp tiến vào tinh thần học bài, thầy Trần nhìn khí thế lớp học thì tâm trạng cũng vui hơn nhiều, tiếp tục giảng bài.

Cao Hữu Phong ngồi ở dưới, suy nghĩ về lời nói của thầy Trần, cậu đang nhớ về lời chia sẻ của ông về một bạn học sinh trong lớp mà ông chủ nhiệm.

Người dù có hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn nỗ lực không kể ngày đêm, học hành chăm chỉ, không phải là nói Cố Ngọc Như chứ?

Cô nàng này rất khớp với lời mô tả của thầy Trần.

Chỉ vì cuộc thi sắp tới, mà cô đã cố gắng nỗ lực hết mình, không những vậy thành tích học tập của cô cũng không phải dạng vừa, chính vì thế mà cô luôn có mặt ở bảng vàng của Chí Quang.

Cậu trầm ngâm nghĩ về cô, lại nghĩ về ngày hôm qua, cậu vô tình xoa đầu cô, cậu có chút lưu luyến cảm giác đấy. Nghĩ rồi quyết định hôm nay sẽ đến lớp tìm cô vậy.

Giờ nghỉ trưa.

Mọi người như thường lệ, đổ xô ra căn tin trường, Cao Hữu Phong cùng Tần Khải Long và Vương Đại đến căn tin, cậu đứng xếp hàng lấy cơm của mình, điện thoại cầm trong tay đang mở ra khung chat Wechat với Cố Ngọc Như:

Cao Hữu Phong: [Cậu đang ở trong lớp?]

Cậu đưa mắt liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng của cô, thầm nghĩ chắc cô lại bỏ bê việc ăn trưa để lo làm đề thi thử rồi.

Một lúc lâu sau. Không có tin nhắn hồi đáp, cậu nghĩ chắc cô không để ý đến điện thoại.

Đến lượt cậu lấy cơm, cậu chọn bừa một món nào đó, rồi nhanh chóng cùng hai người bạn kia ngồi xuống bàn ăn.

Cậu vừa ngồi ăn, vừa nghe Tần Khải Long và Vương Đại nói chuyện, hai người họ thì còn có chủ đề nói chuyện nào nữa, một lúc thì nói về game, một lúc sau nói qua đến bóng rổ, lại chuyển hướng chủ đề các bạn nữ sinh ở trong trường.

Xuyên suốt bữa ăn, cậu chỉ ngồi lắng nghe hai người họ nói nhảm, không chen vào một câu nào hết.

Hai người kia một lúc sau quay về chủ đề nói chuyện là cậu.

"A Phong này, cậu và cô ấy có tiến triển gì chưa?" Tần Khải Long hỏi.

Vương Đại cũng nhìn cậu, trông rất tò mò nha.

Cao Hữu Phong thật sự muốn phục hai người họ, có thể vừa ăn vừa nói chuyện mà không bị mắc nghẹn, đúng là siêu thật.

Tần Khải Long mãi mà chưa nhận được câu trả lời của cậu thì nóng lòng muốn biết: "Sao cậu không nói gì hết vậy?"

Vương Đại: "Lão Tần này, cậu ta chính là ngại đấy, chắc chắn là chưa tiến triển được cái gì nên mới không chia sẻ cho chúng ta biết."

Đây đúng là kế khích tướng mà, Tần Khải Long nghe cũng hiểu, cũng lao vào trêu chọc: "Ôi dào, cậu không cần phải ngại, chúng tôi sẽ không cười cậu đâu."

"Kế khích tướng không có tác dụng với tôi đâu."

Tần Khải Long, Vương Đại: "..."

Cậu quả là rất kín miệng mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện