Edit/Beta: Bo
Diệp Nam Đình tiếp điện thoại, nói: "Chuyện gì?"
"Tiểu Diệp! chuyện tốt khó gặp! Bầu trời rớt bánh có nhân!" Trần Hân ngữ khí phi thường vui sướng, không biết còn tưởng rằng nàng trúng vé số. Bất quá việc này, ở trong lòng Trần Hân so với trúng vé số còn muốn kinh hỉ hơn nhiều.
Trần Hân nói: "Tiểu Diệp, sáng sớm hôm nay, Hạ Chuẩn tiên sinh tự mình gọi điện thoại tới, cùng ta nói, hắn muốn gặp mặt cậu , cùng cậu hảo hảo nói chuyện."
"Hạ Chuẩn?" Diệp Nam Đình nhướng mày, khóe miệng nhịn không được liền gợi lên một độ cung mỏng manh.
Trần Hân nói: "Chính là Hạ tiên sinh! Cậu đêm qua cùng Hạ tiên sinh phát sinh cái gì sao? Hạ tiên sinh thế nhưng chủ động liên hệ chúng ta, có phải hay không giúp cậu tìm thông cáo?"
"Đêm qua......"
Nhắc tới sự tình hôm qua , Diệp Nam Đình liền càng cảm thấy sung sướng, nói: "Là một đêm khó quên."
Trần Hân nghe hắn nói như vậy, lập tức liền hiểu sai. Nàng cho rằng Diệp Nam Đình đêm qua rốt cuộc được như ý nguyện, cùng Hạ tiên sinh đã xảy ra quan hệ gì gì đó. Nếu thật sự như thế, Hạ tiên sinh đột nhiên gọi điện thoại tới tìm Diệp Nam Đình, cũng có thể hiểu được.
Trần Hân nói: "Tôi lập tức kêu trợ lý đi đón cậu, Hạ tiên sinh hẹn cậu giữa trưa gặp mặt."
Hạ Chuẩn không có phương thức liên hệ của Diệp Nam Đình, hắn đành phải liên hệ người đại diện của Diệp Nam Đình là Trần Hân.
Hạ tiên sinh vị này là một người bận rộn, thế nhưng tự mình gọi điện thoại tới hẹn bọn họ. Trần Hân cho rằng đây là thiên hạ rớt bánh có nhân chính là chuyện tốt, bất quá Hạ Chuẩn lúc này cũng không phải là bánh có nhân, càng giống như là viên thuốc nổ tùy thời sẽ nổ mạnh.
Diệp Nam Đình vừa nghe, bỗng nhiên nói: "Hình như buổi chiều không phải có thông cáo sao?"
Trần Hân nói: "Thật sự có một cái, là quảng cáo, ở vùng căn cứ ngoại thành lấy cảnh quay chụp."
Diệp Nam Đình cười nói: "Tôi nhớ rõ là một chút nữa là tới giờ đi?"
Trần Hân nói: "Sớm kế hoạch là vậy, bất quá......"
Bất quá Hạ tiên sinh gọi điện thoại hẹn bọn họ giữa trưa gặp mặt, thời gian có chút xung đột. Hạ Chuẩn chính là một lão Phật gia, một cái quảng cáo mà thôi, sao có thể so với Hạ Chuẩn. Cho nên Trần Hân chuẩn bị đem quảng cáo từ chối, để Diệp Nam Đình đi gặp Hạ Chuẩn.
Diệp Nam Đình nói: "Vậy không có biện pháp, tôi có thông cáo phải làm. Phiền toái chị nhắn với Hạ tiên sinh, quá không khéo, tôi hôm nay không có thời gian, không gặp hắn được."
Trần Hân có điểm ngốc, trong lúc nhất thời quên mất nói gì. Hạ tiên sinh chủ động hẹn Diệp Nam Đình, Diệp Nam Đình thế nhưng nói không gặp?
Trần Hân vội vàng nói: "Chính là, Tiểu Diệp, kia chính là Hạ tiên sinh a. Tôi không biết nói như thế nào với hắn, cậu...... Cậu không tính toán gặp hắn......"
Trần Hân ngẫm lại bắp chân đều chuột rút, ai dám cự tuyệt Hạ Chuẩn chứ, này không phải là muốn rời khỏi vòng giải trí này à?
Diệp Nam Đình vừa nghe, dứt khoát nói: "Số điện thoại của Hạ Chuẩn, chị có phải không. Đem số điện thoại đưa cho tôi, tôi nói chuyện với hắn."
Trần Hân có chút do dự, nói: "Tiểu Diệp, cậu làm gì vậy? Không phải là chơi lạt mềm buộc chặt à?"
Diệp Nam Đình cười, nói: "Lạt mềm buộc chặt?"
Trần Hân nói: "Nhưng ngàn vạn đừng đùa đến quá trớn, sẽ đem Hạ tiên sinh chọc giận."
Diệp Nam Đình lúc này không nói gì, bất quá cậu thực sự là muốn chọc giận Hạ Chuẩn, Hạ Chuẩn càng sinh khí, cậu càng vui vẻ.
Cuối cùng Trần Hân vẫn là treo điện thoại, đem số di động Hạ Chuẩn gửi cho Diệp Nam Đình.
Diệp Nam Đình lập tức gọi đến số điện thoại của Hạ Chuẩn, đối phương tiếp lên không nhanh cho lắm, di động vang lên năm sáu thanh.
"Uy?"
thanh âm trầm thấp lạnh nhạt của Hạ Chuẩn, nghe tới rất có từ tính, Diệp Nam Đình quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Diệp Nam Đình nói: "Tôi là Diệp Nam Đình."
"Là cậu?" Hạ Chuẩn lập tức nói: "cậu hiện tại ở đâu?"
Hạ Chuẩn tựa hồ đã đợi không được đến giữa trưa để gặp Diệp Nam Đình, hận không thể hiện tại lập tức liền đem Diệp Nam Đình bắt trở về.
Diệp Nam Đình cười nói: "Anh giống như rất muốn thấy tôi a, thật là làm người kinh hỉ."
Cách điện thoại, Diệp Nam Đình đều có thể tưởng tượng đến, Hạ Chuẩn bị hắn làm tức giận đến sắc mặt biến thành màu gan heo thế nào.
Hạ Chuẩn áp xuống lửa giận, nói: "Cậu rốt cuộc ở nơi nào? Chúng ta hảo hảo nói nói chuyện."
Diệp Nam Đình nói: "Tôi đang ngủ, còn chưa có rời giường."
Hạ Chuẩn: "......"
Diệp Nam Đình nghe Hạ Chuẩn bên kia im lặng , tiếp tục nói: "Tôi buổi chiều có thông cáo, cho nên cố ý gọi điện thoại tới nói cho anh, giữa trưa không có biện pháp gặp anh, không có thời gian."
"Diệp Nam Đình!" Hạ Chuẩn vừa nghe liền phát hỏa, thành công bị Diệp Nam Đình chọc giận. Hắn đã chủ động đề nghị gặp mặt, đây là lần đầu bị người cự tuyệt.
Diệp Nam Đình nói xong liền tắt máy, đều không cho Hạ Chuẩn cơ hội phát hoả.
Bất quá điện thoại mới cắt đứt, di động Diệp Nam Đình liền vang lên, là Hạ Chuẩn gọi tới.
Diệp Nam Đình trực tiếp cắt đứt, bên kia Hạ Chuẩn liên tục gọi lại đây.
Diệp Nam Đình nhìn chằm chằm di động, nói: " giống như keo dán chó thế này, thật khó chơi."
Diệp Nam Đình liền dứt khoát xoẹt xoẹt ngón tay, liền đem dãy số của Hạ Chuẩn kéo vào sổ đen, sau đó thế giới liền khôi phục thanh tịnh......
Bo: Cảm thấy 1 chương dài ơi là dài luôn ấy mọi người hic (● ˃̶͈̀ロ˂̶͈́)੭ꠥ⁾⁾ shock