Mặc kệ “núi băng” là “núi đen” hay “núi vàng”, Nghiêm Noãn vẫn chiếm đỉnh núi này, cũng tỏ ra tốt hết mức có thể bằng bất kể giá nào.
Trình Sóc Xuyên khá hài lòng với biểu hiện của Nghiêm Noãn, cho nên hôm sau đã thu dọn qua loa đồ đạc rồi chuyển sang sống cùng cô. Có điều, công việc cả hai đều bận rộn, không có nhiều thời gian dính lấy nhau lắm.
Ngoài làm việc, Nghiêm Noãn còn điều tra chuyện Diêm Tuệ xảy ra tai nạn giao thông. Hôm ấy, Đào Tử biểu hiện quá mức khác thường, cô vẫn không yên tâm. Đã điều tra mấy ngày mà chưa có manh mối gì.
Đến lúc ăn cơm, A Tinh gọi điện thoại nói đã đi thăm Diêm Tuệ nhưng giờ cô ấy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Noãn mất tập trung, gắp thức ăn rất qua loa lấy lệ.
Trình Sóc Xuyên múc chén canh rong biển xương sườn cho cô. Cô bưng lên húp, cảm nhận được sự nóng rát ở đầu lưỡi mới phục hồi tinh thần, vội buông chén, thè lưỡi ra như chú chó nhỏ, còn lấy tay quạt quạt cho đỡ.
Trình Sóc Xuyên kịp thời đưa nước ấm cho cô, ngước mắt nhìn, “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Nghiêm Noãn cau mày, uống nước. Cơn đau đã dịu đi nhưng đầu lưỡi vẫn hơi tê tê, chẳng muốn ăn gì cũng ăn không nổi.
Cô dứt khoát đặt đũa xuống, chống cằm thở dài: “Không có gì. Em đang nghĩ đến chuyện người đại diện trước đây của em bị tai nạn giao thông. Hôm nay A Tinh đi thăm chị ấy, hình như không có dấu hiệu sẽ tỉnh.”
“Là người đại diện phụ trách việc quyên tiền?”
Nghiêm Noãn gật đầu: “Công việc mà, phải chia tiền rồi nộp cả thuế. Tiền không phải của một mình em, cho nên thông thường cứ cách một khoảng thời gian chị ấy lại chuyển khoản một lần. Lần đó trùng hợp có một triệu chưa chuyển cho em nên em để chị ấy mang đi ủng hộ luôn, đỡ phải chuyển tới chuyển lui, phiền phức.”
Nghiiêm Noãn giải thích: “Em cứ có cảm giác chị ấy sẽ không trộm nuốt tiền làm quỹ riêng. Gần đây em lần được chút manh mối nhưng chẳng tra được gì.”
Trình Sóc Xuyên nghe xong, trầm ngâm một lát mới mở miệng:”Để anh tra giúp em.”
Nghiêm Noãn kinh ngạc, “Anh mở cả văn phòng thám tử hả?”
Trình Sóc Xuyên gắp rau diếp cho cô, thản nhiên nói: “Chút chuyện nhỏ này, không cần đến văn phòng thám tử.”
Anh bỏ đũa xuống rồi gọi điện thoại cho Đường Hạo Dương, nói với hắn vài câu.
Nghiêm Noãn tò mò, “A Tinh bảo cái người tên Đường Hạo Dương đó trông không đàng hoàng, anh ấy có được việc không thế?”
Trình Sóc Xuyên nhướng mày, “Đừng xem thường cậu ta.”
Có Trình Sóc Xuyên ra mặt, không hiểu sao Nghiêm Noãn lại thấy yên tâm hơn. Ăn xong hai người cùng nhau rửa chén xem như giết thời gian. Sau khi rửa chén xong, Nghiêm Noãn chủ động đề nghị xuống lầu chạy bộ.
Sau vụ chạy ban đêm rơi xuống hồ, hai người không ra ngoài buổi tối nữa. Không chạy ở máy chạy bộ trên nhà thì sẽ đi dọc rặng cây xanh biếc dưới tiểu khu. Nhưng ở khu vực trung tâm thủ đô tấc đất tấc vàng, dù có là tiểu khu cao cấp thì diện tích cây xanh cũng có thể nói là khá ít, không gian chạy bộ cũng nhỏ, không thoải mái bằng bên ngoài.
Hai người chạy chậm, vừa đi vừa nói cười. Mà paparazzi tòa soạn C sau nhiều ngày tốn tiền để thuê phòng vào tiểu khu, đang ngồi chồm hổm canh bỗng mắt sáng ngời. Đây không phải tổng giám đốc Giải trí Khải Trình sao? Nhưng Tống Diệc Nhiên cẩn thận thật đấy! Chạy bộ trong tiểu khu cũng bọc kín mít, áo khoác kéo lên tới đỉnh, nửa khuôn mặt bị che khuất bởi mũ lưỡi trai đ è xuống, hoàn toàn không chụp mặt được.
Paparazzi tòa soạn C luôn làm việc theo cách rất bình tĩnh, hay kéo dài mặt trận. Phong cách nhà bọn họ là đột ngột tung sự thật khiến người khác hết đường chối cãi, bình thường cũng hay hợp tác với một số minh tinh để tạo tin hot. Nhưng dính đến cực hot thì nhà họ thường mềm cứng không ăn, bởi vì bọn họ cũng không dựa vào việc bán mấy tin hot đó để kiếm tiền, bởi bản thân đã có chỗ đứng nhất định trong mấy chương trình bát quát và tạp chí.
Giờ chộp được cảnh nghệ sĩ Tống Diệc Nhiên đang đi lên yêu đương, tay paparazzi ấy không gấp, theo hai người chạy bộ cả đường. Tận mắt nhìn thang máy đi lên tầng cao nhất, paparazzi vui vẻ. Đó chính là căn phòng cao nhất đối diện phòng bọn họ thuê.
Phóng viên mang theo camera chạy lên sân thượng. Nhưng khoảng cách giữa sân thượng và tầng cao nhất của tòa đối diện còn xa. Cũng may, tầng bọn họ ở chỉ có hai phòng, có ban công toàn cảnh 180 độ. Lúc này, một bên đang sáng đèn, có rèm cửa sổ che khuất… Không, paparazzi mừng rỡ phát hiện, còn có một chỗ nhỏ chưa bị che.
Hắn dùng kính viễn vọng nhìn sang không chớp mắt.
Một giờ sau, trong ống kính xuất hiện một nam một nữ, dáng vẻ cực kỳ thân mật, tim hắn đập thình thịch.
Đột nhiên, con ngươi hắn co rút. Cô… cô ấy…! Đây không phải là Nghiêm Noãn sao?
Hắn sợ mình nhìn lầm nên tỉ mỉ quan sát phần mặt nghiêng người con gái. Mặc dù chỉ có góc nghiêng nhưng đó đúng là Nghiêm Noãn! Đâu có giống Tống Diệc Nhiên! Hắn cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Hắn vội vã gọi điện thoại: “Lão đại, lão đại, có biến!”
“Biến gì? Chụp được ảnh không kéo rèm không?”
“Chỉ chụp được một tấm bọn họ ngồi cùng nhau thôi. Chỉ có mấy giây nhưng người tôi thấy không phải Tống Diệc Nhiên, là Nghiêm Noãn!”
Tổ trưởng paparazzi đầu bên kia phun nước đầy màn hình máy tính, “Cái gì? Nghiêm Noãn?”
“Là Nghiêm Noãn”
Nghiêm Noãn! Độ hot của chuyện này sẽ còn cao hơn cả Tống Diệc Nhiên nữa. Gần đây không phải cô đang lấy lại độ nổi tiếng sao, còn tham gia một chương trình thực tế nữa. Tổ trưởng kiềm nén cơn kích động, dặn dò hắn không được bứt dây động rừng, mình sẽ gửi thiết bị cao cấp qua, phải theo dõi liên tục 24/24!
Lúc này, Nghiêm Noãn không hay biết chuyện gì. Cô vô tình chú ý tới một góc rèm cửa sổ chưa kéo liền tiện tay bấm điều khiển từ xa, sau đó ném điều khiển từ xa lên sô pha, nhón chân hai tay vòng qua cổ Trình Sóc Xuyên.
“Anh biết không, giờ em không muốn đi ra nước ngoài chút nào. Vừa nghĩ đến mấy ngày không thấy anh, đã thấy không vui rồi.”
Cô ngẩng mặt lên nhìn Trình Sóc Xuyên, hôn chụt một cái lên môi anh.
Trình Sóc Xuyên xoa tóc cô, ánh mắt dịu dàng, “Đi sớm về sớm, anh sẽ…xem weibo nhiều hơn.”
Hai mắt Nghiêm Noãn sáng rực rồi lại nhanh chóng ảm đạm, “Anh không nên xem. Chị Thượng Dương bảo em phải khiêm tốn một chút. Nếu anh thấy ảnh vài nữ minh tinh mặc đồ thời thượng hơn so với em, cảm thấy em khó coi thì làm sao bây giờ?”
“Không phải em hay nói mình đẹp nhất sao?”
Nghiêm Noãn thiếu tự tin: “Những người đó có thể đẹp vì lụa.”
Trình Sóc Xuyên tì trán lên trán cô, khó có được dịp thổ lộ tâm tình: “Em mãi là người đẹp nhất trong mắt anh.”
Ngoái cửa sổ có thể thấy được loáng thoáng ánh đèn vàng ấm áp trong phòng, rèm cửa bằng lụa thỉnh thoảng lay động, che đi hình ảnh kiều diễm trong phòng.
***
Rất nhanh đã đến lúc Nghiêm Noãn đi khai mạc tuần lễ thời trang xuân hè. Sang tháng chín, thời tiết thủ đô chuyển sang se se lạnh. Mỗi khi đến mùa này, sân bay thủ đô sẽ trở thành chiến trường chụp ảnh của minh tinh.
Trước kia, Nghiêm Noãn cũng không ít lần trình diễn thời trang sân bay. Nhưng tuần lễ thời trang năm nay chủ đề cốt lõi là khiêm tốn nên cô cũng lười tạo hình.
Để đúng với hai từ khiêm tốn, năm nay cô không đi hết bốn tuần lễ thời trang, chỉ đi Paris theo kế hoạch. Dù sao cũng chỉ có hai thương hiệu lớn Jwcen và Vien gửi thư mời cô tham gia tuần lễ thời trang Paris.
Lấy thành tựu của cô ở giới thời trang Trung Hoa Trung Quốc lăn lộn, tuyệt đối không có chuyện làm những việc mất mặc như đu theo tạp chí có ghế ngồi hoặc tự móc tiền túi mua vé vào, đi tuần lễ không nhiều không sao, ngồi hàng đầu là được.
Hơn nữa, hai thương hiệu Jwcen và Vien gửi thư mời cho cô tuy không phải thương hiệu máu xanh(1) đứng đầu, nhưng cái trước là máu đỏ thẫm, cái sau cũng là thương hiệu máu xanh hơi nổi danh, không đến mức.
(1)Có một câu nói trong giới thời trang: “Six Big Blue Bloods và Eight Big Red Bloods”, tức là sáu dòng máu xanh lớn và tám dòng máu đỏ lớn. “Quý tộc máu xanh” có nguồn gốc từ hoàng gia Tây Ban Nha. Nhà quý tộc Tây Ban Nha cổ đại tuyên bố rằng dòng máu của anh ta là cao quý và thuần khiết nhất, với dòng máu xanh chảy trên cơ thể. Sau đó, người phương Tây đã sử dụng máu xanh để nói đến những người ưu tú và thông minh. Sau đó, khái niệm này đã được mở rộng cho sáu quý tộc máu xanh trong ngành công nghiệp thời trang. Sáu dòng máu xanh lớn là Dior, Chanel, Louis Vuitton, Prada và Gucci và Calvin Klein. Tám dòng máu đỏ là Givenchy, Giorgio Amarni, Yves Saint Laurent, Valentino, Versace, Hermes, Lanvin và Burberry.
Ngày đầu tiên đến Paris, Nghiêm Noãn không ngờ mình sẽ gặp ngay người quen là Thẩm Tư Diệu và Chương Diệc Linh. Đây là lần đầu tiên cô gặp hai người sau đám cưới, trùng hợp ba người ở cùng khách sạn.
Nghiêm Noãn hơi ngạc nhiên. Buổi tối cô tham gia tiệc tối trở về còn có thể đụng Thẩm Tư Diệu và Chương Diệc Linh đứng hành lang cãi nhau.
Chương Diệc Linh không hổ danh là “Takasei”(2) trong truyền thuyết, ầm ĩ đến rùng beng còn dùng tiếng Anh. Dáng vẻ rất mạnh mẽ.
(2)Takasei còn có thể gọi là “cao tài sinh”: nói đến những người đã đạt được kết quả xuất sắc trong một số khía cạnh thông qua những nỗ lực của họ. Cụ thể, sinh viên có thành tích học tập xuất sắc. Có hai loại “tài năng cao”: thứ nhất, họ có “tài năng” và cộng thêm chăm chỉ. Thứ hai, họ không nhất thiết phải có “tài năng”, nhưng họ nhờ làm việc chăm chỉ.
Thẩm Tư Diệu không cam lòng yếu thế, ném áo khoác xuống mặt đất, vẻ mặt như muốn nói “ông đây không muốn nói chuyện với cô nữa”. Hàng lông mày nhíu lại trông rất hung ác, miệng “phi” hai tiếng, xoay người rời đi.
Nghiêm Noãn không kịp trốn, có cuộc gặp gỡ hơi xấu hổ với Thẩm Tư Diệu ở thang máy
Cô hoàn toàn không có hứng thú dính vào yêu hận tình thù của vợ chồng người ta, chỉ lên tiếng chào hỏi: “Thẩm Tư Diệu, trùng hợp ghê…”
Thẩm Tư Diệu thấy cô, sắc mặt hòa hoãn hơn: “Đi, đi uống rượu.”
Nghiêm Noãn ra sức lắc đầu: “Không không không, tôi mới từ tiệc rượu trở về, anh cũng không phải không biết, tửu lượng của tôi không cao.”
Thẩm Tư Diệu nhéo mũi, không biết nghĩ đến điều gì, uể oải nói: “Quên đi, tôi tự đi.”
Nghiêm Noãn nhìn theo hắn bước vào thang máy, đứng đợi một lúc lâu, nghĩ thầm: Chương Diệc Linh nên đi theo chứ?
Cô lặng lẽ bước ra khỏi thang máy, chuẩn bị trở về phòng lại vừa lúc gặp được Chương Diệc Linh hung ác nhìn mình. Cô giật mình. Ánh mắt ấy, quá dọa người.
Chương Diệc Linh nhìn như vậy vài giây mới vào phòng, vung tay đóng cửa.
Tim Nghiêm Noãn đập nhanh. Cô nghĩ, ánh mắt kia của Chương Diệc Linh quá dọa người rồi, giống như ánh mắt của những tên tội phạm bi3n thái giết người trong TV vậy. Cô về phòng tắm rửa xong, thấy Trình Sóc Xuyên gửi Wechat cho mình mới hơi yên tâm.
Núi băng nhỏ: An ninh trật tự ở Paris không tốt, em phải cẩn thận.
Tiểu Noãn Noãn: (ngoan ngoãn gật đầu).jpg
Trình Sóc Xuyên nói không sai. Cô phải cẩn thận một chút. Nhất là khi nghĩ đến Chương Diệc Linh mới vừa nhìn mình, lòng lại hoảng loạn. Thân là người trong giới giải trí, Nghiêm Noãn nhạy cảm hơn người thường nhiều. Chỉ cần biến động nhỏ thôi cũng nghĩ sâu xa hơn. Giờ đây, cô không tự chủ được mà nhớ lại chuyện mình nghe được ở hôn lễ của Thẩm Tư Diệu. Khương Khương và Chương Diệc Linh là chị em họ.
Chương Diệc Linh, Khương Khương, Đào Tử.
Đột nhiên, cô nghĩ đến một khả năng. Có phải mình vô tình đắc tội với Chương Diệc Linh không?
Chương Diệc Linh có liên quan tới những chuyện trước kia không?
Cô nằm trên giường lăn qua lội lại, không ngủ được.
Trăng ở Paris và trăng ở thủ đô tròn khuyết giống nhau, chiếu vào trong phòng rất êm dịu. Nhưng cô thích đứng trước cửa sổ sát đất ở nhà, vùi vào lòng Trình Sóc Xuyên ngắm trăng.
Ngày hôm sau, Nghiêm Noãn chuẩn bị xong xuôi, đi xem buổi trình diễn của Jwcen.
Ai cũng nói giới giải trí là bể nhuộm lớn(3), là chiến trường không khói thuốc súng. Ở giới thời trang, chiến trường này còn tàn khốc hơn. Bởi ngưỡng cửa giới giải trí có thể thấp đến độ vùi trong hạt cát. Mà ở ngành thời trang, rất nhiều người phải đi hết nấc thang thiên đường mới có thành công.
(3)Có nghĩa là rất dễ bị lây nhiễm bởi một số điều tốt và xấu, đặc biệt là những điều xấu.
Mặc dù cho bạn diễn bao nhiêu bộ phim truyền hình được nhiều khán giả yêu thích, nếu như lên tạp chí thời trang không có thần thái, 8/10 tấm ảnh đều giống như phong cách cô nàng Taobao, vậy bạn với giới thời trang được tóm gọn trong mấy chữ không có duyên phận.
Ngược lại, dù bạn không có tác phẩm tiêu biểu sau nhiều lần diễn trên màn ảnh nhưng chỉ cần có khí chất đặc biệt, khuôn mặt đẹp và dáng người mặc cái gì cũng được, bạn chính là con cưng của ngành thời trang.
Nói ngắn gọn, hai chữ thời thượng, là phép màu đi vào cánh cửa này.
May thay, Nghiêm Noãn lại có nhan sắc trời ban. Không chỉ có ngoại hình người châu Á yêu thích, ngay cả người nước ngoài cũng thích nhan sắc ấy.
Có thể nói, chủ Jwcen “yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên”. Bởi vì Jwcen ưa chuộng phong cách tiên nữ, váy đều là xếp lớp, xếp nếp và xếp chồng lên nhau, màu sắc cũng cực kỳ nổi bật, cần khí chất biển đổi linh hoạt mới có thể xứng. Hơn nữa, váy của họ có yêu cầu rất nghiêm khắc với người mặc. Cánh tay phải nhỏ, xương quai xanh phải vô cùng đẹp. Nếu không lúc mặc vào nhìn phần trên sẽ rất béo.
Trùng hợp Nghiêm Noãn có vài lần mặc váy của thương hiệu này tham dự các hoạt động, thể hiện vô cùng hoàn mỹ. Điều này làm cho chủ thương hiệu liếc mắt thấy ảnh chụp đã cực kỳ rung động, tự mình bay đến thủ đô tham dự lễ cắt băng khai trương cửa hàng mới, gặp Nghiêm Noãn một lần.
Ban đầu Jwcen liên lạc với cô, muốn mời cô trở thành đại sức thương hiệu ở Trung Quốc. Nhưng vụ việc lần trước xảy ra đã làm cho bộ phận phụ trách đại diện nhãn hàng ở Trung Quốc một mực phủ quyết. Dù vậy, đại diện Jwcen ở Trung Quốc hiện tay vẫn trống, chủ thương hiệu vẫn hết sức coi trọng cô.
Mặc dù phải khiêm tốn nhưng Thượng Dương cũng sắp xếp đặt buổi trình diễn của Jwcen lên đầu. Nếu Nghiêm Noãn trở mình được thì đại ngôn quan trọng này không lo không về tay.
Nghiêm Noãn đến buổi trình diễn Jwcen thì thảm đỏ phía ngoài đã có minh tinh thỉnh thoảng đi qua. Liếc mắt một cái, Nghiêm Noãn đã trông thấy Trương Kỳ Thụy. Cô ta mặc váy dài đỏ rực như lửa, vô cùng chói mắt, liên tục tạo dáng.
Có điều, hai nhân viên mặc đồng phục bảo vệ ở hai bên lải nhải cằn nhằn, cũng vô cùng chói mắt.
Nghiêm Noãn đến gần hơn, chỉ đứng lại thảm đỏ vài giây, chụp hai tấm ảnh liền đi vào trong. Sau đó, cô liếc mắt về phía kia, thấy Trương Kỳ Thụy vẫn đứng đó, nhỏ giọng hỏi Thượng Dương. “Người Pháp kia đang nói cái gì vậy?”
Thượng Dương bình tĩnh nói: “Mời cô ta tránh ra nhanh một chút….”
“…”
Thượng Dương nói tiếp, “Theo chị được biết, cô ta đi theo chân chủ biên Yuki đến, không có thư mời của Jwcen.”
Nghiêm Noãn không có bình luận nào với chuyện này.
Ấy là thái độ rất bình thường trong giới giải trí. Người phóng khoáng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Trước đây, Diêm Tuệ từng lải nhải rằng, nếu cô có thể đi xa hơn một chút, việc nổi chiếm trọn một vùng trời cũng không phải chuyện gì khó.
Ừm… Cô vẫn cảm thấy, nổi nửa bầu trời thôi là rất thỏa mãn rồi.
Vào tám giờ tối theo giờ thủ đô, phát sóng tập đầu tiên trên đài truyền hình Tinh thành. Từng đợt thảo luận trên mạng không kiểm soát nổi.
Nghiêm Noãn cũng chăm chú xem show, căn bản không biết mình lại bị sỉ nhục ở trên mạng.
Phần bình luận dưới weibo cô đại khái là như này:
Người qua đường một: Cô giả vờ cái gì không biết.
Người qua đường hai: Lúc trước rất thích chị nhưng xem show sau thì mọi cảm tình tan thành mây khói. Không ngờ cô lại là người như thế!
Người qua đường ba: Cô dựa cái gì mà khoa tay múa chân với người khác, không có tinh thần đồng đội, gặp chút chuyện chỉ biết hét hét hét! [nôn mửa]
Chờ hết show ra xem tin tức, Nghiêm Noãn và Thượng Dương sợ ngây người. Chuyện gì đây?
Phản ứng đầu tiên của Thượng Dương là: Vấn đề nằm ở phần hậu kỳ.
Trình Sóc Xuyên khá hài lòng với biểu hiện của Nghiêm Noãn, cho nên hôm sau đã thu dọn qua loa đồ đạc rồi chuyển sang sống cùng cô. Có điều, công việc cả hai đều bận rộn, không có nhiều thời gian dính lấy nhau lắm.
Ngoài làm việc, Nghiêm Noãn còn điều tra chuyện Diêm Tuệ xảy ra tai nạn giao thông. Hôm ấy, Đào Tử biểu hiện quá mức khác thường, cô vẫn không yên tâm. Đã điều tra mấy ngày mà chưa có manh mối gì.
Đến lúc ăn cơm, A Tinh gọi điện thoại nói đã đi thăm Diêm Tuệ nhưng giờ cô ấy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Noãn mất tập trung, gắp thức ăn rất qua loa lấy lệ.
Trình Sóc Xuyên múc chén canh rong biển xương sườn cho cô. Cô bưng lên húp, cảm nhận được sự nóng rát ở đầu lưỡi mới phục hồi tinh thần, vội buông chén, thè lưỡi ra như chú chó nhỏ, còn lấy tay quạt quạt cho đỡ.
Trình Sóc Xuyên kịp thời đưa nước ấm cho cô, ngước mắt nhìn, “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Nghiêm Noãn cau mày, uống nước. Cơn đau đã dịu đi nhưng đầu lưỡi vẫn hơi tê tê, chẳng muốn ăn gì cũng ăn không nổi.
Cô dứt khoát đặt đũa xuống, chống cằm thở dài: “Không có gì. Em đang nghĩ đến chuyện người đại diện trước đây của em bị tai nạn giao thông. Hôm nay A Tinh đi thăm chị ấy, hình như không có dấu hiệu sẽ tỉnh.”
“Là người đại diện phụ trách việc quyên tiền?”
Nghiêm Noãn gật đầu: “Công việc mà, phải chia tiền rồi nộp cả thuế. Tiền không phải của một mình em, cho nên thông thường cứ cách một khoảng thời gian chị ấy lại chuyển khoản một lần. Lần đó trùng hợp có một triệu chưa chuyển cho em nên em để chị ấy mang đi ủng hộ luôn, đỡ phải chuyển tới chuyển lui, phiền phức.”
Nghiiêm Noãn giải thích: “Em cứ có cảm giác chị ấy sẽ không trộm nuốt tiền làm quỹ riêng. Gần đây em lần được chút manh mối nhưng chẳng tra được gì.”
Trình Sóc Xuyên nghe xong, trầm ngâm một lát mới mở miệng:”Để anh tra giúp em.”
Nghiêm Noãn kinh ngạc, “Anh mở cả văn phòng thám tử hả?”
Trình Sóc Xuyên gắp rau diếp cho cô, thản nhiên nói: “Chút chuyện nhỏ này, không cần đến văn phòng thám tử.”
Anh bỏ đũa xuống rồi gọi điện thoại cho Đường Hạo Dương, nói với hắn vài câu.
Nghiêm Noãn tò mò, “A Tinh bảo cái người tên Đường Hạo Dương đó trông không đàng hoàng, anh ấy có được việc không thế?”
Trình Sóc Xuyên nhướng mày, “Đừng xem thường cậu ta.”
Có Trình Sóc Xuyên ra mặt, không hiểu sao Nghiêm Noãn lại thấy yên tâm hơn. Ăn xong hai người cùng nhau rửa chén xem như giết thời gian. Sau khi rửa chén xong, Nghiêm Noãn chủ động đề nghị xuống lầu chạy bộ.
Sau vụ chạy ban đêm rơi xuống hồ, hai người không ra ngoài buổi tối nữa. Không chạy ở máy chạy bộ trên nhà thì sẽ đi dọc rặng cây xanh biếc dưới tiểu khu. Nhưng ở khu vực trung tâm thủ đô tấc đất tấc vàng, dù có là tiểu khu cao cấp thì diện tích cây xanh cũng có thể nói là khá ít, không gian chạy bộ cũng nhỏ, không thoải mái bằng bên ngoài.
Hai người chạy chậm, vừa đi vừa nói cười. Mà paparazzi tòa soạn C sau nhiều ngày tốn tiền để thuê phòng vào tiểu khu, đang ngồi chồm hổm canh bỗng mắt sáng ngời. Đây không phải tổng giám đốc Giải trí Khải Trình sao? Nhưng Tống Diệc Nhiên cẩn thận thật đấy! Chạy bộ trong tiểu khu cũng bọc kín mít, áo khoác kéo lên tới đỉnh, nửa khuôn mặt bị che khuất bởi mũ lưỡi trai đ è xuống, hoàn toàn không chụp mặt được.
Paparazzi tòa soạn C luôn làm việc theo cách rất bình tĩnh, hay kéo dài mặt trận. Phong cách nhà bọn họ là đột ngột tung sự thật khiến người khác hết đường chối cãi, bình thường cũng hay hợp tác với một số minh tinh để tạo tin hot. Nhưng dính đến cực hot thì nhà họ thường mềm cứng không ăn, bởi vì bọn họ cũng không dựa vào việc bán mấy tin hot đó để kiếm tiền, bởi bản thân đã có chỗ đứng nhất định trong mấy chương trình bát quát và tạp chí.
Giờ chộp được cảnh nghệ sĩ Tống Diệc Nhiên đang đi lên yêu đương, tay paparazzi ấy không gấp, theo hai người chạy bộ cả đường. Tận mắt nhìn thang máy đi lên tầng cao nhất, paparazzi vui vẻ. Đó chính là căn phòng cao nhất đối diện phòng bọn họ thuê.
Phóng viên mang theo camera chạy lên sân thượng. Nhưng khoảng cách giữa sân thượng và tầng cao nhất của tòa đối diện còn xa. Cũng may, tầng bọn họ ở chỉ có hai phòng, có ban công toàn cảnh 180 độ. Lúc này, một bên đang sáng đèn, có rèm cửa sổ che khuất… Không, paparazzi mừng rỡ phát hiện, còn có một chỗ nhỏ chưa bị che.
Hắn dùng kính viễn vọng nhìn sang không chớp mắt.
Một giờ sau, trong ống kính xuất hiện một nam một nữ, dáng vẻ cực kỳ thân mật, tim hắn đập thình thịch.
Đột nhiên, con ngươi hắn co rút. Cô… cô ấy…! Đây không phải là Nghiêm Noãn sao?
Hắn sợ mình nhìn lầm nên tỉ mỉ quan sát phần mặt nghiêng người con gái. Mặc dù chỉ có góc nghiêng nhưng đó đúng là Nghiêm Noãn! Đâu có giống Tống Diệc Nhiên! Hắn cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Hắn vội vã gọi điện thoại: “Lão đại, lão đại, có biến!”
“Biến gì? Chụp được ảnh không kéo rèm không?”
“Chỉ chụp được một tấm bọn họ ngồi cùng nhau thôi. Chỉ có mấy giây nhưng người tôi thấy không phải Tống Diệc Nhiên, là Nghiêm Noãn!”
Tổ trưởng paparazzi đầu bên kia phun nước đầy màn hình máy tính, “Cái gì? Nghiêm Noãn?”
“Là Nghiêm Noãn”
Nghiêm Noãn! Độ hot của chuyện này sẽ còn cao hơn cả Tống Diệc Nhiên nữa. Gần đây không phải cô đang lấy lại độ nổi tiếng sao, còn tham gia một chương trình thực tế nữa. Tổ trưởng kiềm nén cơn kích động, dặn dò hắn không được bứt dây động rừng, mình sẽ gửi thiết bị cao cấp qua, phải theo dõi liên tục 24/24!
Lúc này, Nghiêm Noãn không hay biết chuyện gì. Cô vô tình chú ý tới một góc rèm cửa sổ chưa kéo liền tiện tay bấm điều khiển từ xa, sau đó ném điều khiển từ xa lên sô pha, nhón chân hai tay vòng qua cổ Trình Sóc Xuyên.
“Anh biết không, giờ em không muốn đi ra nước ngoài chút nào. Vừa nghĩ đến mấy ngày không thấy anh, đã thấy không vui rồi.”
Cô ngẩng mặt lên nhìn Trình Sóc Xuyên, hôn chụt một cái lên môi anh.
Trình Sóc Xuyên xoa tóc cô, ánh mắt dịu dàng, “Đi sớm về sớm, anh sẽ…xem weibo nhiều hơn.”
Hai mắt Nghiêm Noãn sáng rực rồi lại nhanh chóng ảm đạm, “Anh không nên xem. Chị Thượng Dương bảo em phải khiêm tốn một chút. Nếu anh thấy ảnh vài nữ minh tinh mặc đồ thời thượng hơn so với em, cảm thấy em khó coi thì làm sao bây giờ?”
“Không phải em hay nói mình đẹp nhất sao?”
Nghiêm Noãn thiếu tự tin: “Những người đó có thể đẹp vì lụa.”
Trình Sóc Xuyên tì trán lên trán cô, khó có được dịp thổ lộ tâm tình: “Em mãi là người đẹp nhất trong mắt anh.”
Ngoái cửa sổ có thể thấy được loáng thoáng ánh đèn vàng ấm áp trong phòng, rèm cửa bằng lụa thỉnh thoảng lay động, che đi hình ảnh kiều diễm trong phòng.
***
Rất nhanh đã đến lúc Nghiêm Noãn đi khai mạc tuần lễ thời trang xuân hè. Sang tháng chín, thời tiết thủ đô chuyển sang se se lạnh. Mỗi khi đến mùa này, sân bay thủ đô sẽ trở thành chiến trường chụp ảnh của minh tinh.
Trước kia, Nghiêm Noãn cũng không ít lần trình diễn thời trang sân bay. Nhưng tuần lễ thời trang năm nay chủ đề cốt lõi là khiêm tốn nên cô cũng lười tạo hình.
Để đúng với hai từ khiêm tốn, năm nay cô không đi hết bốn tuần lễ thời trang, chỉ đi Paris theo kế hoạch. Dù sao cũng chỉ có hai thương hiệu lớn Jwcen và Vien gửi thư mời cô tham gia tuần lễ thời trang Paris.
Lấy thành tựu của cô ở giới thời trang Trung Hoa Trung Quốc lăn lộn, tuyệt đối không có chuyện làm những việc mất mặc như đu theo tạp chí có ghế ngồi hoặc tự móc tiền túi mua vé vào, đi tuần lễ không nhiều không sao, ngồi hàng đầu là được.
Hơn nữa, hai thương hiệu Jwcen và Vien gửi thư mời cho cô tuy không phải thương hiệu máu xanh(1) đứng đầu, nhưng cái trước là máu đỏ thẫm, cái sau cũng là thương hiệu máu xanh hơi nổi danh, không đến mức.
(1)Có một câu nói trong giới thời trang: “Six Big Blue Bloods và Eight Big Red Bloods”, tức là sáu dòng máu xanh lớn và tám dòng máu đỏ lớn. “Quý tộc máu xanh” có nguồn gốc từ hoàng gia Tây Ban Nha. Nhà quý tộc Tây Ban Nha cổ đại tuyên bố rằng dòng máu của anh ta là cao quý và thuần khiết nhất, với dòng máu xanh chảy trên cơ thể. Sau đó, người phương Tây đã sử dụng máu xanh để nói đến những người ưu tú và thông minh. Sau đó, khái niệm này đã được mở rộng cho sáu quý tộc máu xanh trong ngành công nghiệp thời trang. Sáu dòng máu xanh lớn là Dior, Chanel, Louis Vuitton, Prada và Gucci và Calvin Klein. Tám dòng máu đỏ là Givenchy, Giorgio Amarni, Yves Saint Laurent, Valentino, Versace, Hermes, Lanvin và Burberry.
Ngày đầu tiên đến Paris, Nghiêm Noãn không ngờ mình sẽ gặp ngay người quen là Thẩm Tư Diệu và Chương Diệc Linh. Đây là lần đầu tiên cô gặp hai người sau đám cưới, trùng hợp ba người ở cùng khách sạn.
Nghiêm Noãn hơi ngạc nhiên. Buổi tối cô tham gia tiệc tối trở về còn có thể đụng Thẩm Tư Diệu và Chương Diệc Linh đứng hành lang cãi nhau.
Chương Diệc Linh không hổ danh là “Takasei”(2) trong truyền thuyết, ầm ĩ đến rùng beng còn dùng tiếng Anh. Dáng vẻ rất mạnh mẽ.
(2)Takasei còn có thể gọi là “cao tài sinh”: nói đến những người đã đạt được kết quả xuất sắc trong một số khía cạnh thông qua những nỗ lực của họ. Cụ thể, sinh viên có thành tích học tập xuất sắc. Có hai loại “tài năng cao”: thứ nhất, họ có “tài năng” và cộng thêm chăm chỉ. Thứ hai, họ không nhất thiết phải có “tài năng”, nhưng họ nhờ làm việc chăm chỉ.
Thẩm Tư Diệu không cam lòng yếu thế, ném áo khoác xuống mặt đất, vẻ mặt như muốn nói “ông đây không muốn nói chuyện với cô nữa”. Hàng lông mày nhíu lại trông rất hung ác, miệng “phi” hai tiếng, xoay người rời đi.
Nghiêm Noãn không kịp trốn, có cuộc gặp gỡ hơi xấu hổ với Thẩm Tư Diệu ở thang máy
Cô hoàn toàn không có hứng thú dính vào yêu hận tình thù của vợ chồng người ta, chỉ lên tiếng chào hỏi: “Thẩm Tư Diệu, trùng hợp ghê…”
Thẩm Tư Diệu thấy cô, sắc mặt hòa hoãn hơn: “Đi, đi uống rượu.”
Nghiêm Noãn ra sức lắc đầu: “Không không không, tôi mới từ tiệc rượu trở về, anh cũng không phải không biết, tửu lượng của tôi không cao.”
Thẩm Tư Diệu nhéo mũi, không biết nghĩ đến điều gì, uể oải nói: “Quên đi, tôi tự đi.”
Nghiêm Noãn nhìn theo hắn bước vào thang máy, đứng đợi một lúc lâu, nghĩ thầm: Chương Diệc Linh nên đi theo chứ?
Cô lặng lẽ bước ra khỏi thang máy, chuẩn bị trở về phòng lại vừa lúc gặp được Chương Diệc Linh hung ác nhìn mình. Cô giật mình. Ánh mắt ấy, quá dọa người.
Chương Diệc Linh nhìn như vậy vài giây mới vào phòng, vung tay đóng cửa.
Tim Nghiêm Noãn đập nhanh. Cô nghĩ, ánh mắt kia của Chương Diệc Linh quá dọa người rồi, giống như ánh mắt của những tên tội phạm bi3n thái giết người trong TV vậy. Cô về phòng tắm rửa xong, thấy Trình Sóc Xuyên gửi Wechat cho mình mới hơi yên tâm.
Núi băng nhỏ: An ninh trật tự ở Paris không tốt, em phải cẩn thận.
Tiểu Noãn Noãn: (ngoan ngoãn gật đầu).jpg
Trình Sóc Xuyên nói không sai. Cô phải cẩn thận một chút. Nhất là khi nghĩ đến Chương Diệc Linh mới vừa nhìn mình, lòng lại hoảng loạn. Thân là người trong giới giải trí, Nghiêm Noãn nhạy cảm hơn người thường nhiều. Chỉ cần biến động nhỏ thôi cũng nghĩ sâu xa hơn. Giờ đây, cô không tự chủ được mà nhớ lại chuyện mình nghe được ở hôn lễ của Thẩm Tư Diệu. Khương Khương và Chương Diệc Linh là chị em họ.
Chương Diệc Linh, Khương Khương, Đào Tử.
Đột nhiên, cô nghĩ đến một khả năng. Có phải mình vô tình đắc tội với Chương Diệc Linh không?
Chương Diệc Linh có liên quan tới những chuyện trước kia không?
Cô nằm trên giường lăn qua lội lại, không ngủ được.
Trăng ở Paris và trăng ở thủ đô tròn khuyết giống nhau, chiếu vào trong phòng rất êm dịu. Nhưng cô thích đứng trước cửa sổ sát đất ở nhà, vùi vào lòng Trình Sóc Xuyên ngắm trăng.
Ngày hôm sau, Nghiêm Noãn chuẩn bị xong xuôi, đi xem buổi trình diễn của Jwcen.
Ai cũng nói giới giải trí là bể nhuộm lớn(3), là chiến trường không khói thuốc súng. Ở giới thời trang, chiến trường này còn tàn khốc hơn. Bởi ngưỡng cửa giới giải trí có thể thấp đến độ vùi trong hạt cát. Mà ở ngành thời trang, rất nhiều người phải đi hết nấc thang thiên đường mới có thành công.
(3)Có nghĩa là rất dễ bị lây nhiễm bởi một số điều tốt và xấu, đặc biệt là những điều xấu.
Mặc dù cho bạn diễn bao nhiêu bộ phim truyền hình được nhiều khán giả yêu thích, nếu như lên tạp chí thời trang không có thần thái, 8/10 tấm ảnh đều giống như phong cách cô nàng Taobao, vậy bạn với giới thời trang được tóm gọn trong mấy chữ không có duyên phận.
Ngược lại, dù bạn không có tác phẩm tiêu biểu sau nhiều lần diễn trên màn ảnh nhưng chỉ cần có khí chất đặc biệt, khuôn mặt đẹp và dáng người mặc cái gì cũng được, bạn chính là con cưng của ngành thời trang.
Nói ngắn gọn, hai chữ thời thượng, là phép màu đi vào cánh cửa này.
May thay, Nghiêm Noãn lại có nhan sắc trời ban. Không chỉ có ngoại hình người châu Á yêu thích, ngay cả người nước ngoài cũng thích nhan sắc ấy.
Có thể nói, chủ Jwcen “yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên”. Bởi vì Jwcen ưa chuộng phong cách tiên nữ, váy đều là xếp lớp, xếp nếp và xếp chồng lên nhau, màu sắc cũng cực kỳ nổi bật, cần khí chất biển đổi linh hoạt mới có thể xứng. Hơn nữa, váy của họ có yêu cầu rất nghiêm khắc với người mặc. Cánh tay phải nhỏ, xương quai xanh phải vô cùng đẹp. Nếu không lúc mặc vào nhìn phần trên sẽ rất béo.
Trùng hợp Nghiêm Noãn có vài lần mặc váy của thương hiệu này tham dự các hoạt động, thể hiện vô cùng hoàn mỹ. Điều này làm cho chủ thương hiệu liếc mắt thấy ảnh chụp đã cực kỳ rung động, tự mình bay đến thủ đô tham dự lễ cắt băng khai trương cửa hàng mới, gặp Nghiêm Noãn một lần.
Ban đầu Jwcen liên lạc với cô, muốn mời cô trở thành đại sức thương hiệu ở Trung Quốc. Nhưng vụ việc lần trước xảy ra đã làm cho bộ phận phụ trách đại diện nhãn hàng ở Trung Quốc một mực phủ quyết. Dù vậy, đại diện Jwcen ở Trung Quốc hiện tay vẫn trống, chủ thương hiệu vẫn hết sức coi trọng cô.
Mặc dù phải khiêm tốn nhưng Thượng Dương cũng sắp xếp đặt buổi trình diễn của Jwcen lên đầu. Nếu Nghiêm Noãn trở mình được thì đại ngôn quan trọng này không lo không về tay.
Nghiêm Noãn đến buổi trình diễn Jwcen thì thảm đỏ phía ngoài đã có minh tinh thỉnh thoảng đi qua. Liếc mắt một cái, Nghiêm Noãn đã trông thấy Trương Kỳ Thụy. Cô ta mặc váy dài đỏ rực như lửa, vô cùng chói mắt, liên tục tạo dáng.
Có điều, hai nhân viên mặc đồng phục bảo vệ ở hai bên lải nhải cằn nhằn, cũng vô cùng chói mắt.
Nghiêm Noãn đến gần hơn, chỉ đứng lại thảm đỏ vài giây, chụp hai tấm ảnh liền đi vào trong. Sau đó, cô liếc mắt về phía kia, thấy Trương Kỳ Thụy vẫn đứng đó, nhỏ giọng hỏi Thượng Dương. “Người Pháp kia đang nói cái gì vậy?”
Thượng Dương bình tĩnh nói: “Mời cô ta tránh ra nhanh một chút….”
“…”
Thượng Dương nói tiếp, “Theo chị được biết, cô ta đi theo chân chủ biên Yuki đến, không có thư mời của Jwcen.”
Nghiêm Noãn không có bình luận nào với chuyện này.
Ấy là thái độ rất bình thường trong giới giải trí. Người phóng khoáng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Trước đây, Diêm Tuệ từng lải nhải rằng, nếu cô có thể đi xa hơn một chút, việc nổi chiếm trọn một vùng trời cũng không phải chuyện gì khó.
Ừm… Cô vẫn cảm thấy, nổi nửa bầu trời thôi là rất thỏa mãn rồi.
Vào tám giờ tối theo giờ thủ đô, phát sóng tập đầu tiên trên đài truyền hình Tinh thành. Từng đợt thảo luận trên mạng không kiểm soát nổi.
Nghiêm Noãn cũng chăm chú xem show, căn bản không biết mình lại bị sỉ nhục ở trên mạng.
Phần bình luận dưới weibo cô đại khái là như này:
Người qua đường một: Cô giả vờ cái gì không biết.
Người qua đường hai: Lúc trước rất thích chị nhưng xem show sau thì mọi cảm tình tan thành mây khói. Không ngờ cô lại là người như thế!
Người qua đường ba: Cô dựa cái gì mà khoa tay múa chân với người khác, không có tinh thần đồng đội, gặp chút chuyện chỉ biết hét hét hét! [nôn mửa]
Chờ hết show ra xem tin tức, Nghiêm Noãn và Thượng Dương sợ ngây người. Chuyện gì đây?
Phản ứng đầu tiên của Thượng Dương là: Vấn đề nằm ở phần hậu kỳ.
Danh sách chương