Nghiêm Noãn lưỡng lự, chỉ chỉ Quý Thiên Trạch, xong ngón tay lại chỉ Trình Sóc Xuyên, nhẹ giọng hỏi: “Hai người biết nhau?”

Trình Sóc Xuyên gật nhẹ, xem như đã thừa nhận, mà Quý Thiên Trạch lại đề cao giọng, nghiền ngẫm nói một câu, “Đâu chỉ quen biết, còn có thù oán nữa.”

….

Bé kẹo bông ngửa đầu chớp chớp đôi mắt to tròn, hoàn toàn không nghe ra sự thù oán của cha mình, chạy tới trước mặt kẻ địch của cha, “Chú này đẹp trai quá!”

Giọng nói non nớt của bé vang lên, đôi mắt giống như phát sáng.

Trình Sóc Xuyên rũ mắt nhìn bé, hơi cúi người.

Nhìn dáng vẻ của anh là biết ngay bình thường không gần gũi với trẻ con, nhưng Nghiêm Noãn vẫn nhìn ra anh muốn biểu đạt ý tốt của mình. Chỉ là trong phút chốc không biết thể hiện như thế nào. Vẻ mặt không đổi nhìn bé kẹo bông, như Diêm vương mặt lạnh.

Bé kẹo bông ngắm Trình Sóc Xuyên, cười tươi như một thiên sứ nhỏ, còn đưa tay chỉ đôi mắt của anh, ý đồ trêu ghẹo.

Quý Thiên Trạch nhìn không nỗi nữa, túm bím tóc của bé kẹo bông, kéo kéo, “Nhóc con không có lương tâm. Nếu con ở thời kỳ khánh Nhật thì con đúng là Hán gian(1), có người hố(2) cha mình như thế sao.”

(1)Hán gian: gian tế người Hán

(2)Hố: hãm hại.

Bé kẹo bông với cái đầu hợp mốt mếu máo, không vui quay đầu lại trừng Quý Thiên Trạch, “Lão lưu manh! Con bảo không được làm hỏng kiểu tóc của con cơ mà! Hơn nữa, con mà là Hán gian thì cha chính là cha của Hán gian!”

Nhóc con vừa nói vừa đẩy tay Quý Thiên Trạch ra, cướp lại được mái tóc buộc hai bên của mình, bày ra dáng vẻ thề chết cũng bảo vệ vị trí nữ hoàng trong nhà trẻ.

….

Mắt Quý Thiên Trạch nhìn thẳng.

Chắc chắn nhóc con xấu xa này là người xuyên tới đây! Nói một câu cãi lại một câu, trước mặt người ngoài dám dùng biệt danh để chế giễu ngược. Không cách nào quản được nó rồi, không biết học từ đâu.

Nghiêm Noãn thấy bé kẹo bông bày ra dáng vẻ nghiêm trang như bà cụ non, không nhịn được cười thành tiếng. Cô bé này quá đáng yêu! Mà bé kẹo bông bị tiếng cười thu hút sự chú ý, liền nhào tới quấn quýt lấy Nghiêm Noãn, xin ôm một cái.

Lúc này, hai người đàn ông mới nói chuyện tiếp. Quý Thiên Trạch hỏi trước: “Học xong rồi?”

Trình Sóc Xuyên gật đầu, “Ừ” một tiếng bằng giọng mũi.

“Lợi hại, lâu lắm rồi tôi không được gặp cậu đấy. Đúng rồi! Sao cậu lại tới đây? Tôi nhớ rõ tiệc tối kia cậu còn không tham gia cơ mà.” Không đợi Trình Sóc Xuyên trả lời, Quý Thiên Trạch vỗ đầu một cái, “À, chị cậu đúng không? Chắc thế rồi, là chị cậu tới. Bây giờ cậu làm ở công ty cha mình hả?”

Trình Sóc Xuyên liếc anh, xem như ngầm thừa nhận.

“Có triển vọng đấy.” Qúy Thiên Trạch hừ một tiếng, lại túm mái tóc bé kẹo bông.

Nghiêm Noãn nghe hai người bọn họ nói chuyện, nhịn không được hỏi: “Hai người biết nhau từ trước rồi hả?”

“Đúng vậy, trọn sáu năm từ cấp hai tới cấp ba.”

“À, bạn học.”

Quý Thiên Trạch giải thích thêm: “Cũng không hẳn. Hồi cấp hai thì cậu ấy là đàn em khóa dưới của tôi, lên cấp ba thì nhảy lớp, không học lớp 10. Tính chính xác thì 5 năm thôi.” Anh ngẫm nghĩ, đột nhiên phát hiện có gì đó sai sai, “Đúng rồi, hai người là gì của nhau? Sao lại đứng cùng một chỗ?”

Người này có biết nói chuyện không thế? Cái gì mà đứng cùng một chỗ? Có điều, lời Quý Thiên Trạch nói cũng xem như lời nhắc nhở cho Nghiêm Noãn. Cô nhận ra mình đang ở tiệc rượu, im lặng bước hai bước sang bên trái, giữ khoảng cách với Trình Sóc Xuyên. Tuy hôm nay trong tiệc rượu không có phóng viên nhưng khó tránh khỏi có người chụp ảnh.

Quý Thiên Trạch hết quan sát Trình Sóc Xuyên lại nhìn Nghiêm Noãn, hỏi lần nữa, “Cô thích kiểu người này hả. Một ngày không nói nổi ba câu, giống như trốn vào một cánh cửa trống rỗng, không nghẹn chết cô sao?”



Nghiêm Noãn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ chỉ Trình Sóc Xuyên, lặng lẽ giải thích: “Anh ấy là ông chủ của tôi.”

Quý Thiên Trạch “hừ” một tiếng, khinh bỉ ra mặt, “Lừa quỷ hả? Tôi chưa thấy đứa con gái nào có thể đứng gần cậu ấy trong vòng một mét đâi. Nghiêm Noãn, chắc cô không biết chuyện này rồi, lúc đi học tôi đã lo ngay ngáy một chuyện rất lâu. Bên cạnh cậu ấy không có một hình bóng con gái, có người hỏi bài cậu ấy cũng không quan tâm. Mà thế cũng thôi đi, còn nữa này, đến con trai cậu ấy cũng không để ý tới. May còn cho tôi một chút mặt mũi. Tôi còn tưởng rằng là vì tôi mà nhảy lớp, tôi sợ đến mức….”

Trình Sóc Xuyên nhìn anh như nhìn kẻ ngốc, chẳng thèm quan tâm.

“…”

Nghiêm Noãn im lặng, thầm nghĩ: Thái tử à, anh thật sự quá coi trọng bản thân rồi. Khó tìm được ai tự luyến như anh trong giới giải trí này lắm, ha ha.

Đúng lúc này, bé kẹo bông nhíu mày, ôm bụng: “Đau đau! Đau, đau bụng!”

Ba người không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn.

Quý Thiên Trạch ngồi xổm nhìn chiếc bụng nho nhỏ của bé, nghiêm túc nói, “Bé kẹo bông, con sao thế? Muốn đi toilet không?”

Bé kẹo bông khó chịu gật đầu.

Thấy thế, Nghiêm Noãn khom lưng ôm nhóc, “Bé con, cô dẫn con đi toilet được không?”

Bé kẹo bông hôn cô đánh “chụt” một cái, nói thầm bên tai cô, “Tốt quá, cô dẫn con đi xi xi.”

Nói xong, bé kẹo bông nhìn váy Nghiêm Noãn mặc, nói: “Cô Noãn, để con tự đi thôi.”

Lòng Nghiêm Noãn ấm áp. Đúng là áo bông nhỏ tri kỷ mà! Biết cô mặc đồ không tiện ôm người, chủ động đưa ra yêu cầu tự đi.

Cô cười, thả bé kẹo bông xuống, cúi người dắt tay nhỏ trắng noãn mềm mại.

Nghiêm Noãn mang bé kẹo bông rời đi, vừa lúc để lại không gian riêng cho Quý Thiên Trạch và Trình Sóc Xuyên.

Hai người đến quầy rượu trên bãi biển, gọi vang đỏ vừa trò chuyện vừa uống rượu.

Trong khoảng thời gian đó, cứ chốc chốc lại có cô gái đến đấy bắt chuyện và họ đều nhắm vào Trình Sóc Xuyên. Bởi vì, việc Quý Thiên Trạch kết hôn, mọi người ai cũng biết. Đã thế, anh còn là một người cưng chiều vợ vô cùng, thường xuyên thể hiện tình cảm trên weibo, dầu muối không ăn, sơn hào hải vị cũng thế. Dần dà, không người con gái nào muốn chiếm đoạt anh nữa.

Nhưng anh chàng cao phú soái bên cạnh không như vậy. Vừa nhìn là biết người độc thân. Hơn nữa, anh không xuất hiện ở tiệc rượu khác nhưng lại trò chuyện đùa giỡn được với Quý Thiên Trạch, xem ra không kém cạnh chút nào.

Mà lạ lắm. Đến gần rồi cũng chỉ có vài người đủ can đảm bắt chuyện với anh thôi. Người lạ đến gần rõ ràng lời tới cổ họng rồi lại nuốt trở vào. Có cô gái ỷ mình khuôn mặt đẹp, muốn bắt chuyện lại bị anh lơ luôn.

Bên kia, Nghiêm Noãn đưa bé kẹo bông vào phòng, mình thì đứng bên bồn rửa tay đợi.

Bé kẹo bông vào không bao lâu thì có hai cô gái cười cười nói nói đi vào toilet. Nghiêm Noãn giương mắt nhìn, vừa hay đụng phải Khương Khương. Đào Tử ở phía sau vội vã sửa soạn lại túi trang điểm cũng cứng đờ.

Khương Khương thôi ngây người trước, làm như không có việc gì, cười chào hỏi: “Chị Nghiêm Noãn, đã lâu không gặp.”

Nghiêm Noãn nhếch môi, không đáp.

Đào Tử bên cạnh Khương Khương đóng túi, cũng nói, “Chị…Nghiêm….Noãn…Đã lâu không gặp.” Chỉ một câu chào hỏi ngắn ngủi mà nói lắp xấu hổ, bộ dáng không được tự nhiên.

Nghiêm Noãn chăm chú nhìn Đào Tử, ánh mắt ra chiều nghiền ngẫm.

Lòng Đào Tử rối bời. Vừa rồi chị ấy có nghe được gì không nhỉ? Không đâu! Các cô cũng đâu nói gì. Đào Tử không nắm chắc được suy đoán nào, lưỡng lự, siết chặt quai túi.

Nghiêm Noãn hơi nghiêng đầu quan sát Đào Tử, “Đã lâu không gặp.”

Cô hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Đào Tử, màu này không thích hợp với em. Em cần màu đỏ hơn chút nữa, như màu máu ấy… vậy mới nổi bật làn da.”

Nghe được chữ máu, tim Đào Tử như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Nếu không phải đã trang điểm, chắc chắn giờ mặt cô ta đã trắng bệch.

Nghiêm Noãn rũ mắt, thờ ơ nói thêm, “Nghe nói lúc trước em đi thăm chị Diêm Tuệ?”

Cô vừa mở lời, cả phòng yên lặng. Rồi cô ngước mắt, dò xét Đào Tử: “Bác sĩ có nói với em rằng chị Diêm Tuệ sắp tỉnh không?”

Đào Tử nén sự hốt hoảng nơi đáy lòng lại, đột ngột che ngục: “Chị Nghiêm Noãn, chị Khương, em hơi khó chịu, đi ra ngoài hít thở không khí trước ạ!”

Cô ta đi giày cao gót, đạp trên nền đất phát ra tiếng cộc cộc, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt Nghiêm Noãn.

Sắc mặt Khương Khương cũng không tốt, nói hai câu cho có lệ rồi lấy cớ rời khỏi toilet trước.

Nghiêm Noãn đứng chỗ bồn rửa tay, nhìn mình trong gương, hơi mờ mịt. Vừa rồi lúc bước vào, cả Khương Khương lẫn Đào Tử đều nhắc đến tên cô, kèm theo cả Diêm Tuệ nữa. Giọng họ không lớn nên một số nội dung cô không nghe được.

Nhưng lúc thấy cô, Đào Tử trông rất mất tự nhiên. Ban đầu, Nghiêm Noãn không suy nghĩ nhiều nhưng sau một tia sáng lại lóe lên trong đầu. Có phải Đào Tử cho rằng cô nghe được vài chuyện, nhất là chuyện có liên quan đến Diêm Tuệ không?

Chẳng qua thuận miệng lừa gạt, lại nhận được phản ứng ngoài ý muốn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện