Sau khi buổi sáng của ngày thứ hai trôi qua, Cố Ngọc Như cũng Lạc Châu và Châu Hi Nhã ra căn tin ăn trưa. Hôm nay thực đơn buổi trưa có thịt sườn rim, và đùi gà chiên xù.

Lấy xong phần cơm trưa, ba người các cô quen đường quen lối tìm đến cái bàn ăn để ngồi thưởng thức buổi trưa ngày hôm nay.

"Đói chết tớ mất." Lạc Châu than thở, ngồi ăn ngấu nghiến khay cơm của mình, không thấy dáng vẻ thẹn thùng, nhẹ nhàng của một cô gái.

"Châu Châu, cậu như thực thần nhập vào vậy." Châu Hi Nhã cười ha hả, chê cô bạn của mình.

Cố Ngọc Như đưa cho hai cô bạn của mình hai hộp sữa chua uống, cười khẽ, "Cho hai cậu này, các cậu vì mình mà xảy ra chuyện kia. Xin lỗi."

"Cố Ngọc Như! Nếu cậu xem hai đứa mình là bạn thì đừng có trưng cái vẻ mặt có lỗi đáng thương ấy. Chuyện này cậu không có lỗi. Mình cũng chỉ là thấy Tống Anh Lạc ngứa mắt nên mới vậy thôi." Lạc Châu hừ hừ khó chịu, nghĩ đến bản mặt õng à õng ẹo của Tống Anh Lạc là ăn cơm không ngon, mắc nghẹn ở họng.

"Đấy đấy, mắc nghẹn rồi, ăn từ từ thôi, không ai ăn hết của cậu đâu." Châu Hi Nhã đưa cốc nước vừa lấy được cho Lạc Châu uống, nói rồi là quay sang nói chuyện với cô: "Cậu không cần thấy có lỗi. Ăn cơm, ăn cơm."

"Cảm ơn các cậu."

Ba người cười đùa vui vẻ ăn cơm với nhau. Trong căn tin vẫn có những lời bàn tàn, không thể không truyền đến tai của Cố Ngọc Như, nhưng cô mặc kệ, vẫn thản nhiên xem như không có chuyện gì. Trong lòng cô lúc này rất khó chịu, vốn dĩ có thể yên ổn học tập trong trường, giờ lại bị mọi người đem ra bàn tán chỉ vì sáng nay đi học cùng Cao Hữu Phong.

Cô cũng biểu lộ nhiều cảm xúc gì cho cam, nhưng mọi người càng ngày càng quá đáng hơn là đến gần bàn ăn của cô, tò mò mấy câu:

"Cậu thật sự đang quen với Cao Hữu Phong à?"

"Chị làm cách nào mà được anh ấy đưa đến tận lớp thế?"

"Cậu có thể chỉ mình cách tiếp cận mấy người đẹp trai, bảnh bao như Cao Hữu Phong không?"

...

Thật sự càng quá đáng mà. Cố Ngọc Như nuốt không nổi cơm, khi lại có thêm mấy người đến, cô lập tức trưng bộ mặt người sống chớ lại gần của mình. Sát khí hiện đầy ở trên gương mặt trắng trẻo, nhỏ như lòng bàn tay, ánh mặt sắc lạnh, mày nhíu lại nhìn người đứng trước bàn ăn của cô với gương mặt hớn hở.

"Mình thật sự đang rất khó chịu và rất buồn nôn. Nếu không muốn bị nôn đầy ra mặt thì tránh xa mình ra đi." Cố Ngọc Như lạnh giọng nói với người nọ.

Người này làm sao mà có thể chịu được việc bị cô nôn ra mặt chứ, nên bỏ đi chạy mất dép.

Lạc Châu ngồi cùng bàn với cô mà ngưỡng mộ, hai bàn tay giơ hai ngón trỏ được mặt cô: "Ngọc Như, cậu giỏi thật đấy, lần đầu tiên mình thấy dáng vẻ này của cậu."

----

Ăn xong cơm trưa ba cô nàng quay trở lại lớp. Vừa mới về lớp, điện thoại của Cố Ngọc Như "ting" lên một tiếng.

Là thông báo tin nhắn Wechat, Cao Hữu Phong gửi đến cho cô.

Cao Hữu Phong: [Hôm nay thật sự xin lỗi. Vì mình mà cậu gặp rắc rối.]

Cố Ngọc Như: [Không có gì.]



Cao Hữu Phong: [Cậu có gặp phải chuyện gì đó không?]

Lại nhắn thêm: [Như là đánh nhau hay gì đấy...]

Cố Ngọc Như: [Mình không sao hết.]

Cao Hữu Phong: "..."

Cậu nhìn cuộc trò chuyện mà không biết nói gì thêm. Không phải là cô ấy bực tức vì bị mọi người bàn tán trên diễn đàn trường chứ? Cậu nhíu nhíu mày nghĩ trong lòng.

Cũng tại cậu.

Cao Hữu Phong vốn dĩ làm cái gì hay đi đâu cũng rất dễ để người ta chú ý. Cậu luôn được mọi người bàn tán. Nhiều lần như vậy rồi cũng thành quen, cậu chỉ cần không để ý là được, không làm gì khiến cậu phiền lòng cả.

Nhưng Cố Ngọc Như lại khác. Bài viết được đăng trên diễn đàn trường, mọi người ai ai cũng bàn tán nói về cô, lời tốt thì ít, những lời cay nghiệt thì nhiều. Cậu không để ý nhưng cô sẽ để ý.

Cao Hữu Phong không thể để những thiện cảm của mình trong lòng Cố Ngọc Như giảm dần được. Cậu khều khều Vương Đại ở bàn trên. Bàn chân khẽ đẩy đẩy cái ghế của cậu ta.

Vương Đại đang ngồi chơi game trên điện thoại, cảm giác được một lực đẩy chân ghế của cậu ở đằng sau thì quay người lại, "Có chuyện gì hả?"

"Cậu tìm cách xóa bài viết kia được không?"

"Bài viết nào nhỉ?" Vương Đại cố tình nói chuyện kéo dài từng từ.

"..."

Cao Hữu Phong nhìn cậu mà muốn ăn tươi nuốt sống cậu, điềm nhiên nói: "Cho cậu hết ngày hôm nay, ngày mai tôi không muốn nghe ai bàn tán về chuyện sáng nay nữa."

"Ồ." Vương Đại vẫn cứ nhởn nhơ.

"Xem như tôi chưa nói gì." Cao Hữu Phong thật sự muốn bằm chết cậu ta cho hả giận.

Vương Đại xem như trò vui: "Nếu cậu kể gì đấy cho tôi, tôi sẽ giải quyết giúp cậu."

"..."

"Chuyện khó nói lắm sao? Đừng lo, tôi không nói cho Tần Khải Long biết đâu." Vương Đại làm động tác tay kéo khóa lại miệng của mình, ý tỏ cậu sẽ giữ bí mật.

Cao Hữu Phong cuộn chặt tay phải của mình thành nắm đấm, để trước miệng, "Khụ, khụ... cậu nói lời phải giữ lấy lời."

Vương Đại lần này nắm chắc vị thiếu gia này sẽ kể chuyện gì đấy đảm bảo rất kích thích, cậu vui sướng gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, tỏ vẻ rằng cậu không đùa.

Kể xong chuyện là đến giờ vào tiết tiếp theo của buổi chiều.

Vương Đại gương mặt không bất ngờ lắm với những gì Cao Hữu Phong kể, tại vì cậu cũng đoán ra được từ trước, chỉ là không chắc chắn lắm.

Tiết đầu tiên của buổi chiều là môn hóa. Vương Đại cầm điện thoại, lén lút nhắn cho vị thiếu gia này một cái tin nhắn: [Tôi sẽ xử lí bài viết trên diễn đàn, cậu yên tâm ở người anh em này.]



Cao Hữu Phong thấy điện thoại sáng lên, có nội dung tin nhắn Wechat được gửi đến, cậu nhếch miệng cười, đưa thân của mình chồm gần đến phía sau Vương Đại, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Tần Khải Long vì đã đi ra ngoài vào giờ giải lao, sau khi tiết học bắt đầu, cậu ngồi bên cạnh Phong đại thiếu gia mà không biết rằng đã có một bí mật giữa vị thiếu gia này với cậu bạn Vương Đại kia.

----

Kết thúc buổi học, Cố Ngọc Như cùng Lạc Châu và Châu Hi Nhã dọn về sinh tầng ba. Trong lúc dọn dẹp cũng không tránh phải những tiếng cãi nhau.

Lạc Châu mày nhăn cau có: "Đáng lẽ giờ này chúng ta đã có thể về nhà rồi."

Tống Anh Lạc cũng bực tức: "Tôi thì khác gì cậu chứ. Á chết tiệt, mấy cái thứ bẩn thỉu này."

Lạc Châu nhìn Tống Anh Lạc đang lau chùi nhà vệ sinh mà hớn hở mỉa mai: "Tôi thấy cậu cũng bẩn thỉu y hệt mấy cái đống đó vậy."

"Lạc Châu! Cậu không thể nhường nhịn được sao? Nếu cứ như vậy chúng ta còn lâu mới dọn xong đấy." Cố Ngọc Như cũng được phân đi dọn nhà vệ sinh ở tầng ba. Cô nghe bọn họ cãi nhau thì cũng không thể không khó chịu.

"Phải đấy, im lặng chút đi." Tống Anh Lạc cũng căm ghét mà nói.

Thật sự Tống Anh Lạc không thể tin được rằng mình đang phải ở lại cuối giờ để dọn nhà vệ sinh, đôi tay ngọc ngà của cô bây giờ lại phải làm những việc này, nghĩ lại thấy cũng thật hối hận vì hành vi sáng nay của mình.

Ở ngoài hanh lang tầng ba thì có vẻ hoà thuận hơn, khi mà Giang Tuấn Phi cùng Châu Hi Nhã và Hứa Như Yến đang kẻ quét người lau, không ai bận tâm đến ai, chỉ chăm chăm làm việc, xong việc liền có thể về nhà.

Dọn dẹp xong, Cố Ngọc Như tạm biệt hai cô bạn của mình về nhà. Cô vẫn như thường lệ theo lối cũ về nhà.

Đi về đến con hẻm nhỏ, cô vô thức sợ hãi, sợ rằng sẽ gặp phải người đàn ông đó giống như tối hôm qua. Mặc dù buổi sáng, Cao Hữu Phong có nói với cô là bọn chúng sẽ không đến làm phiền nhà cô trong thời gian ngắn, nhưng cô vẫn rất sợ.

Rất may, về đến nhà rồi, Cố Ngọc Như mới có thể gỡ bỏ đi cảm giác sợ hãi xuống người. Cô chuẩn bị tắm rửa rồi dọn dẹp một chút. Mẹ Cố vẫn đang làm cơm trong bếp, còn anh trai cô vẫn là đi làm chưa về đến nhà.

Từ lúc anh của cô thành công được một công ty tuyển dụng vào làm, anh như làm việc bán mạng, đi sớm về trễ, không một khi nào có thời gian rảnh rỗi. Cô luôn biết lí do tại sao anh ấy làm việc đến quên trời quên đất như vậy.

Cũng chỉ là giải thoát cuộc sống nợ nần này càng sớm càng tốt thôi.

Một bên khác, Cao Hữu Phong sau khi từ trường về nhà, cậu nhận được một tin nhắn từ một dãy số quen thuộc với nội dung là: Thiếu gia, tôi đã cho người đi tìm hiểu. Chuyện rất dài dòng, tôi đã gửi mail đến cậu.

Cao Hữu Phong lập tức bước đến phòng sách, mở chiếc máy tính bàn được đặt trong phòng, kiểm tra hộp mail của mình. Có một file được gửi đến mail của cậu, click vào, vẻ mặt chuyên chú đọc nội dung trong file.

Đọc xong là một lúc lâu sau. Cao Hữu Phong cậu đã hiểu đại khái. Ngồi dựa lưng vào chiếc ghế, nhắm nghiền mắt suy nghĩ.

Mở mắt, Cao Hữu Phong lấy điện thoại ra, vẫn là dãy số đấy, bấm thực hiện cuộc gọi. Rất nhanh, cuộc gọi đã được kết nối, cậu từ từ ra lệnh: "Chú giúp cháu theo dõi người tên Uy Ca. Nhất cử nhất động đều phải theo dõi sát sao, hắn gặp chuyện gì liền nói với cháu. Cháu sẽ dựa vào tình hình mà đưa ra cách xử lí." Nói đoạn cậu dứt khoát thể hiện tâm ý của mình: "Nếu được chú tìm được người này càng sớm càng tốt."

"Vâng, thiếu gia."

"Chuyện này, chú đừng nói cho ba mẹ cháu biết, chỉ là không muốn họ lo lắng. Cháu tự biết chừng mực."

"Cậu yên tâm. Khoảng thời gian này tôi sẽ cho người tìm hắn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện